- Vù.
Mọi người vừa nói xong, trong một sơn động cách đó không xa, lại có một đạo thân ảnh bay ra.
Một thanh niên mặc chiến bào, sau vai áo choàng tung bay, dáng dấp tuấn lãng, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Lâm Vi Kỳ, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, dường như là tâm tình rất tốt.
Lâm Vi Kỳ nhìn thanh niên vừa tới, trong mắt nổi lên một chút kinh ngạc, nhẹ nhàng hỏi:
- Đến mức nào rồi?
- Sơ Đăng cảnh đỉnh phong, chờ cơ hội thích hợp là có thể đột phá đến Huyền Diệu cảnh.
Đông Lý Điêu nhìn Lâm Vi Kỳ, cảm giác từ trên người thân ảnh xinh đẹp này lan tràn ra năng lượng vô hình ba động, khóe miệng cười nhẹ, nói nhỏ:
- Xem ra ngươi tiến bộ còn lớn hơn ta nữa nha.
- Cũng còn kém một chút, bước nửa bước vào Huyền Diệu cảnh rồi.
- Rầm!
Lâm Vi Kỳ vừa nói xong, một sơn động cách đó không xa lại truyền ra tiếng vang ầm ầm, khiến cả thung lũng đều rung động.
Dưới biến hóa đến mức này, Lâm Vi Kỳ và Đông Lý Điêu ngay lập tức liền nhìn về phía năng lượng ba động phát ra.
Chỉ thấy bốn phía có năng lượng thiên địa cuộn trào mãnh liệt gào thét mà đến, hình thành vòng xoáy, tràn vào bên trong sơn động.
Lúc này sơn động kia như một cái động không đáy, cuồn cuộn không dứt thôn phệ năng lượng thiên địa bốn phía.
Một cổ khí tức mới cũng lập tức tỏa ra, khiến cho huyền khí của đệ tử Thất Tinh Điện bốn phía đều đình trệ, run rẩy dưới uy áp.
- Là Thạch Đầu, hắn bắt đầu đặt chân tới cảnh rồi.
Lâm Vi Kỳ và Đông Lý Điêu nhìn nhau, sơn động nhỏ đó là chỗ Thạch Đầu ở, khí tức uy áp kia đối với bọn họ cũng không xa lạ gì.
Chính là Thạch Đầu đang đột phá Hoàng cảnh, khí tức mạnh mẽ như thế này còn hùng hồn hơn thời điểm bọn họ đột phá trước đây vài phần.
Mấy canh giờ sau đó, năng lượng thiên địa ở bốn phía mới tán đi, một luồng khí tức đáng sợ trong sơn động tràn ra, như phi long phóng lên trời cao, uy áp hiển hách, hùng hồn kinh nhân.
- Vù!
Thân ảnh Thạch Đầu đáp xuống đất, từ trong cơ thể khí tức hùng hồn ba động, làm không gian bốn phía rung động, đệ tử Thất Tinh Điện xung quanh đều lộ ra vẻ hâm mộ.
Đó là khí tức của Vũ Hoàng cảnh, Thạch Đầu đã chân chính đột phá tới Hoàng cảnh.
Bên trong sơn động Đỗ Thiếu Phủ ở, thời gian vẫn từ từ trôi qua, hoàn toàn yên tĩnh, còn có chút khô khan, nhàm chán.
Mênh mông kim sắc huyền khí từ trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ lan tràn, tràn ngập cả sơn động.
- Vù vù...
Kim sắc huyền khí ở bốn phía như thủy triều bắt đầu dũng động.
Năng lượng thiên địa đã bắt đầu tụ đến, như cuồng phong bạo vũ, cực kỳ cuồng mãnh. Chỉ có Đỗ Thiếu Phủ vẫn còn trong trạng thái tu luyện là không hề hay biết những chuyện đang diễn ra xung quanh.
Nhưng những người bên ngoài nhìn thấy khung cảnh này lại đều kinh ngạc không thôi.
- Tam thiếu đây cũng là sắp đột phá sao, khí tức thật đáng sợ.
Thạch Đầu đứng trên một khối nham thạch, nhìn một hang núi xa xa phía trước, nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh.
- Khí tức trên người Thiếu điện chủ dù Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh cũng không sánh được, không biết thân thể Thiếu điện chủ mạnh bao nhiêu, thần khuyết trong cơ thể lớn đến trình độ nào, mà có thể có được khí tức đáng sợ như vậy.
Đông Lý Điêu cũng phải thán phục, dù thân là Xuyên Vân Phượng Huyết Điêu cũng ngày càng thấy bị đả kích.
- Trước kia ta tâm cảnh quá nhỏ bé, tầm mắt quá cao, may mà biết đến hắn sớm.
Lâm Vi Kỳ cười khổ, khuynh quốc khuynh thành.
Thật lâu sau đó năng lượng thiên địa mới bắt đầu bình lặng lại, một khí tức vô cùng bá đạo cuộn ra, khiến cho tất cả đệ tử Thất Tinh Điện xung quanh đều bị chấn phủ phục.
Trên thạch bích đằng xa, Tương Thần nhìn tình hình bên dưới, khuôn mặt hoàn mỹ cũng có chút kinh ngạc, thì thào:
- Có vẻ vẫn còn xem thường tên nhân loại này rồi.
Năng lượng thiên địa vừa mới bình lặng, còn chưa kịp tản ra, lại ba động một lần nữa.
Cổ khí tức trong sơn động lại bắt đầu tăng vọt, khí tức bá đạo lúc nãy tiêu tán, bạch sắc quang mang như thần mang bắt đầu từ sơn động tràn ra xung quanh.
Trong bạch sắc thần mang đó như ẩn chứa biến hóa bí ẩn của thiên địa vạn vật, toát lên thần uy cổ xưa...
- Cùng lúc đột phá, cấp độ Linh Phù sư của hắn cũng đang đột phá.
Trong mắt Lâm Vi Kỳ vẻ chấn kinh hiện lên, như thủy triều ba động.
Thời gian cũng không biết qua bao lâu, bạch sắc thần mang quanh thân Đỗ Thiếu Phủ theo khí tức không ngừng tăng lên, tràn ra phù văn quang mang nhàn nhạt, thần mang ba động, cực kỳ thần dị.
Thời điểm khí tức quanh thân Đỗ Thiếu Phủ triệt để ổn định lại, bạch sắc thần mang mới bắt đầu thu liễm.
- Ù ù...
Hai mắt Đỗ Thiếu Phủ từ từ mở ra, tinh mang lóe lên, rồi nhanh chóng tiêu thất, khiến cho ánh mắt càng có vẻ thâm thúy.
- Hô...
Sau khi thở ra một ngụm trọc khí thật dài, Đỗ Thiếu Phủ cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ mỉm cười.
- Linh Phù sư thất tinh Huyền Diệu cảnh.
Đột phá đến Linh Phù sư thất tinh Huyền Diệu cảnh, Đỗ Thiếu Phủ liền cảm nhận được nguyên thần ở nê hoàn cung trong não hải mạnh hơn lúc trước không chỉ mấy lần.
Đỗ Thiếu Phủ biết đều là nhờ thi đan của lão cương thi kia, cộng thêm mấy tháng này ở trong phong ấn cổ địa tôi luyện, tất cả gộp lại mới có thể đột phá thành công.
Còn có công pháp tàn thiên thần bí bên trong xương thú lấy được ở Vũ Lâu của Đỗ gia làm nội tình, tốc độ tăng tiến cấp độ Linh Phù sư lại tăng thêm một bước.
Từ khi tu luyện công pháp tàn thiên thần bí đó, Đỗ Thiếu Phủ cũng không cần phải tu luyện Thái Nhất Hồn Quyết mà Chân Thanh Thuần đại ca cho nữa. Vì tu luyện công pháp đó, không cần tu luyện nhiều cũng có thể làm cho tinh thần lực tăng vọt.
Nếu có công pháp thần bí kia, Đỗ Thiếu Phủ phỏng chừng bản thân muốn đột phá đến Linh Phù sư thất tinh Huyền Diệu cảnh chí ít cũng cần một đoạn thời gian nữa mới làm được.
- Cha, ngươi lại đột phá nữa?
Tiếng nói thanh thúy non nớt của Tiểu Tinh Tinh truyền đến, thân thể nho nhỏ chạy đến phía sau Đỗ Thiếu Phủ, đôi cánh mỏng như cánh ve nhẹ nhàng vỗ, trông vô cùng đáng yêu. Căn bản là không thể tưởng tượng bản thể chân chính của tiểu gia hỏa này dữ tợn đáng sợ đến bậc nào.
- Đúng vậy.
Đỗ Thiếu Phủ cười, không chỉ cấp bậc Linh Phù sư tiến lên một bước, trên võ đạo cũng đột phá tới Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh.
Cảm giác thần khuyết lại lần nữa khuếch trương và huyền khí hùng hồn trong cơ thể, tâm thần Đỗ Thiếu Phủ khẽ động, mênh mông huyền khí tràn ngập bốn phía lập tức đều bị thu liễm.
- Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh...
Đỗ Thiếu Phủ cảm thụ huyền khí hùng hồn trong cơ thể, nhịn không được khẽ mỉm cười, cảm giác thư sướng sau khi đột phá thực lực tăng vọt mang tới đối với tu luyện giả thật sự là quá mức mê người, là loại mê hoặc bất kỳ người tu luyện nào cũng không cưỡng lại được.
- Không biết từ lúc nào mới có thể đạt đến Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh đây.
Đỗ Thiếu Phủ trầm ngâm, mỗi lần tu vi có tiến bộ, trong lòng hắn đều cảm nhận được mình lại đến gần với mục tiêu thêm một bước.
Chỉ đến khi bản thân trở thành cường giả mạnh nhất, giấc mộng của hắn mới có thể thực hiện được.
- Chúc mừng Thiếu điện chủ đột phá thành công.
Ngay sau khi Đỗ Thiếu Phủ và Tiểu Tinh Tinh ra khỏi sơn động, Lâm Vi Kỳ thu hồi chấn động trong lòng, ánh mắt dần lấy lại vẻ tự nhiên, cười nói.
Nàng có thể cảm giác được, tuy là thanh niên trước mắt đã thu liễm khí tức lại nhưng khí tức vô hình kia đã tăng lên rất nhiều so với ban đầu.
- Lúc này mới là Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh mà thôi, cách Tôn cảnh còn xa lắm.
Đỗ Thiếu Phủ từ từ vươn người, toàn thân truyền ra tiếng đầu khớp xương kéo duỗi giòn giã thanh thúy.
Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, mấy người Lâm Vi Kỳ, Đông Lý Điêu và Tôn Nhương cũng chỉ có thể hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều trắng mắt lườm hắn một cái.
Cường giả Tôn cảnh, mỗi một người đều tu luyện qua thời gian trăm năm, ngàn năm. Dù người có thiên phú tuyệt đỉnh e là cũng cần ít nhất hai trăm năm. Mà lúc này tên trước mắt, dù tu luyện từ trong bụng mẹ, thì cũng mới chỉ tu luyện có hơn hai mươi năm mà thôi, đã đạt đến Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh, vậy mà còn chưa thấy bằng lòng.
Trước đây không lâu, tại Thất Điện đại hội, hắn mới chỉ là Vũ Vương cảnh đỉnh phong và Linh Phù sư lục tinh viên mãn.
Bây giờ mới qua được bao lâu, hắn đã thành Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh rồi, làm cho bọn Lâm Vi Kỳ, Đông Lý Điêu chỉ có thể câm nín.
- Ngươi đừng có đả kích bọn ta nữa.
Đông Lý Điêu không nhịn được thốt lên, càng ngày càng phát hiện tự tin trước đây của mình không biết là lấy ở đâu ra, đơn giản là không thể so sánh với thanh niên trước mắt.
Đỗ Thiếu Phủ cười không nói gì, nhìn khí tức trên mấy người Đông Lý Điêu, Lâm Vi Kỳ đều tăng cường không ít, thi đan xem ra cũng mang lại cho bọn họ lợi ích cực kỳ lớn.
- Đã là Vũ Hoàng cảnh rồi sao.
Khi ánh mắt chuyển tới Thạch Đầu, Đỗ Thiếu Phủ nhất thời trầm xuống, sau đó liền lộ ra ý cười.
- Vũ Hoàng Sơ Đăng cảnh mà thôi, vẫn là không thể so với Tam thiếu a.