Thạch Đầu thật thà sờ sờ sau gáy, trong lòng rõ ràng, dù Tam thiếu không đột phá đến Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh, tu vi ngang hàng với hắn thì hắn cũng không thể là đối thủ của Tam thiếu được.
- Có thể xuất phát chưa nào, ngươi dùng tới hai mươi tám ngày để đột phá, thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm đâu.
Thanh âm nhàn nhạt truyền tới, thân ảnh Tương Thần xuất hiện trong cốc, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói.
- Hai mươi tám ngày rồi sao.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, trong lòng cũng nhất thời run lên, thời gian hai mươi tám ngày, có nghĩa là hắn đã ở trong phong ấn cổ địa này hết bốn tháng rồi, mà vẫn chưa tìm được Âm Linh Tinh.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Tương Thần, như đột nhiên nhớ ra cái gì, liền hỏi:
- Ngươi đối với nơi này rất quen thuộc sao?
- Đương nhiên.
Tương Thần gật đầu.
- Ngươi biết trong này nơi nào có Âm Linh Tinh không?
Đỗ Thiếu Phủ hỏi tiếp.
- Âm Linh Tinh sao?
Tương Thần khẽ ngẩng đầu, tựa như đang suy tư điều gì, sau đó liền nói:
- Ta nhớ ra rồi, trong này đúng là có Âm Linh Tinh, có điều đều ở trong tay Đằng Quái, thực lực bọn chúng không kém, dù là ba tên kia cũng không muốn tự nhiên đi trêu chọc tới, ngươi muốn Âm Linh Tinh sao?
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, trong lòng kinh hỉ, rốt cục cũng có tin tức của Âm Linh Tinh, hỏi:
- Vậy nó ở chỗ nào, mau dẫn ta tới đó đi.
- Không còn kịp rồi, cũng không khả năng.
Tương Thần nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái, nói tiếp:
- Các ngươi tới bên trong không gian này, mục đích cuối cùng đều là muốn đạt được đại cơ duyên sau cùng, đại cơ duyên đó cũng sắp bắt đầu rồi, chúng ta còn phải đi tăng cường thực lực cho khí linh của ngươi, thời gian vốn đã không đủ, ta còn cần mang các ngươi đến gần chỗ đó mới được, không có thời gian đi đoạt Âm Linh Tinh.
Tương Thần dừng lại một chút, nói:
- Không phải ta xem thường các ngươi, thực lực của ngươi và Chân Long hậu đại này mặc dù là không yếu, thế nhưng muốn đối phó Đằng Quái thì vẫn còn chưa đủ.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, khẽ lắc đầu, nhìn Tương Thần nói:
- Dù không lấy được đại cơ duyên cuối cùng, cũng không tăng cường được khí linh, ta cũng phải lấy được Âm Linh Tinh, hơn nữa việc này cũng là vì binh khí trong tay ta, muốn áp chế được hồn của hung binh, nhất định phải lấy được Âm Minh Giáo, cái này cũng là vì thi đan của ngươi.
Tương Thần nhìn Đỗ Thiếu Phủ một hồi, đành nói:
- Ta có thể đưa các ngươi đi, nhưng nếu vì vậy mà để lỡ thiên đại cơ duyên kia, thì cũng chớ có trách ta.
- Vù vù...
Mấy trăm đạo thân ảnh cùng phá không bay đi.
...
- A...
Bên trong một sơn động mờ tối, truyền ra tiếng kêu rên thảm thiết cực kỳ thống khổ.
Lúc này trong đó có một thanh niên có phần anh tuấn, sắc mặt trắng bệch, đầu toát mồ hôi lạnh, khuôn mặt không ngừng co quắp vặn vẹo, trông cực kỳ dữ tợn, chính là Huyền Phù Môn Thẩm Ngôn.
- A...
Thẩm Ngôn kêu rên thảm thiết, trong miệng thậm chí còn có răng nanh nhọn hoắt, toát ra hàn quang, phù văn lan tràn.
- Không muốn, ta không muốn biến thành Tà Linh.
Thẩm Ngôn thống khổ, hắn tránh ở chỗ này đã nửa tháng, hắn sợ biến hóa bậc này bị đồng môn Huyền Phù Môn phát hiện, đến lúc đó tất nhiên sẽ giống như là đối phó mấy môn nhân kia, không thể làm gì khác ngoài việc tiêu diệt.
Trong mấy ngày đại chiến với đại quân Tà Linh, không ít người bị thương cuối cùng đều biến hóa như vậy, biến thành giống Tà Linh như đúc, như phát điên hướng về phía đồng bạn công kích, cuối cùng đồng môn chỉ có thể bị đồng môn cắn răng mà giải quyết.
Vậy nên Thẩm Ngôn không dám để lộ ra, khi cảm giác được tình huống của bản thân ngày càng nghiêm trọng, hắn cố ý thoát ly đội ngũ trốn ở nơi này.
Toàn thân hắn đang trở nên lạnh lẽo, linh hồn chết lặng như sắp mất đi khống chế, hơi lạnh tỏa ra, tiên huyết cũng muốn đọng lại, răng nanh trong miệng còn dần dài ra.
Thẩm Ngôn không muốn chết, hắn không nỡ chết, cũng không có ai muốn chết cả.
Hắn còn muốn trở thành đệ nhất nhân của Huyền Phù Môn, còn nghĩ đến nữ tử xinh đẹp tuyệt luân, còn muốn trở thành cường giả danh chấn toàn bộ Trung Châu.
Hắn sao có thể cam tâm chết đi như vậy, lòng cầu sinh vô cùng lớn, nên đến giờ vẫn gắt gao đối kháng sự biến hóa của bản thân.
Thẩm Ngôn từ trong túi càn khôn lấy ra một viên châu đỏ rực, to bằng nắm đấm trẻ con, ngậm trong miệng.
Viên châu tỏa ra khí tức nóng bỏng, dần hấp thu hết hàn khí trong cơ thể Thẩm Ngôn.
Viên châu đỏ rực này Thẩm Ngôn mấy năm trước trong lúc vô ý đoạt được trong Huyền Phù Môn, không biết tác dụng chính xác là gì, nghiên cứu cũng không ra cái gì, nhưng bên ngoài nóng rực không gì sánh được, tuyệt không phải là phàm vật, cho nên hắn vẫn lưu ở trên người.
Mỗi khi hàn ý quỷ dị kia phát tác, Thẩm Ngôn lại đặt viên châu vào trong miệng, nhất thời cũng cảm giác thư thái không ít, vì vậy tuy là mỗi một lần phát tác đều vô cùng thê thảm nhưng cuối cùng nhờ tác dụng của viên châu thần bí kia mà có thể kiên trì được.
Dưới loại kiên trì này, Thẩm Ngôn thậm chí phát hiện nhục thể trở nên ngày càng mạnh, trong cơ thể còn phát sinh không ít biến hóa kỳ diệu, trở nên cực kỳ quỷ dị, cũng càng ngày càng mạnh...
Trong phong ấn cổ địa, sau bốn tháng, số lượng Tà Linh đã đạt đến một mức đáng sợ, khiến cho những người trong này gặp vô số khó khăn. Nhưng vì tin tức có người đạt được lợi ích kinh người vẫn không ngừng truyền ra, nên nhiệt huyết của mọi người vẫn còn rất mãnh liệt, đặc biệt là chuyện Dạ Phiêu Lăng và thanh niên thú tộc thần bí đạt được truyền thừa kinh người, càng kích thích tham muốn của tất cả mọi người.
- Đã gần một tháng trôi qua, không nghĩ tới Dạ Phiêu Lăng và thanh niên thú tộc thần bí kia vẫn còn không bị vây giết, ngược lại còn giết nhiều người như vậy.
- Thanh niên thú tộc đó rất đáng sợ, Vũ Hoàng Sơ Đăng cảnh cũng không phải địch thủ của hắn.
- Dạ Phiêu Lăng cũng rất đáng sợ a, bên cạnh còn có sáu người đi cùng, mỗi một người đều mạnh mẽ một cách biến thái, bảy người liên thủ, quét sạch thiên quân, mười ngày trước đã đánh một trận, bảy tên gia hỏa khủng bố đó ước chừng đã giết không dưới ba ngàn người, máu chảy thành sông, làm vạn người vây công chỉ có thể thất bại bỏ chạy toán loạn.
- ...
Thời gian này, bên trong phong ấn cổ địa, tên của Dạ Phiêu Lăng và thanh niên thú tộc thần bí kia đã truyền ra mạnh mẽ như hỏa bạo.
Trên một đỉnh núi, có mấy trăm đạo thân ảnh cùng nhau đứng, phía trước có mấy thanh niên nam nữ khí tức bất phàm.
Bốn phía quanh đỉnh núi không ít thân ảnh cảnh giác rời đi, không phải đang nghị luận sự tình Tà Linh thì chính là thảo luận về Dạ Phiêu Lăng và thanh niên thú tộc nọ.
- Dạ Phiêu Lăng, tên kia cũng đến nơi này rồi sao.
Trên đỉnh núi, trong mắt thanh niên mặc tử sắc nhuyễn giáp nổi lên ba động, nói:
- Chuyện tìm Âm Linh Tinh vẫn có thể hoãn lại một chút, tìm Dạ Phiêu Lăng trước đã.
- Lẽ nào ngươi cũng muốn đoạt viễn cổ truyền thừa sao?
Ánh mắt Lâm Vi Kỳ hơi ngưng lại, thời gian này ở cùng hắn, nàng mặc dù biết người này hung tàn bá đạo, nhưng cũng như lưu manh vậy, thấy con nhạn nào bay qua cũng muốn nhổ lông.
Bất quá Lâm Vi Kỳ cũng biết, người này cũng tuyệt đối là người có nguyên tắc, đồ đạc vô chủ mới đi đoạt, dùng khả năng của bản thân tự đi đoạt chứ không ỷ thế hiếp người. Cho nên lúc này Lâm Vi Kỳ mới cảm thấy kỳ quái.
Đỗ Thiếu Phủ khẽ ngẩng đầu, hàn ý thoáng lướt qua trong mắt, nói tiếp:
- Có một số chuyện sau này có cơ hội ta sẽ nói cho các ngươi biết, nhưng bây giờ nói chung là ai dám động đến mấy người bọn hắn, ta tuyệt sẽ không bỏ qua.
Vừa ra khỏi thung lũng dưới vực sâu, dọc đường không ngờ lại nghe được tin tức Dạ Phiêu Lăng lấy được viễn cổ truyền thừa, e là ngoài tên kia, cũng không có người thứ hai có thể làm như vậy.
Trước đây khi Đỗ Thiếu Phủ trở về Hắc Ám sâm lâm, Dạ Phiêu Lăng và Thiên Cổ Ngọc đều đã đến Trung Châu rèn luyện, tính một chút thì hai người kia cũng đã đi được mấy năm rồi.
Nghe nghị luận thì bên cạnh Dạ Phiêu Lăng còn có mấy người, rất có khả năng chính là bọn người Thiên Cổ Ngọc.
Lúc này biết hai người không chỉ bị thế lực khắp nơi vây giết cướp đoạt viễn cổ truyền thừa, còn phải đối mặt với Tà Linh, Đỗ Thiếu Phủ không thể không lo lắng.
Âm Linh Tinh tuy trọng yếu, nhưng Dạ Phiêu Lăng bọn họ lúc này nguy cơ trùng trùng, lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Giờ đã biết Âm Linh Tinh ở đâu, có thể trì hoãn một chút cũng được, chuyện Dạ Phiêu Lăng và Thiên Cổ Ngọc khẩn cấp hơn.
Vì vậy Đỗ Thiếu Phủ mới quyết định phải đi tìm Dạ Phiêu Lăng trước.
- Vù vù...
Mấy trăm đạo thân ảnh sau đó liền phá không rời đi.
...
Trên một ngọn núi khác, trong không khí thi thoảng lại lóe lên tia chớp màu tử kim.
- Nghe ngóng khắp nơi, nhất định phải tìm được Dạ Phiêu Lăng.
Một thanh niên mặc vân bào sắc mặt ngưng trọng. Chính là Đỗ Vân Long, phó hội trưởng Thiên Hạ Hội, sớm đã biết Dạ Phiêu Lăng gặp nạn, đang tìm kiếm Dạ Phiêu Lăng khắp nơi.
- Dạ Phiêu Lăng và Thiên Cổ Ngọc chắc là ở cùng một chỗ, phải mau chóng tìm được bọn họ.
Đỗ Tiểu Mạn lên tiếng, trong tay nắm huy hiệu của Thiên Vũ Học.
- Cũng không biết tên Thiên Cổ Ngọc kia có mang huy hiệu bên người không, có thể vì khoảng cách quá xa nên không cảm nhận được, tiếp tục tìm đi.
- Vút...
Một đạo thân ảnh từ chân núi phi tới, trong nháy mắt đã đến trên đỉnh núi.
Người vừa tới là một thanh niên mặc bạch y, trông khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tuấn tú phi phàm, con ngươi thâm thúy lộ ra vẻ bá đạo và ma tà, cả người phát ra một loại khí thế vương giả uy chấn thiên hạ.
Có thể có khí chất bậc này, ngoại trừ Ngân Dực Ma Điêu cũng không có người nào khác.
- Phó điện chủ, sau khi bắt mấy người lại tra hỏi, Dạ Phiêu Lăng có vẻ là vừa chạy trốn tới phía trước, nhưng đã bị người khác phát hiện dấu vết, có người nói có một số người của cửu đại thế lực cũng mới tham gia vây bắt, muốn cướp đoạt viễn cổ truyền thừa.
Ngân Dực Ma Điêu nói với mấy người Đỗ Tiểu Thanh, trên gương mặt tuấn mỹ ma mị thoáng hiện nụ cười quỷ quái.
Mà giờ khắc này khí tức cuồn cuộn vô hình trên người Ngân Dực Ma Điêu không ngờ đã là chân chính đạt tới Thú Hoàng cảnh.