Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 887: Bảy người một thú

Chương Trước Chương Tiếp

- Tìm được rồi, bọn họ đang ở phía trước!

- Có người tìm được bọn người Dạ Phiêu Lăng rồi, thanh niên thú tộc cũng ở đó, đã bắt đầu đại chiến rồi.

Đột nhiên phía trước có thanh âm truyền đến, sóng người lập tức trở nên xôn xao.

- Đi mau, không thể để người khác tới trước được.

- Phải chú ý một chút, Dạ Phiêu Lăng và thanh niên thần bí kia đều cực kỳ bất phàm, chúng ta chỉ có thể đục nước béo cò thôi.

- Sợ cái gì, nhiều người như vậy cùng liên thủ, ta không tin mấy người đó vẫn còn có thể chống lại.

Đoàn người xôn xao kích động, ánh mắt nóng cháy tham lam, vô số bóng người cùng phá không lao về phía trước.

- Vù vù...

Mấy trăm đạo thân ảnh từ xa bay đến, đáp xuống một ngọn núi, chính là đám người Đỗ Thiếu Phủ, Lâm Vi Kỳ, Đông Lý Điêu, Thạch Đầu và Tương Thần.

- Xem ra thật đúng là không ít người đang lùng xục mấy tên kia, nghe nói tung tích Dạ Phiêu Lăng được phát hiện trong dãy núi này.

Tôn Nhương nhìn sóng người chen chúc lao đi phía trước, ánh mắt khẽ động.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn phía trước không còn một ngọn cỏ nguyên vẹn, cự thạch khắp nơi, sau đó nói với mấy người bên cạnh:

- Hộ pháp giúp ta.

Nói xong, Đỗ Thiếu Phủ ngồi xếp bằng, ngưng kết thủ ấn, nhất thời trong cơ thể lan tràn ra bạch sắc quang mang sáng chói, khí tức cổ xưa nhộn nhạo.

- Hộ pháp!

Nghe vậy, Lâm Vi Kỳ, Đông Lý Điêu và Thạch Đầu liền bước tới.

Ba người cùng điều động huyền khí, dùng thế tam giác bảo hộ Đỗ Thiếu Phủ vào trong.

- Ồ... Lực lượng nguyên thần thật là mạnh, cực kỳ đặc biệt...

Tương Thần vốn vẫn an tĩnh đi theo bên cạnh mọi người, lúc này cảm giác được lực lượng nguyên thần trên người Đỗ Thiếu Phủ không giống bình thường, tựa như là ẩn chứa những đạo lý sâu xa, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thân phận của Tương Thần, ngoại trừ ba người Lâm Vi Kỳ, Đông Lý Điêu và Thạch Đầu, các đệ tử Thất Tinh Điện còn lại đều không hề hay biết.

Mặc dù bọn họ có phần kinh ngạc trước sự xuất hiện thần bí của Tương Thần, nhưng thấy thậm chí điện chủ, Lâm Vi Kỳ sư tỷ, Đông Lý Điêu sư huynh đều đối với người này rất khách khí, bọn họ cũng cảm nhận được sự kiêng kị ẩn trong thái độ khách khí đó, cho nên cũng không hỏi gì nhiều.

Ba người Lâm Vi Kỳ, Đông Lý Điêu và Thạch Đầu, mặc dù không biết Đỗ Thiếu Phủ đang định làm gì nhưng ba người đều cảm nhận được Thiếu điện chủ đang dùng lực lượng nguyên thần, cho nên lúc này tuyệt đối không được bị ảnh hưởng chút nào...

Những đệ tử Thất Tinh Điện khác thấy thế, cũng theo bản năng tạo thành vòng vây ở bốn phía, hộ pháp cho Thiếu điện chủ.

Còn Đỗ Thiếu Phủ lúc này đang thôi động nguyên thần thi triển một loại thủ đoạn để tìm kiếm ở cự ly xa. Cái này mặc dù chỉ là một loại thủ đoạn, có điều phải dùng lực lượng nguyên thần, cho nên cực kỳ nguy hiểm, nếu lúc này đụng phải kẻ thù tập kích, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

- Hô...

Một lát sau, Đỗ Thiếu Phủ thu liễm khí tức quanh thân, thở sâu một hơi, ánh mắt sắc bén, sau đó liền hóa thành một đạo trường hồng phá không rời đi, truyền lại thanh âm:

- Bọn họ ở phía trước, ta đi trước một bước, các ngươi đuổi theo sau.

... ... ...

- Ầm ầm...

Bên trong dãy núi non trùng điệp, âm bạo trầm thấp truyền ra từ một sơn cốc to lớn, khiến cho không gian cũng phải run rẩy.

Giữa không trung và trên mặt đất lúc này, bóng người liên tục lóe lên, một hồi đại chiến kịch liệt đang được phát động, khí tức sôi trào mãnh liệt.

Một con ngân sắc bạch hồ khổng lồ, dài tới mười trượng, toàn thân toát lên ngân sắc quang mang như thần mang, uy thế đáng sợ,

mỗi lần động thân lại có vô số thân ảnh bị xé thành huyết vụ.

- Sát!

Bảy thanh niên còn lại cũng tựa như mãnh thú, ở trong đám người đại khai sát giới, giết đến thiên hôn địa ám.

Bảy người một thú, chính là mấy người Dạ Phiêu Lăng và Ngân Hồ.

Tám người rốt cục vẫn không thoát khỏi sự lùng sục của tất cả mọi người, bị phát hiện ở đây, lại phải tham gia vào hồi chém giết hết sức căng thẳng.

- Mọi người liên thủ, toàn lực đối phó những người này.

- Chỉ cần muốn tiêu diệt hết bọn họ là có thể lấy được thượng cổ truyền thừa.

Sóng người bốn phía không dưới vạn người, thôi động mạch hồn rít gào, toàn lực ra tay, ánh mắt tham lam đỏ ngầu.

Dưới sự dụ hoặc của thượng cổ truyền thừa, tất cả đều hướng bảy người một thú mà lao tới.

- Sát!

Dạ Phiêu Lăng hoành không, sát ý cuồn cuộn.

Từng cổ hắc sắc huyền khí từ trong cơ thể Dạ Phiêu Lăng lan tràn ra xung quanh, phù văn chói mắt, khí thế cuộn trào mãnh liệt, như có thể trấn áp hết thảy.

Thiên Cổ Ngọc cũng xuất thủ, tựa như hóa thân của hung thú, nhảy vào giữa đoàn người, dùng thân thể mạnh đến đáng sợ càn quét xung quanh, khiến vô số thân ảnh hóa thành huyết vụ, không ít người sợ hãi lui lại.

Cô Vô Ảnh nhanh như thiểm điện, dùng Huyễn Ảnh, hư hư thật thật, làm cho không người nào có thể nắm bắt, đi qua chỗ nào đều để lại nhiều vô kể xác chết.

Ân Tuyệt ngạo nghễ đứng trên cao, ngưng tụ trảo ấn, càn quét giữa không trung, tựa như một người giữ quan ải, vạn người cũng không thể phá, xé nát không ít thân ảnh, sát ý cuồn cuộn.

Trận đại chiến kịch liệt không gì sánh được, máu chảy thành sông!

Bảy người một thú đều toàn lực ra tay, bọn họ đều biết rõ, họ hiện giờ chính là hoài bích có tội, nếu như lùi bước sẽ lập tức lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, chỉ có quyết tâm đổ máu tới cùng, mới có thể có một con đường sống.

Đối mặt với sự vây công liên miên bất tuyệt của hơn vạn người, bọn họ đều tiêu hao rất nhanh, tuy là mỗi một người đều hung hãn đáng sợ nhưng cũng đều là gắng sức mệt mỏi ứng phó, dưới dư âm năng lượng đều chịu không ít thương thế.

- Ầm ầm...

Bên trong sơn cốc, năng lượng kích tán như sóng lớn vỗ bờ, đất rung đá lở, liên miên không dứt.

Bảy người một thú bị vây công không cách nào thoát ly, mỗi người cũng bị thương, tiêu hao ngày càng nhiều.

Nhưng trong tràng sát phạt kia, tám người phảng phất như tám tôn sát thần, giết đến máu chảy thành sông, cũng khiến những người xung quanh càng lúc càng sợ hãi.

Đã có không ít người bắt đầu lui lại, không dám tiến lên xuất thủ nữa.

- Sát!

Dạ Phiêu Lăng hét lớn, thân thể lướt xuống, một quyền trực tiếp đánh vào trên người một tên Vũ Vương cảnh đỉnh phong, một quyền liền chấn thân thể tên kia nổ tung.

- Mau lui lại, nhanh lên!

Mọi người vây công xung quanh nhất thời quá sợ hãi, cấp tốc lui ra xa.

Đợt vây công này, dưới sự hung hãn sát phạt không sợ chết của bảy người một thú, giết đến máu chảy thành sông, rốt cục cũng lắng xuống.

Trừ Thiên Cổ Ngọc, Dạ Phiêu Lăng và Ngân Hồ đang dùng bản thể, trên người Ám Dạ Minh, Đoạt Sát, Ảnh Diễn, Ân Tuyệt, Cô Vô Ảnh đều là vết thương chồng chất, y phục nhuốm máu. Cũng không biết là máu của địch thủ hay của bản thân, trông ai nấy đều dữ tợn hung hãn thêm vài phần.

- Muốn đoạt truyền thừa sao, có bản lĩnh cứ lên đi!

Dạ Phiêu Lăng hét lớn, như tiếng sấm ầm ầm vang vọng, sát ý trong mắt khiến cho nhiệt độ xung quanh dường như cũng giảm xuống.

Sát ý nồng đậm như vậy, khiến người ta phát lạnh, tóc gáy dựng đứng, sợ đến mất mật.

Trên các ngọn núi xung quanh sơn cốc, lúc này có không ít thân ảnh, ước chừng gần ngàn người. Những người này vô luận là khí tức hay là khí chất đều phi phàm xuất chúng.

Dẫn đầu là một xích bào thanh niên khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi và một hồng y nữ tử, trên thân đều có một cổ hơi thở bất phàm, như hạc giữa bầy gà.

Đó chính là đội ngũ của Đại Luân Giáo và Quang Minh Thần Đình, mặc dù khi tiến nhập phong ấn cổ địa, hai đội ngũ này đã tách ra, mỗi đệ tử cũng nhận được không ít cơ duyên. Nhưng cuối cùng hai thế lực vì truy tầm thanh niên thú tộc thần bí kia và Dạ Phiêu Lăng mà lại gặp nhau.

Trình Thắng Nam lặng lặng nhìn sơn cốc phía trước, những năm gần đây tư thái lẫn khí chất càng có vẻ cao quý, thần thánh.

- Dạ Phiêu Lăng và con Thương Nguyệt Ngân Hồ kia quả thực bất phàm, giờ lại còn đạt được truyền thừa, để bọn chúng phát triển một thời gian nữa, sẽ rất khó giải quyết.

Đông Ly Xích Hoàng lặng lặng nhìn, thân hình thon dài hoàn mỹ, trong mắt tựa như có hào quang rực rỡ, thần hồn huyễn lệ, khiến người ta không dám nhìn thẳng, sau đó nói với bốn người phía sau:

- Đám người ô hợp kia không đủ để thành đại sự, không đứng đây nhìn nữa, bốn người các ngươi đi, ai có thể giết Dạ Phiêu Lăng và con Thương Nguyệt Ngân Hồ kia, truyền thừa sẽ thuộc về người đó, ai có thể đoạt được, phải xem thực lực và vận khí của các ngươi rồi.

- Vâng, thánh tử!

Bốn thanh niên nói xong liền đạp không phi tới, toàn thân như có quang mang bao phủ, rực rỡ loá mắt.

- Các ngươi cũng đi đi.

Trình Thắng Nam quay đầu nói với hai thanh niên phía sau, chính là Thiệu Huy và một Vũ Hoàng cảnh tu vi giả khác.

Có điều, người kia là nhờ gần đây tìm được cơ duyên trong phong ấn cổ địa, mới đột phá đến Hoàng cảnh không lâu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)