- Nhất định phải tìm ra cho ta, Thiên Hạ Hội là ca ca lập ra, ai dám động thủ với người của Thiên Hạ Hội, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn.
Đỗ Tiểu Thanh nhẹ nhàng nói, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, thanh sắc quang mang chói mắt tràn ra, yêu mỵ thánh khiết, tôn quý vô song.
...
Trong một mảnh không gian u tối, hắc vụ bắt đầu khởi động, như mây đen tràn ngập khắp nơi.
- Vụt...
Một đạo thân ảnh đáp xuống phía trước vách đá dựng đứng, là một ngân phát nam tử trẻ tuổi, nhìn chỉ khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi.
Chỉ là nam tử này quá đẹp, đẹp đến mức là nam hay nữ cũng khó phân biệt.
Mái tóc dài màu bạc buông xõa sau lưng, thanh tú tựa như nữ tử, phía dưới hàng mi là đôi mắt thâm tử sắc mỹ lệ đến hồn xiêu phách lạc, khóe mắt có chút hất lên, càng làm tăng thêm vẻ phong tình liêu nhân.
Mặt như thoa phấn, da tựa cánh đào, mắt như làn thu thuỷ, bờ môi hồng mịn, vẻ đẹp như thế khiến cả nam lẫn nữ đều điên đảo thần hồn.
- Phụt...
Ngân phát nam tử đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, khí tức hỗn loạn, khiến cho trên trường bào màu bạc đang mặc cũng nhiễm không ít tiên huyết.
Hắn cảnh giác theo dõi tứ phía, đột nhiên sắc mặt chợt biến.
- Ù ù...
Ngay khi sắc mặt nam tử biến hóa, không gian nổi lên ba động, bảy đạo thân ảnh trong nháy mắt từ vách đá bốn phía xuất hiện, vây ngân phát nam tử vào giữa. Bảy người thanh niên này ai nấy đều có khí chất phi phàm.
Ngân phát thanh niên từ từ đảo mắt qua bảy người xung quanh, ánh mắt trở nên sắc bén, mở miệng nói:
- Các ngươi đặc biệt ở đây chờ ta sao, bằng bảy người các ngươi cũng muốn đối phó với ta?
- Không chỉ có một người đâu, phía sau nhất định còn có những người khác, giải quyết tên này trước rồi nói.
Trong bảy người kia, một người tóc nâu thân hình to lớn, nhìn ngân phát nam tử, nói xong, khí tức liền cuồn cuộn tuôn ra, mang vẻ hung hãn cuồng mãnh lại xen lẫn một ít khí tức u ám, trực tiếp đánh về phía ngân phát nam tử kia.
- Ầm!
Nam tử tóc nâu đánh ra một quyền, tựa như có dã thú rít gào, uy năng khủng khiếp, trong nháy mắt đã đến trước người ngân phát thanh niên kia.
- Hừ!
Ngân phát nam tử khẽ ngẩng đầu, nhàn nhạt hừ lạnh, đánh ra một đạo chưởng ấn ẩn hiện bạch mang, đụng vào quyền ấn, trực tiếp đẩy lui thanh niên tóc nâu to lớn kia.
- Rầm rầm...
Chỉ bằng một chiêu, nam tử tóc nâu dù cường hãn nhưng ở trước mặt ngân phát nam tử cũng trực tiếp bị đánh tan tác.
- Muốn cướp đoạt truyền thừa, các ngươi còn xa mới đủ sức.
Ngân phát nam tử không dừng lại chút nào, nguyên bản nhìn hắn như ôn uyển như ngọc, lúc này đột nhiên trở nên sắc bén khiếp người, huyễn thần có bạch sắc hi quang như hỏa diễm đang thiêu đốt, một đạo trảo ấn đánh ra, tựa như muốn xé rách không gian, khi thanh niên tóc nâu vẫn còn đang đạp lui, liền trực tiếp đánh tới.
Ngân phát nam tử sát phạt sắc bén, xuất thủ xảo quyệt nhanh chóng, cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, không trải qua một phen tôi luyện tiên huyết thanh tẩy, căn bản không thể có khí thế sát phạt như vậy.
- Thú Hoàng Sơ Đăng cảnh đỉnh phong.
Nhìn khí tức của ngân phát nam tử kia, trong bảy người một thanh niên cao ngất mặc lam bạch sắc trường bào và một hắc bào thanh niên ánh mắt sắc bén liền đồng thời biến sắc.
- Ám Dạ Minh Tiểu Tâm.
Hét lớn một tiếng, thân ảnh hắc bào thanh niên trong nháy mắt tiêu thất tại chỗ.
- Vụt...
Khi trảo ấn của ngân phát nam tử xuất hiện cách trước người thanh niên tóc nâu chưa tới một thước, thân ảnh hắc bào thanh niên như quỷ mị xuất hiện.
- Ầm.
Hắc bào thanh niên xuất thủ, khí tức bén nhọn như sóng trào, còn có không ít phù văn dũng động.
Hai người đụng nhau, nhất thời bộc phát ra năng lượng như núi lửa phun trào, làm cho không gian đều chấn động, sau đó hai người đồng thời lướt trên mặt đất lui ra.
- Phụt!
Ngân phát nam tử lui ra phía sau, tóc nhẹ tung bay, nhưng nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, thương thế lúc đầu lại tái phát.
Hắc bào thanh niên lui ra phía sau, sau lưng máu chảy ướt đẫm hắc bào, đó là vì vốn dĩ trên người hắn có vết thương chưa khỏi hẳn do bị cường giả vây công, vừa rồi lại dùng lực quá mạnh nên vết thương bị nứt ra.
- Ngươi không phải là tới tìm chúng ta đoạt truyền thừa sao?
Sau khi ổn định thân hình, ống tay áo hắc bào thanh niên hơi rung lên, mái tóc dài màu đen khẽ động, khí tức sắc bén từ từ thu liễm, nhìn ngân phát nam tử trước mắt, hỏi:
- Ta nghĩ chúng ta có chút hiểu lầm rồi, nếu ta đoán không nhầm, ngươi chính là người thú tộc thần bí chiếm được truyền thừa của Thượng Cổ Thiên Hồ đúng chứ?
- Các ngươi là ai?
Ngân phát nam tử nhìn hắc bào thanh niên, trong ánh mắt cũng lướt qua một chút kiêng kỵ và khiếp sợ.
Thực lực của đối phương vượt qua dự liệu của hắn, sắc bén không ai bằng, thâm bất khả trắc, tuy là vừa rồi hắn cũng không có dùng hết toàn lực nhưng hắn biết hắc bào thanh niên tuyệt đối không phải dễ đối phó, cũng sẽ không kém hắn.
Nếu không phải một tháng trước hắn đạt được truyền thừa, tu vi và thực lực đều tăng lên không ít, lúc này e là khó có thể đối kháng lại hắc bào thanh niên kia.
- Ta là Dạ Phiêu Lăng, đến từ Hắc Ám sâm lâm Thiên Hạ Hội, mấy người này đều là huynh đệ của ta, Thiên Cổ Ngọc, Ám Dạ Minh, Đoạt Sát, Ảnh Diễn, Ân Thiên Tuyệt, Cô Vô Ảnh.
Dạ Phiêu Lăng đáp.
- Dạ Phiêu Lăng, ngươi chính là người đạt được truyền thừa của cường giả thời thượng cổ?
Ngân phát nam tử ngạc nhiên, ánh mắt đảo qua bảy người trước mắt, có chút chấn động nói:
- Hơn mười ngày trước, chính là bảy người các ngươi diệt sát mấy ngàn người, thoát khỏi sự vây công của trên vạn người?
- Ha ha...
Một thân ảnh gầy gò, tràn đầy sát khí trong bảy người đột nhiên cười lớn, có phần tự ngạo, nói:
- Đương nhiên là bọn ta rồi, mấy tên kia nghĩ bảy huynh đệ chúng ta dễ bắt nạt, phải chém giết một chút cho bọn họ biết, chúng ta cũng không phải là quả hồng mềm.
- Không sai, giết đến khi bọn họ sợ không dám trở lại trêu chọc nữa thì thôi.
Ngân phát nam tử, cực kỳ tán đồng ý của thanh niên gầy gò, sau đó nói:
- Ta là Ngân Hồ.
- Đây là đan dược trị thương do là một vị Dược Phù sư bất phàm luyện chế, có hiệu quả rất tốt, cùng là người luân lạc thiên nhai, có thể gặp mặt, đều là duyên phận.
Dạ Phiêu Lăng đưa một viên đan dược cho Ngân Hồ.
Ngân Hồ nhận lấy đan dược, ánh mắt khẽ chuyển. Linh dược và đan dược trên người hắn lúc này đã sớm tiêu hao sạch trong một tháng bị đuổi giết vừa qua, bây giờ đích xác là rất cần đan dược trị thương.
Do dự một chút, liền nuốt đan dược xuống, ôm quyền nói với Dạ Phiêu Lăng:
- Đa tạ.
- Không cần khách khí, ta còn tưởng rằng ngươi là tới tìm bọn ta, có chút mạo phạm, xin lượng thứ, bất quá với thực lực của ta cũng đánh không lại ngươi, chúng ta coi như là huề nhau ha.
Ám Dạ Minh nguyên bản chính là người vừa xuất thủ với Ngân Hồ, cười ngượng ngùng, hắn vốn không phải đối thủ của Ngân Hồ, vừa hay lúc này tìm được bậc thang để bước xuống rồi.
- Khiêm nhường rồi.
Ngân Hồ mỉm cười, sự sảng khoái của Ám Dạ Minh làm cho hắn thấy cực kỳ thoải mái, sau đó nói với bảy người:
- Chư vị, vậy ta đi trước, cáo từ.
- Ngân Hồ huynh đệ, nếu như thuận tiện, ngươi có thể đi cùng chúng ta, tình trạng chúng ta bây giờ đều không khác nhau là bao, hỗ trợ lẫn nhau, có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn một chút.
Dạ Phiêu Lăng hô to.
Trong ánh mắt thâm tử sắc mỹ lệ của Ngân Hồ hiện lên vẻ do dự, hắn từ trước đến nay độc lai độc vãng, huyết mạch cao quý làm cho hắn bình thường không muốn làm bạn với ai, đặc biệt là nhân loại.
Bên cạnh Dạ Phiêu Lăng, thân hình cao ngất, mặc lam bạch trường bào, chính là Thiên Cổ Ngọc, ánh mắt khẽ động, nói tiếp:
- Tin tưởng bọn ta, mọi người cùng đồng hành đi.
Thiên Cổ Ngọc nói xong, ánh mắt Dạ Phiêu Lăng bắt đầu lộ ra vẻ sắc bén lạnh thấu xương, trầm giọng:
- Chỉ cần có thể ra khỏi phong ấn cổ địa này, lũ hỗn tạp dám vây công chúng ta, nhất định sẽ thu thập từng tên một.
Thần sắc do dự của Ngân Hồ dần biến mất, hắn biết bảy người trước mắt này đều không phải hạng người tầm thường, đều là những người cực kỳ xuất chúng trong nhân tộc, có kinh nghiệm và lịch duyệt, tình trạng hai bên lúc này cũng giống như nhau, tựa như là đồng bệnh tương liên.
Một lát sau, Ngân Hồ gật đầu:
- Được, vậy chúng ta cùng đi.
- Ha ha.
Đoạt Sát cười lớn một tiếng, tiến lên vỗ vai Ngân Hồ, nói:
- Ta cũng đã nghe nói qua về ngươi, ngươi ngay cả Vũ Hoàng cảnh tu vi giả đều đã giết qua, hoan nghênh gia nhập vào nhóm bọn ta, kế tiếp, chúng ta có thể kề vai chiến đấu rồi.
- Các ngươi cũng rất đặc biệt.
Đối với sự nhiệt tình của Đoạt Sát, Ngân Hồ mỉm cười.
Thiên Cổ Ngọc ánh mắt ba động, nói:
- Lúc này đây chúng ta nhất định có thể thoát thân được, chỉ cần tìm được hội trưởng là được.
- Nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ta tìm địa phương trị thương trước.
Dạ Phiêu Lăng nói tiếp.
- Vù vù...
Một lát sau, tám đạo thân ảnh phá không, chớp mắt liền biến mất trên bầu trời.
...
Ba ngày sau, ở một dãy núi trùng điệp, vô số sóng người tràn vào, phô thiên cái địa, dường như là đang tìm kiếm cái gì.
- Dạ Phiêu Lăng và thanh niên thú tộc đạt được truyền thừa của Viễn Cổ Thiên Hồ đều trốn trong dãy núi này.
- Bọn họ trốn không xong đâu, giờ bốn phia đều đã bị người bao vây, truyền thừa của cường giả thời thượng cổ và Viễn Cổ Thiên Hồ, nếu như ta có thể có được thì tốt rồi.
- Hai người kia lấy được truyền thừa chưa lâu, nếu như bây giờ có thể giết bọn hắn, là có thể trực tiếp cướp đoạt được truyền thừa.
- ...
Bốn phía trong dãy núi, tiếng nghị luận không ngừng vang lên, vô số người đỏ mắt tìm kiếm.
Đối với mọi người, bên trong phong ấn cổ địa, trừ đại cơ duyên, cái có lực hấp dẫn lớn nhất chính là thượng cổ cường giả truyền thừa.
Lúc này lại có tới hai truyền thừa cùng xuất hiện, mọi người sao có thể cam tâm buông tha. Người nào cũng nghĩ, chỉ cần bọn họ đạt được truyền thừa như vậy, là sau này có thể trở thành cường giả chân chính, vang vọng Trung Châu.