- Lão đại, chúng ta là huynh đệ!
Ánh mắt Cô Vô Ảnh đỏ ngầu.
Ngân Hồ thu hồi bản thể đẫm máu, hóa thành hình người, khuôn mặt anh tuấn tuyệt mỹ nhìn bảy người, mỉm cười:
- Xem ra chúng ta sẽ cùng chết ở đây rồi, ta vẫn cho là nhân loại đều là loại vô tình vô nghĩa, tham sống sợ chết, hiện tại xem ra là ta sai rồi, nếu như chúng ta có thể sống sót rời khỏi chỗ này, ta muốn cùng các ngươi kết thành bằng hữu.
- Làm bạn không bằng làm huynh đệ, nếu như chúng ta đều có thể sống, ngươi cũng gia nhập vào nhóm bọn ta đi, đến lúc đó chúng ta chính là bát huynh đệ rồi.
Ám Dạ Minh cười nói.
Ngân Hồ nhìn bảy người trước mắt, tròng mắt màu tím sẫm khẽ động, cuối cùng ngoài dự đoán của mọi người, gật đầu nói:
- Được, không thành vấn đề.
- Không cần chờ đến sau này, hiện tại nhập hội luôn đi.
Dạ Phiêu Lăng bước lên một bước, nhìn Ngân Hồ nói:
- Huynh đệ chúng ta không dùng thực lực hay tuổi tác để phân hàng cao thấp, mà chỉ tính bằng thời gian mọi người ở cùng với nhau, từ nay về sau, ngươi chính là lão bát.
Nói xong, Dạ Phiêu Lăng phất trường bào lên, quỳ một chân xuống đất.
- Phụp phụp...
Theo Dạ Phiêu Lăng quỳ xuống, sáu người Thiên Cổ Ngọc, Ám Dạ Minh, Đoạt Sát, Ảnh Diễn, Ân Tuyệt, Cô Vô Ảnh cũng lần lượt quỳ một chân xuống, ngẩng đầu nhìn màn sương đen trong không trung, đồng thanh:
- Hoàng thiên hậu thổ, ta Dạ Phiêu Lăng, Thiên Cổ Ngọc, Ám Dạ Minh, Đoạt Sát, Ảnh Diễn, Ân Tuyệt, Cô Vô Ảnh hôm nay cùng Ngân Hồ kết thành huynh đệ, từ nay về sau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, nếu làm trái lời thề, bị ngũ lôi oanh kích, vạn tiễn xuyên tâm.
Thanh âm cuồn cuộn, vang vọng tứ phương, khiến cho vô số ánh mắt bốn phía, hai mặt nhìn nhau.
Ngân Hồ nhìn bảy người đang quỳ, trường bào tung bay, ánh mắt rung động, sau đó phất tay, cũng quỳ một chân xuống đất, nói:
- Hoàng thiên hậu thổ, Ngân Hồ ta hôm nay nguyện cùng Dạ Phiêu Lăng, Thiên Cổ Ngọc, Ám Dạ Minh, Đoạt Sát, Ảnh Diễn, Ân Tuyệt, Cô Vô Ảnh kết thành huynh đệ, từ nay về sau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, nếu làm trái lời thề, bị ngũ lôi oanh kích, vạn tiễn xuyên tâm.
- Ha ha...
Ngân Hồ nói xong, tám người quay mặt nhìn nhau, mở miệng cười lớn, vang vọng tứ phương.
- Bát huynh đệ chúng ta hôm nay có thể chết cùng một chỗ, cũng không uổng một đời này rồi.
Đoạt Sát cười to, không lo không sợ.
Trong tuyệt cảnh, tám người vẫn có thể thản nhiên kết bái như vậy, khiến cho không ít ánh mắt lộ vẻ chấn động.
- Hừ, chết đến nơi rồi còn lắm chuyện, đã muốn chết như vậy thì ta thành toàn cho huynh đệ các ngươi.
Trên không trung, Đại Luân Giáo Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh Minh Vũ Hàng cười nhạt.
Nếu như hắn lấy được thượng cổ cường giả truyền thừa trên người Dạ Phiêu Lăng, tất nhiên hắn sẽ trở nên càng mạnh hơn.
Thượng cổ truyền thừa kia, trừ hắn ra không còn ai xứng đáng lấy được.
- Đều đi chết đi!
Minh Vũ Hàng quát lớn, quanh thân phát ra tia sáng chói mắt tựa như thánh quang, thân ảnh lao xuống, một đạo chưởng ấn trực tiếp đánh tới Dạ Phiêu Lăng.
- Hừ!
Dạ Phiêu Lăng hừ lạnh, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt kiêu ngạo, huy động chưởng ấn mang theo chấn động cuồn cuộn đón đỡ.
Một chưởng này mang một tia khí tức thượng cổ, chính là khí tức từ truyền thừa hắn lấy được, chỉ tiếc là không có thời gian dung hợp hoàn toàn.
Nếu không, mấy kẻ trước mắt căn bản không có kẻ nào có thể uy hiếp được hắn.
Hai người đụng vào nhau, vô tận phù văn quang mang chói mắt tràn ra, khiến cho tất cả mọi người không cách nào mở mắt ra nhìn thẳng được.
- Phụt...
Dưới sóng trùng kích như thế, Dạ Phiêu Lăng phun ra một ngụm máu tươi, khóe miệng hiện lên vẻ tàn nhẫn, ánh mắt băng hàn, hét lớn:
- Thiên Cổ Ngọc, ta là lão đại, bây giờ ta ra lệnh cho ngươi dẫn mọi người rời đi.
Ngay khi thanh âm truyền ra, trên người Dạ Phiêu Lăng, quang mang phù văn thần bí lan tràn, thôi động mạch hồn.
- Lão đại muốn tự bạo mạch hồn, hắn muốn cùng tên kia đồng quy vu tận.
Ánh mắt Ân Tuyệt kinh biến.
- Đại ca, đừng làm như vậy!
Thiên Cổ Ngọc, Ám Dạ Minh, Đoạt Sát cùng hét lớn.
- Đi mau, tất cả đi hết cho ta, chỉ cần một người có thể trốn thoát, lưu được núi xanh không lo không có củi đốt, sau này báo thù cho ta là được.
Dạ Phiêu Lăng quát, khí tức khủng bố ngày càng tăng lên, sát ý bạo phát, hắn tự bạo mạch hồn mạch hồn, dùng sinh mạng của bản thân trả đại giá, cùng đối thủ đồng quy vu tận, chính là để tạo cơ hội cho mấy người Thiên Cổ Ngọc chạy trốn.
Trong tám người, hắn là đại ca, trách nhiệm này hắn phải nhận.
- Muốn tự bạo mạch hồn sao, cũng không còn kịp nữa rồi.
Trong mắt Minh Vũ Hàng cũng lướt qua vẻ kiêng kỵ, hắn thật không ngờ tên Dạ Phiêu Lăng này lại hung hãn không sợ chết như vậy.
Nhưng Minh Vũ Hàng hắn cũng không phải kẻ tầm thường, mà chính là tồn tại số một số hai trong lớp trẻ tuổi của Đại Luân Giáo.
Trong lúc cấp bách, trong tay Minh Vũ Hàng tuôn ra quang mang chói mắt, tựa như có thể ảnh hưởng tới cả thời gian.
Chưởng ấn kia mang theo sức mạnh hủy diệt, trực tiếp đánh vào thần khuyết của Dạ Phiêu Lăng, hắn muốn đập nát thần khuyết của Dạ Phiêu Lăng trước khi Dạ Phiêu Lăng kịp tự bạo mạch hồn. Nếu không với tu vi của Dạ Phiêu Lăng, tự bạo mạch hồn mà bản thân lại gần hắn trong gang tấc, đến lúc đó dù có một thân bất tử cũng phải bị trọng thương.
- Mạng của hắn, chỉ bằng ngươi còn chưa đủ sức lấy.
Ngay lúc này, một tiếng hét lớn bá đạo sắc bén, vang vọng trong sơn cốc.
Tiếng gầm tựa như sấm rền cuồn cuộn, chấn động tâm thần.
Một đạo ánh sáng chói mắt nhanh như chớp xẹt qua, mang theo quang mang chói mắt xuất hiện trước người Dạ Phiêu Lăng. Theo ánh hào quang lan tràn, sấm chớp rền vang, sấm sét phủ xuống.
- Là hắn, Kiều Phong...
Đông Ly Xích Hoàng thấy khí tức sấm sét trên trời cao, nhất thời biến sắc.
- Ùng ùng...
Ngắn ngủi trong nháy mắt, không có mấy người có thể thấy rõ ràng đến cùng đã xảy ra chuyện gì, không gian chỗ Dạ Phiêu Lăng và Minh Vũ Hàng giao thủ đã trở nên hỗn loạn chói mắt, rồi lại có tiếng sấm sét nổ vang truyền ra.
Sau đó có tiếng cầu cứu khiếp đảm từ bên trong màn năng lượng quang mang nhức mắt truyền ra:
- Thánh tử cứu ta...
Tiếng cầu cứu ngay sau đó liền bị tiếng sấm lấn át, quang mang chói mắt bạo nổ, huyễn lệ tựa pháo hoa, nhưng ẩn dưới vẻ huyễn lệ này chính là khí tức hủy diệt.
Quang mang dần tán đi, tiếng sấm chớp rền vang cũng tiêu thất, mọi người mới có thể từ từ nhìn rõ.
Chỉ thấy trên không lúc này, giữa Dạ Phiêu Lăng và Minh Vũ Hàng có thêm một người mặc tử sắc nhuyễn giáp, trên đeo mặt nạ, trông đầy vẻ thần bí.
- Khí Hoàng Kiều Phong!
Người này vừa xuất hiện đã có không ít người nhận ra, chính là thanh niên thần bí trước đây trong Thần Lôi sơn mạch gây nên một hồi náo động cực lớn, làm vô số người chấn động không thôi.
Dạ Phiêu Lăng không chết, ánh mắt kinh ngạc, cảm nhận được khí tức hắn thôi động để tự bạo mạch hồn bị một cổ khí tức mênh mông áp chế ngưng lại.
- Phụt!
Dạ Phiêu Lăng lại phun ra một ngụm tiên huyết, thương thế trở nên nặng hơn, nhưng cũng vì vậy mà không cần tự bạo nữa.
Mà trên người Minh Vũ Hàng lúc này lan tràn vô số điện hồ, toàn thân rách rách rưới rưới, thân thể cháy đen, tựa như vừa bị sét đánh, khóe miệng trào máu.
Đặc biệt vị trí trái tim của Minh Vũ Hàng còn có một lỗ máu lớn, tiên huyết cuồn cuộn chảy ra.
- Ngươi sao có thể mạnh như vậy, không có khả năng, điều này không có khả năng...
Minh Vũ Hàng nhìn thanh niên mặc tử sắc nhuyễn giáp trước mắt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khiếp hãi và tuyệt vọng, sau đó trong ánh mắt của mọi người bên dưới, thân thể bắt đầu rạn nứt, cuối cùng nổ tan tành thành huyết vụ.
Một Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh tu vi giả từ Đại Luân Giáo, thực lực cùng tu vi như vậy, trong cùng thế hệ ở toàn bộ Trung Châu, không phải là nói quá, nhưng cũng đủ để thuộc hai mươi người đứng đầu.
Vậy mà lúc này, chỉ qua một chiêu đã bị miểu sát, nhanh đến nỗi không có ai kịp thấy rõ ràng.
- Hít...
Ngay khi thân thể Minh Vũ Hàng nổ tung, bốn phía liên tục vang lên từng đạo âm thanh hít vào, ai nấy đều không khỏi hoảng sợ.
- Kiều Phong, ngươi đang gây hấn với Đại Luân Giáo ta sao.
Trên bầu trời, có thanh âm phẫn nộ truyền ra, thanh âm này khiến người nghe đều thấy tâm thần nhộn nhạo, chấn động không ít.
- Ầm.
Trong khi thanh âm vẫn còn đang vang vọng, một tia sáng chói mắt như thánh quang phủ xuống, quang mang vạn trượng, uy áp tề thiên, khí tức khủng bố, ẩn chứa sức mạnh hủy diệt, khiến người ta cảm thấy không thể chống đỡ, đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ như muốn trực tiếp tru diệt hắn.
- Đông Ly Xích Hoàng, ngươi còn chưa đủ khả năng làm vậy đâu.
Đỗ Thiếu Phủ quát, toàn thân lóe lên lôi quang, nhất thời đánh ra một đạo sấm sét đáng sợ, không chỉ có cuồn cuộn điện quang, còn có các loại phù văn chói mắt, dùng tư thế bễ nghễ, bá đạo không gì sánh được, đụng vào tia sáng kia.
- Ùng ùng...
Hai luồng năng lượng đáng sợ va chạm vào nhau, khiến các mỏm núi đá xung quanh liên tục bạo tạc.
- Rầm rầm rầm...
Các loại năng lượng sôi trào cuộn trào ra bốn phía, sơn băng địa liệt.
Một màn này khiến cho vô số người vây xem bốn phía không ngừng kinh hãi, khiếp đảm.