- Ngươi đã ăn một viên rồi, giờ lại muốn ăn nữa sao, tham ăn quá nha!
Đỗ Thiếu Phủ trừng mắt nhìn Tiểu Tinh Tinh.
Tiểu Tinh Tinh, bạch nhãn lang này, đối với việc ăn linh dược chính là một cái động không đáy.
Chẳng qua tiểu bạch nhãn lang này không hổ là ăn nhiều linh dược như vậy, càng không hổ là hậu đại của Chân Long, vừa sinh ra chưa được bao lâu, thực lực đã đáng sợ như vậy, các thủ đoạn liên tiếp xuất hiện.
- Keo kiệt, có ai lại đi tranh ăn với con gái cơ chứ.
Hai con ngươi màu vàng óng của Tiểu Tinh Tinh khinh bỉ nhìn Đỗ Thiếu Phủ.
- Ta là cha ngươi, cho nên ngươi phải nghe lời ta.
Đỗ Thiếu Phủ nhẹ nhàng nói, nhìn thi đan năng lượng lan tràn, nguồn năng lượng của lão cương thi có thể so với Vũ Hoàng cảnh đỉnh phong, đều ở trong nội đan này.
- Vụt.
Mở miệng hút một cái hút một cái, thi đan liền bị Đỗ Thiếu Phủ thu vào trong miệng.
Đỗ Thiếu Phủ biết việc phải tăng cường thực lực lúc này là vô cùng cấp bách, bên trong cổ địa này phong ấn một số Tà Linh rất đáng sợ, còn mạnh hơn lời đồn ở bên ngoài, hắn cần mau chóng đề cao thực lực để ứng phó với tất cả những chuyện có thể xảy ra.
Cũng giống như Tương Thần, nếu như lúc trước hắn xuất ra toàn bộ thực lực, e là trong lớp đỉnh phong trẻ tuổi của Trung Châu tại cổ địa, tuyệt đối sẽ không có đối thủ.
Sau khi hút thi đan vao trong miệng, công pháp của Kim Sí Đại Bằng liền vận chuyển, kim mang trong cơ thể bắt đầu khởi động, Đỗ Thiếu Phủ ngay lập tức cảm nhận được từ trong thi đan, từng cổ từng cổ năng lượng dày đặc tuôn ra, khuếch tán trong cơ thể.
Loại năng lượng này cực kỳ đặc biệt, không giống như là năng lượng bình thường.
Càng đặc biệt là ở chỗ, rõ ràng trên thi đan sát khí lan tràn, nhưng loại năng lượng này cực kỳ tinh thuần, còn có tác dụng bồi dưỡng nguyên thần, thậm chí có thể trực tiếp tăng cường nguyên thần lực, khả năng tăng cường nguyên thần của huyền khí xa xa cũng không đuổi kịp được.
Đỗ Thiếu Phủ cũng không biết rằng, loại cương thi đặc thù này, tồn tại dưới dạng Tà Linh, chủ yếu là chiếm tinh thần lực của kẻ khác để tăng cường thực lực bản thân, năng lượng hội tụ trên thi đan phần lớn đều là tinh thần lực, vì vậy đối với Linh Phù sư, thi đan chính là trọng bảo.
Chỉ là ngoại giới muốn có được thi đan của cương thi e là khó như lên trời, bên ngoài cương thi chỉ tồn tại như một loại truyền thuyết lâu đời, nào có thể gặp mà thu lấy thi đan.
Dù ngoại giới có cương thi đi chăng nữa, cũng chỉ có Mao Cương cương thi mới có thể ngưng tụ thi đan, chính là tương đương với Vũ Hoàng cảnh tu vi giả và Thú Hoàng cảnh yêu thú.
Dùng công pháp của Kim Sí Đại Bằng là có thể nuốt chửng huyết nhục yêu thú thành năng lượng cho mình sử dụng, độ cường hoành bá đạo hơn công pháp nhân tộc không biết bao nhiêu lần, nếu không cũng không thể không cố kỵ mà thôn phệ huyết nhục của các đỉnh cấp yêu thú khác.
Giờ khắc này dưới sự vận chuyển công pháp của Kim Sí Đại Bằng, thi đan cũng bị hấp thu luyện hóa như huyết nhục của đỉnh cấp yêu thú vậy.
Có lẽ cũng vì công pháp của Kim Sí Đại Bằng, việc hấp thụ năng lượng từ thi đan dễ dàng hơn Đỗ Thiếu Phủ tưởng tượng rất nhiều.
Từng cổ năng lượng tinh thuần liên tục không ngừng tuôn ra từ thi đan tràn ngập trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ, làm cho thân thể Đỗ Thiếu Phủ bành trướng như sắp nổ tung, nhưng với sự cường hãn của thân thể Đỗ Thiếu Phủ thì vẫn có thể chống đỡ được.
Năng lượng ba động cùng kim sắc vụ khí bao trùm trên người Đỗ Thiếu Phủ. Nương theo Đỗ Thiếu Phủ thổ nạp, kim sắc vụ khí như biến thành kim sắc linh xà, tuần hoàn xuất nhập ngoài thân Đỗ Thiếu Phủ.
- Ta sao lại có cha nuôi hẹp hòi như vậy chứ, cha ruột ơi, bây giờ người đang ở đâu...
Tiểu Tinh Tinh đứng ở một bên, nhìn kim sắc vụ khí bao phủ Đỗ Thiếu Phủ, hai con ngươi màu vàng óng liếc một cái, sau đó mắt lộ ra vẻ tưởng niệm.
Cuối cùng, Tiểu Tinh Tinh cũng đành bắt đầu tu luyện, bên ngoài thân thể nho nhỏ quanh quẩn không ít quang huy, các loại năng lượng bất đồng ba động.
Quang mang lấp lánh, ngũ thải rực rỡ, như thần quang chiếu rọi, lộ ra khí tức của yêu thú chí tôn.
Bên trong sơn động an tĩnh, thời gian từ từ trôi qua, khí tức một người một rồng đều đang chậm rãi tăng cường.
Nhưng loại tăng trưởng chậm rãi này, nếu có người nhìn thấy, không biết sẽ kinh ngạc đến mức nào.
Trong phong ấn cổ địa, thời gian từ từ trôi qua, mọi người vẫn đang tiếp tục thanh trừ Tà Linh.
Ba tháng đã sắp qua, Tà Linh càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh, dù có vô số Tà Linh bị diệt sát nhưng cũng không đếm xuể số người đã hao tổn trong đó.
Đương nhiên, thỉnh thoảng lại truyền ra tin có người lấy được bảo vật, tìm được động phủ của cường giả, cũng có người chiếm được thiên tài địa bảo, sau khi dùng liên tiếp đột phá.
Trong đó loan truyền mạnh mẽ nhất là một thanh niên tên là Dạ Phiêu Lăng, chiếm được truyền thừa cường giả thời thượng cổ lưu lại.
Còn có một cái thanh niên thú tộc thần bí, cũng nhận được truyền thừa của một con Viễn Cổ Thiên Hồ.
Vì vậy hai người này hiện tại có một điểm chung, đó là ngoài việc phải đối phó với Tà Linh, còn phải đối mặt với sự đuổi giết của tất cả mọi người để cướp đoạt truyền thừa trên người bọn họ.
Truyền thừa bậc này, đối với hết thảy tu luyện giả đều có một loại mê hoặc không cách nào chống đỡ lại được.
Thung lũng dưới vực sâu, hắc vụ bắt đầu khởi động, ba động nổi lên.
Một nam tử mặc trường bào màu tím nhạt lẳng lặng mà đứng, tựa như tượng khắc, từ từ ngẩng đầu, đường nét khuôn mặt hoàn mỹ không gì sánh được.
- Ù ù...
Đột nhiên, có ba thân ảnh bao trùm bởi hắc vụ xuất hiện. Đó là hai nam một nữ, một trung niên hắc bào gầy gò, thân thể như ẩn như hiện, đầu trùm kín, chỉ lộ ra một đôi mắt màu huyết hồng. Một đại hán mặc kình trang hắc y, thân thể cũng là như ẩn như hiện, tóc ngắn màu đỏ, song đồng tràn ngập huyết sắc quang mang. Nhưng cô gái còn lại thoạt nhìn có vẻ còn rất trẻ, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, y phục màu đỏ tươi, tóc đen dài thướt tha, chỉ dùng sợi dây màu đỏ cuộn nhẹ lên, không hề trang điểm khiến nàng toát lên một vẻ thiên chân vô tà, dáng vẻ duyên dáng tự nhiên.
Khí chất của cô gái này phảng phất như bông sen sắp nở, thanh linh tao nhã, nhưng cũng ẩn hàm vẻ quyến rũ không ngờ, vừa nhu phong nhược cốt lại vừa kiên cường thanh lãnh.
Ba người này vừa xuất hiện, cả phiến không gian cũng đột nhiên trở nên rung động.
- Ba mươi năm một lần, các ngươi không vội đi thu lưới sao?
Tương Thần quay đầu lại, nhìn ba người trước mắt, trong ánh mắt thâm thúy hiện lên một chút ba động.
- Nghe nói thi bộc của ngươi đều bị diệt nên chúng ta tới nhìn xem thế nào.
Nữ tử mở miệng, thanh âm như vọng từ bầu trời xuống.
- Chỉ là thi bộc mà thôi, chỉ cần ta muốn, có bao nhiêu chẳng được.
Tương Thần đáp, vẻ mặt đầy tự tin.
- Ngươi thực sự không định tham gia vào vụ này sao, phong ấn đã bắt đầu ngày càng suy yếu, chỉ cần đầy đủ năng lượng, chờ chúng ta lại đột phá, là có thể ly khai khỏi phong ấn này.
Nữ tử tiến lên mấy bước, bước đi uyển chuyển, tiếng ngọc bội đinh đang thanh thúy vang lên, làn da như ngọc lộ ra, hai mắt toát lên vẻ mị hoặc vô biên, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng sẽ say đắm.
- Ta đã nói với các ngươi từ sớm rồi, ta không giống với các ngươi, chúng ta không can thiệp vào chuyện của nhau, các ngươi không làm ảnh hưởng tới ta, ta cũng sẽ không đi quản chuyện của các ngươi.
Tương Thần từ tốn nói.
- Tương Thần, ngươi bây giờ tu vi cũng không thể tăng tiến thêm chút nào, ở trong phong ấn này, chúng ta căn bản khó có thể có cơ hội đột phá, nếu như có thêm ngươi, hy vọng thành công của chúng ta sẽ tăng thêm không ít.
Đại hán tóc đỏ thấy Tương Thần nói vậy, đảo mắt nói.
- Đạo bất đồng mưu cầu bất đồng.
Tương Thần đáp.
- Đây là một cơ hội cuối cùng, một cơ hội vô cùng lớn, chúng ta chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi, chuẩn bị qua nhiều năm như vậy, cuối cùng đã tới thời điểm thuận lợi, nước chảy thành sông, nếu như mất đi cơ hội này, đến lúc đó sẽ phải đợi thêm ba mươi năm nữa, khi đó thì những nhân loại kia đương nhiên cũng sẽ chuẩn bị kỹ càng.
Trung niên trùm hắc bào cũng mở miệng, thanh âm âm hàn, phảng phất như đến từ cửu u, sát khí ba động.
- Ta sẽ không tham dự, các ngươi tự mình làm đi!
Tương Thần nhìn trung niên hắc bào kia, nói tiếp:
- Ta sẽ không đổi ý đâu, các ngươi đi đi.
Nữ tử, đại hán, trung niên, ba người nhìn nhau, trong ánh mắt một vẻ mịt mờ, sau đó thân thể ba người tựa như hóa thành sương mù, vô thanh vô tức biến mất.
- Hô...
Sau khi ba người kia biến mất, Tương Thần thở dài một hơi.
...
Bên trong không gian yên tĩnh, thời gian chầm chập trôi qua.
Đối với tu luyện giả, trong khi điều tức thổ nạp, thời gian càng lặng lẽ trôi tựa như lưu sa.
- Đã hai mươi ngày rồi, sao Thiếu điện chủ còn chưa ra.
- Đông Lý Điêu sư huynh và Lâm Vi Kỳ sư tỷ cũng chưa ra.
- Thạch Đầu đâu, tên kia cũng chưa ra hả.
Trong thung lũng dưới vực sâu, mấy đệ tử Thất Tinh Điện tụ tập nói chuyện.
Sau hai mươi ngày, mọi người dùng đan dược trị thương đã sớm khôi phục, chỉ là Lâm Vi Kỳ, Đông Lý Điêu, Thạch Đầu và Đỗ Thiếu Phủ thì vẫn chưa thấy động tĩnh.
- Khôi phục hết rồi sao?
Thanh âm truyền đến vô cùng ngọt ngào thanh nhã, một nữ tử y phục đỏ như lửa bước tới.
Thân ảnh xinh đẹp uyển chuyển, gương mặt động lòng người, lộ ra một vẻ cao quý anh khí, đẹp tựa hoa mai trong tuyết, như thu huệ khoác sương, khiến người ta không dám khinh thị.
- Lâm sư tỷ, chúng ta đều khôi phục hết rồi.
Nhìn thấy cô gái này, đệ tử Thất Tinh Điện liền lộ ra vẻ mừng rỡ, chính là Lâm Vi Kỳ.