Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 888: Quyết không buông tha

Chương Trước Chương Tiếp

Nói xong, trong mắt Trình Thắng Nam lướt qua một chút quang mang ba động, nói tiếp:

- Có điều, tận lực đừng hạ sát thủ, tìm cơ hội lấy được truyền thừa là được rồi.

Hai người phía sau nghe vậy, gật đầu, lập tức lướt về phía trước.

- Vù vù...

Loáng cái sáu thanh niên Vũ Hoàng cảnh từ Đại Luân Giáo và Quang Minh Thần Đình liền là xuất hiện phía trên sơn cốc.

Sáu cỗ khí tức Vũ Hoàng cảnh cuồn cuộn tuôn ra, trong còn có một vị từ Đại Luân Giáo đã đạt tới Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh.

Giữa không trung, bảy người một thú vừa mới ngăn trở được đợt vây công thứ nhất, cảm nhận được sáu cỗ khí tức kia, liền đồng thời nhíu mày.

Hơn vạn người vây công xung quang lúc này ai nấy hai mắt nhìn nhau, đồng thời lui lại.

- Đó là Minh Vũ Hàng từ Đại Luân Giáo, nghe nói gần đây đã đột phá Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh rồi.

- Quang Minh Thần Đình Công Lương Tần và Cốc Lương Ngọc cũng tới, cũng không kém Thiệu Huy mà trước đây bị Khí Hoàng Kiều Phong tru diệt.

Lập tức, đã có người nhận ra thân phận của sáu người vừa tới, nhất thời xôn xao không ngừng.

Những người này dám tụ tập trên vạn người đi đối phó Dạ Phiêu Lăng và thanh niên yêu thú thần bí nhưng tuyệt đối không có dũng khí đi vây công người của Quang Minh Thần Đình, càng không dám xuất thủ với Đại Luân Giáo.

Dạ Phiêu Lăng và thanh niên thú tộc kia không có thế lực phía sau, bọn họ mới không e sợ mà đến cướp đoạt truyền thừa.

Nhưng Quang Minh Thần Đình và Đại Luân Giáo không giống vậy, dù có đệ tử chiếm được thượng cổ truyền thừa, bọn họ cũng không dám đến đoạt. Bởi vì coi như là bọn họ có thể cướp đoạt thành công ở bên trong này thì sau khi ra ngoài cũng sẽ phải nhận đả kích hủy diệt của Đại Luân Giáo và Quang Minh Thần Đình.

Đến lúc đó Đại Luân Giáo và Quang Minh Thần Đình không chỉ không buông tha cho bọn họ, thậm chí là cả sơn môn của bọn họ cũng sẽ không bỏ qua, có thể còn liên lụy đến cửu tộc.

Đối với những đại thế lực như vậy, tuyệt đối là có thể làm ra được.

- Sát!

Sáu thanh niên của Đại Luân Giáo và Quang Minh Thần Đình xuất hiện, ánh mắt đảo qua Dạ Phiêu Lăng và Ngân Hồ, mang theo vẻ khinh thường và sát ý tham lam.

Thanh âm vừa hạ xuống, khí tức sáu người lập tức nhộn nhạo, khí tức đáng sợ như phiên giang đảo hải, bao phủ về phía bảy người một thú.

Dạ Phiêu Lăng biết không thể lui được nữa, chỉ có thể ra sức liều mạng, lao đến đối kháng với thanh niên Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh.

- Ùng ùng!

Hai người giao đấu, thanh ầm tựa sấm rền, vang vọng bốn phương, vô cùng vô tận phù văn bạo nổ.

Tất cả mọi người vốn đều cho rằng thân thể Thiên Cổ Ngọc hung hãn khủng bố nhất, trên thực tế thân thể Dạ Phiêu Lăng cũng không kém thân thể Thiên Cổ Ngọc là bao, đều đã được rèn luyện qua bằng Thánh Thể quyết.

- Gào!

Bản thể Ngân Hồ hét dài một tiếng, tựa như long ngâm, cũng lao lên, hai mắt lộ ra hào quang kỳ dị đụng nhau, đối đầu với một thanh niên Vũ Hoàng cảnh, không chút úy kỵ.

- Sát!

Sáu người Thiên Cổ Ngọc, Ám Dạ Minh, Đoạt Sát, Ảnh Diễn, Ân Tuyệt, Cô Vô Ảnh chiến ý nồng nặc, sát ý tràn ra, quán chú huyền khí quanh thân, hướng về phía mấy người còn lại.

Thiên Cổ Ngọc ngưng kết thủ ấn, câu thông năng lượng thiên địa, thôi động phù trận trên người, khiến thân thể lúc này như hóa thành một vầng thái dương chói lọi, khí tức tựa như núi lửa phun trào.

- Liều mạng!

Đám người Ám Dạ Minh gào thét, đều dùng bí pháp thôi động lực lượng cấm kỵ, máu me đầm đìa, vết thương chồng chất, dữ tợn tựa mãnh thú, thúc động mạch hồn, sau khi dùng hết các con bài chưa lật, lúc này đều trở nên cực kỳ đáng gờm.

- Bảy người một thú kia cũng tương đối bất phàm, đặc biệt là Dạ Phiêu Lăng, hẳn là vương giả trong những kẻ bất phàm rồi, còn có con Thương Nguyệt Ngân Hồ kia, đạt được truyền thừa của Viễn Cổ Thiên Hồ, tất nhiên sau này có thể trở thành nhân vật đáng sợ trong thú tộc. Thanh niên mặc lam bào trên người còn có phù trận, bản thể cường hãn phi thường, không nghĩ tới còn có loại pháp môn luyện thể như vậy.

Đông Ly Xích Hoàng nhìn tràng đại chiến trong sơn cốc, trong mắt hiện lên quang hoa rực rỡ. Đội hình tám người kia, ngoài cửu đại thế lực, không có bất kỳ thế lực nào có thể xuất ra được.

- Dạ Phiêu Lăng và Thiên Cổ Ngọc là người của Thiên Hạ Hội, mấy người kia có lẽ cũng vậy.

Trình Thắng Nam nói nhỏ, ánh mắt lướt qua một chút phức tạp, có một vài cơn gió nhẹ nhàng thổi đến, làm lọn tóc sau lưng đều tung bay, vẻ mỹ lệ rung động lòng người.

Nghe vậy, ánh mắt Đông Ly Xích Hoàng khẽ động, từ từ liếc nhìn nữ tử trước mắt, nói:

- Thần Dũng Vương Đỗ Thiếu Phủ ở Thạch Long đế quốc cũng thuộc Thiên Hạ Hội sao?

- Đúng vậy.

- Trình Thắng Nam từ từ ngẩng đầu nhìn Đông Ly Xích Hoàng, gương mặt nhợt nhạt, nói nhỏ:

- Ta có thể cầu xin người một chuyện không, chỉ đoạt truyền thừa thôi, đừng lấy mạng bọn họ.

- Ngươi là vị hôn thê của ta, về sau cũng đừng dùng những từ như vậy nữa, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta, không cần phải cầu xin.

Đông Ly Xích Hoàng lẳng lặng nhìn Trình Thắng Nam, sau đó nói:

- Ta đáp ứng ngươi, chỉ lấy truyền thừa, mạng của những người đó ta sẽ giúp ngươi giữ lại, Thiên Hạ Hội dù sao cũng là chỗ Thần Dũng Vương kia từng ở, tuy là sau khi hắn ngã xuống, Thạch Thành Thiên Hạ Hội đã tự lập nên Hoang quốc, nhưng ngươi có tình có nghĩa, vẫn chưa bỏ xuống được, chuyện này ta có thể hiểu, sẽ không làm ngươi phải khó xử.

- Đa tạ.

Trình Thắng Nam mỉm cười, hai mắt mang vẻ nhiếp nhân tâm phách, nhìn ra xa...

Đông Ly Xích Hoàng ngắm cô gái trước mắt, hắn đã từng gặp vô số nữ tử bất phàm, nhưng chưa từng có bất kỳ ai khiến hắn động tâm như cô gái này.

Cô gái trước mắt này luôn luôn có một loại mờ ảo nhàn nhạt, khiến hắn không thể nhìn thấu, cũng chính vì vậy mới khiến hắn mê muội đến không thể buông bỏ được.

- Ùng ùng...

Trong trận đại chiến, bảy người một thú đều vận dụng toàn lực, nhưng dưới sự công kích của sáu người của Đại Luân Giáo và Quang Minh Thần Đình, tám người này vốn đã tiêu hao rất lớn và thụ thương trước đó, ngày càng không còn cách nào chống đỡ tiếp nữa.

Đệ tử đi ra từ Đại Luân Giáo và Quang Minh Thần Đình dù sao đều không phải hạng tầm thường.

Năng lượng ba động, sấm chớp rền vang, phù văn chói mắt mênh mông, huyền khí cuồn cuộn gào thét, như hỏa diễm không ngừng thiêu đốt. Công kích đáng sợ như sóng trào, khiến cho trên vạn người bốn phía sợ đến mất mật, đánh tới bảy người một thú.

Tám người kia toàn lực ngăn cản, nhưng vẫn bị đánh tới lần lượt phun tiên huyết, rơi xuống mặt đất, khiến cho mặt đất cũng phải rung chuyển.

- Đại ca, nhị ca, các ngươi đi trước đi, chỉ cần các ngươi chạy thoát, sau này báo thù cho bọn ta là được.

Đoạt Sát bò dậy từ dưới đất, máu me đầm đìa, nhìn sáu tên Vũ Hoàng cảnh giữa không trung, hàn ý trào dâng.

Hắn biết đại ca và nhị ca là mạnh nhất, hai người họ mới có thể đào tẩu, còn bọn họ hiện tại không còn hi vọng rồi.

- Muốn chết thì cùng chết, đánh trận không thể làm đào binh, tuyệt không buông bỏ huynh đệ!

Dạ Phiêu Lăng đứng dậy, đầy miệng tiên huyết kèm nước bọt cùng phun ra, nhìn sáu người trên không, cười tàn nhẫn.

- Không sai, đánh trận không thể làm đào binh!

Thiên Cổ Ngọc đứng dậy, phù văn quang mang trên người tản ra, vết thương chồng chất liền dần khép lại.

- Muốn chết cùng chết, bảy huynh đệ chúng ta có thể quen biết, có thể chết cùng một chỗ, Ám Dạ Minh ta đã không còn gì hối tiếc.

Ám Dạ Minh bò dậy, nhìn mấy huynh đệ xung quanh nói.

- Nghĩ lại lúc bảy người chúng ta diệt Ám Huyết Giáo, quét ngang ba mươi sáu đảo ở Trường Hải, hàng phục mười tám động ở Minh Sơn, nay có thể cùng mọi người chết chung một chỗ, Ân Tuyệt ta chết cũng không hối tiếc.

Khóe miệng Ân Tuyệt máu me đầm đìa, nhưng cũng hiện ý cười.

- Lão đại, một năm trước khi chúng ta quét ngang Trường Hải, vẫn chưa cảm ơn ngươi một tiếng, nếu ngươi không thay ta đỡ một đao kia, giờ này ta sớm đã chết rồi.

Ảnh Diễn nhìn Dạ Phiêu Lăng, trong ánh mắt bình thản lộ ra vẻ cứng cỏi.

Dạ Phiêu Lăng không có nhiều lời, nhìn mấy người xung quanh:

- Điều khiến ta tiếc nuối nhất là ta không có thực lực bảo vệ các ngươi chu toàn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)