Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 882: Toàn thể trị thương

Chương Trước Chương Tiếp

Phía sau Đào Ngọc, khí tức trong cơ thể Vu Mã Thánh, Vu Minh Viễn đều bắt đầu khởi động, hội tụ vào một chỗ thành một cỗ khí tức cường hãn, lập tức chấn nhiếp đám người gây rối xung quanh.

- Thất Tinh Điện uy phong lớn thật, chỉ bằng các ngươi cũng muốn ngăn cản bọn ta sao, đúng là châu chấu đá xe, trước mặt Huyền Phù Môn, Thất Tinh Điện chẳng là cái gì hết.

Thẩm Ngôn tiến lên, mắt lộ ra hàn ý, sắc mặt trắng bệch, sau khi đại chiến một hồi với Tà Linh, hắn tuy là bị thương một chút, nhưng tiêu hao quá nhiều, sau khi uống đan dược đã khôi phục lại không ít.

Nhưng Thẩm Ngôn phát hiện sắc mặt chính mình vẫn rất kém như lúc đầu, thậm chí trong cơ thể còn bắt đầu tràn ra một cỗ hàn ý.

- Ngươi...

Đào Ngọc lên tiếng, vẻ mặt đầy lãnh ý, nhưng vừa mới mở miệng, một bàn tay đã nhẹ nhàng để lên vai hắn, một đạo thân ảnh lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở bên cạnh, nói:

- Bọn họ muốn lên, thì để bọn họ lên đi.

Thân ảnh vừa xuất hiện, mặc nhuyễn giáp tử sắc, mắt nhìn Thẩm Ngôn, thần sắc bá đạo, trầm giọng nói:

- Thất Tinh Điện cần gì phải đi so với Huyền Phù Môn, loại người như ngươi chỉ biết đem Huyền Phù Môn treo ở cửa miệng, dùng danh Huyền Phù Môn làm chiêu bài bảo hộ, đừng làm mất mặt Huyền Phù Môn nữa, nể mặt Huyền Phù Môn, lần này tha cho ngươi!

Đỗ Thiếu Phủ nói xong, Thẩm Ngôn tức đến run người, ánh mắt âm trầm oán hận, nhưng cũng không dám nhiều lời nữa.

Suy cho cùng khi Đỗ Thiếu Phủ ở Thần Lôi sơn mạch, ngay cả Thiệu Huy Vũ Hoàng cảnh cũng có thể trực tiếp giết, dù Quang Minh Thần Đình cũng không hề e ngại, làm hắn tuyệt đối kiêng kỵ.

Lời nói sắc bén của Đỗ Thiếu Phủ rơi vào trong tai đệ tử Huyền Phù Môn, khiến ai cũng đều thấy vô cùng khó chịu.

Coi như là Thẩm Ngôn bình thường cũng không có quá nhiều quan hệ với đệ tử Huyền Phù Môn, trong lòng cũng khó chịu, dù sao hắn cũng là người của Huyền Phù Môn.

Một thanh niên Vũ Hoàng cảnh của Huyền Phù Môn đang định nói lại Đỗ Thiếu Phủ, Chu Tuyết chợt phất tay ngăn lại, ánh mắt tò mò rơi lên trên người Đỗ Thiếu Phủ.

Cũng tại lúc này ba người Đông Lý Điêu, Lâm Vi Kỳ, Thạch Đầu cũng xuất hiện ở trong đám người trong Thất Tinh Điện.

Ba người trên thân đều vết thương chồng chất, khiến Vu Mã Thánh, Đào Ngọc vội vàng tiến đến dìu hỏi.

Tương Thần đi tới, ngược lại không có mấy người chú ý đến.

- Chúng ta đi trước.

Đỗ Thiếu Phủ nói với mọi người phía sau, mọi người đã tập trung đầy đủ, Đông Lý Điêu, Lâm Vi Kỳ và Thạch Đầu đều đang bị thương nặng, chính hắn và Tiểu Tinh Tinh cũng có chút thương thế, cần phải mau chóng tìm một chỗ yên tĩnh để trị thương.

Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, mấy người Tôn Nhương, Đông Lý Điêu liền chuẩn bị rời đi.

- Thất Tinh Điện đã lấy được bảo vật ở đây rồi phải không?

Nhìn thấy đệ tử Thất Tinh Điện định rời đi, một thanh niên trong đám người đột nhiên lẩm bẩm.

- Thất Tinh Điện lấy được bảo vật rồi định nghênh ngang mà đi luôn sao?

- Chúng ta chém giết một đường với đại quân Tà Linh, tử thương vô số, giờ Thất Tinh Điện lại muốn độc chiếm bảo vật sao, như thế cũng quá ngang ngược rồi.

- Để bảo vật lại, mọi người cùng chia đều, Thất Tinh Điện cũng không thể độc chiếm như vậy được.

- Ta thấy những Tà Linh kia có khi chính là Thất Tinh Điện cố ý dẫn ra để đối phó với chúng ta, bằng không sao người của Thất Tinh Điện lại hầu như không có thương vong gì.

Trong nháy mắt trong đám người bạo phát ra không ít tiếng ồn ào.

Không ít ánh mắt lập tức trở nên đỏ ngầu, nhìn về phía các đệ tử Thất Tinh Điện, giống như là thấy người vừa đoạt mất bảo vật của mình vậy.

- Xẹt xẹt xẹt!

Âm thanh năng lượng xé gió vang lên, mấy đạo điện mang lóe ra tạo thành lôi điện chỉ ấn lướt đi, nhất thời mang theo hình sát chi khí lan tràn ra.

- Rầm rầm rầm!

Âm bạo trầm thấp vang lên, năm tiếng nổ, năm đạo huyết vụ bạo tạc, năm thanh niên ồn ào nhất, hoặc là mi tâm, hoặc là lồng ngực, đều trong nháy mắt bị lôi điện chỉ ấn xuyên thủng thành lỗ máu.

Sau đó thân thể năm người đó đều nổ tung trong lôi quang, chết rồi cũng không biết là đã chết thế nào!

Đoàn người ngay lập tức tản ra, sự ồn ào trong nháy mắt trở nên an tĩnh một cách quỷ dị.

Năm người kia cũng không phải hạng tầm thường, nếu không cũng không có dũng khí kiêu ngạo ồn ào như vậy, bọn họ đều là Vũ Vương cảnh tu vi giả, đều là những người đứng đầu trong lớp thanh niên đồng lứa trong một ít tiểu thế lực.

Vậy mà lúc này trong nháy mắt đã đồng thời bị tru diệt, không có bất kỳ chút lực đối kháng nào.

Sau khi tản ra, ánh mắt ai nấy trong đoàn người đều đầy cảnh giác, rồi không hẹn mà gặp cùng rơi vào trên người Khí Hoàng Kiều Phong, trên người mặc nhuyễn giáp tử sắc điện mang đáng sợ còn đang dập dờn, người vừa xuất thủ dĩ nhiên chính là hắn.

- Dù ta có lấy được bảo vật rồi thì cũng có quan hệ gì với các ngươi.

Từ Đỗ Thiếu Phủ, một cỗ hàn ý kèm theo khí tức bá đạo tràn ra, nhìn đám người vừa mới ồn ào trước mắt, lạnh lùng nói:

- Đừng trách ta không cảnh cáo trước, nếu kẻ nào còn dám chọc đến ta, ta tuyệt đối sẽ không khách khí!

Tương Thần lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn Đỗ Thiếu Phủ mạnh mẽ tru diệt năm người kia, mí mặt cũng hơi chút giật giật.

- Kiều Phong, ngươi thật quá đáng, không để Huyền Phù Môn trong mắt nữa sao.

Một tên Vũ Hoàng cảnh từ Huyền Phù Môn rốt cục nhịn không được quát lên, Kiều Phong liên tục giết mấy người, mặc dù không có ai là đệ tử Huyền Phù Môn, nhưng cũng là không coi Huyền Phù Môn ra gì.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn thanh niên vừa lên tiếng, nói:

- Ta cũng không muốn kết ân oán cùng Huyền Phù Môn, mấy người kia cũng không đáng để Huyền Phù Môn phải ra mặt đâu.

Nói xong, Đỗ Thiếu Phủ bắt đầu khởi động huyền khí, thân ảnh liền phá không rời đi, đệ tử Thất Tinh Điện phía sau cũng lần lượt rời đi ngay sau đó.

Mọi người bốn phía quay mặt nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ kiêng kỵ.

Trong lòng bọn họ, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng lại không người nào dám nói thêm cái gì.

Khí Hoàng Kiều Phong, sát phạt quyết đoán, cực kỳ bá đạo, không người nào dám rước lấy họa vào thân.

- Tên Kiều Phong này thật là kiêu ngạo.

Sắc mặt thanh niên Huyền Phù Môn vừa nói chuyện với Đỗ Thiếu Phủ hơi trầm xuống.

- Bỏ đi, hắn muốn đi chúng ta cũng không ngăn lại được, bảo bọn họ đi hết đi, giữ lại cũng vô ích, chúng ta vào trong tìm xem có thể phát hiện thêm được gì hay không.

Chu Tuyết nói xong, thân ảnh xinh đẹp đã bước lên phía trước.

- Mọi người giải tán đi, bắt đầu từ bây giờ, Huyền Phù Môn không còn liên minh với chư vị nữa.

Quách Minh nói với mọi người xung quanh, những người này thoạt nhìn cũng không ít, nhưng sau khi trải qua trận đại chiến với đại quân Tà Linh lúc trước, hắn đã biết bọn họ chỉ là một đám người ô hợp, chỉ biết chiếm tiện nghi, gặp nguy hiểm thì đều chạy đầu tiên.

Nếu như đến thời điểm mấu chốt, chắc chắn sẽ bị chính những người này hại chết, tốt nhất là phải sớm giữ khoảng cách mới được.

- Huyền Phù Môn quả nhiên không đáng tin.

- Phỏng chừng là cũng muốn đi tìm bảo vật rồi độc chiếm.

Sau khi Quách Minh nói xong, đám người cũng bắt đầu nhỏ giọng lẩm bẩm.

...

- Nơi đây kín đáo, sẽ rất an toàn, phụ cận nơi đây cũng không có Tà Linh tới gần, các ngươi có thể yên tâm trị thương.

Trong một hạp cốc ẩn khuất dưới vực sâu, Tương Thần nói với Đỗ Thiếu Phủ.

- Các ngươi trị thương đi, ta đi xung quanh xem qua một chút, cho dù có cái gì quỷ dị tiến tới, chỉ cần có ta ở đây, bọn chúng cũng sẽ không thể tới gần các ngươi.

Tương Thần nhìn Đỗ Thiếu Phủ, vẻ mặt kiêu ngạo, thản nhiên nói:

- Yên tâm đi, ta còn không hy vọng ngươi chết sớm như vậy, thi đan của ta vẫn còn ở trong binh khí của ngươi, ngươi chết đối với ta không có bất kỳ chỗ tốt nào hết.

Đỗ Thiếu Phủ do dự một chút, sau đó gật đầu, liền cùng mọi người vào trong cốc.

Bên trong cốc là một sơn động nham thạch thiên nhiên, bốn phía hang có hàng ngàn lỗ hổng, vô số tia sáng rực rỡ theo đó chiếu vào thạch động, cực kỳ đặc biệt.

- Đây là thi đan, sau khi uống vào hẳn sẽ thu được không ít chỗ tốt, nhưng phỏng chừng cũng sẽ phải chịu không ít khổ sở, hy vọng có thể giúp tu vi của các ngươi tăng trưởng, bọn ta đi trị thương trước.

Đỗ Thiếu Phủ đem ba viên thi đan lấy được lúc trước phân biệt giao cho Lâm Vi Kỳ, Đông Lý Điêu, và Thạch Đầu, cuối cùng không quên nhắc nhở Thạch Đầu:

- Thạch Đầu, năng lượng trong thi đan này cực kỳ khổng lồ, ngươi mới chỉ là Vũ Vương cảnh đỉnh phong, nhưng thân thể cả ngươi tương đối mạnh, có phục dụng hay không là do mọi người tự quyết định.

- Trị thương trước đã.

Thạch Đầu nhận một viên thi đan từ tay Đỗ Thiếu Phủ, liền trực tiếp nhét vào trong miệng, rồi đến hang núi bên cạnh ngồi xếp bằng, vừa trị thương vừa luyện hóa thi đan.

Một lát sau, Lâm Vi Kỳ và Đông Lý Điêu cũng rời đi, chỉ còn Đỗ Thiếu Phủ và Tiểu Tinh Tinh trong sơn động.

- Oanh!

Đỗ Thiếu Phủ cầm viên thi đan cuối cùng trong tay, đây là viên đoạt được từ lão cương thi cuối cùng, tu vi tương đương với Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh, thực lực càng vô cùng đáng sợ, e là trong Vũ Hoàng cảnh tu vi giả cũng không có mấy người địch lại được.

Viên thi đan này vừa xuất hiện, năng lượng ba động khiến cho bốn phía không gian đều run rẩy.

- Xì xì...

Lưỡi Tiểu Tinh Tinh phun ra nuốt vào, đầu nhỏ ngóc lên, hai con ngươi màu vàng óng chăm chú nhìn viên thi đan, vẻ mặt thòm thèm.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)