Nghe vậy, Đỗ Thiếu Phủ hơi sững sờ, nhìn những bảo vật bên trong Đại Điện, ánh mắt giật giật, sau đó ngẩng đầu nói với Tiểu Tinh Tinh:
- Không cần làm giao dịch với hắn, dù sao giết hắn thì những thứ đồ này cũng là của chúng ta.
- Được.
Tiểu Tinh Tinh không khách khí gật đầu, trên người khí tức phun trào, liền muốn động thủ.
- Từ từ!
Tướng Thần hét lên, ánh mắt phức tạp nhìn Đỗ Thiếu Phủ, mái tóc vốn mượt mà, trải qua sự chà đạp của Tiểu Tinh Tinh, lúc này cực kỳ ngổn ngang.
Hơi cắn răng, Tướng Thần lại mở miệng, nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Binh khí kia của ngươi hình như chưa hoàn toàn thuộc về ngươi, ngươi vẫn chưa triệt để khống chế được nó, Thi Đan của ta có thể cảm giác được, trong binh khí đó có một phong ấn lợi hại đang áp chế khí linh, nhưng một khi để khí linh kia cắn nuốt Thi Đan của ta, vậy thì nó có thể đột phá phong ấn mà ra, đến lúc đó người xui xẻo đầu tiên chắc chắn chính là ngươi.
Tiếng nói hơi dừng lại, Tướng Thần tiếp tục nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Trả lại Thi Đan cho ta, chúng ta nước sông không động nước giếng, như thế nào?
- Ngươi cũng biết binh khí này không chịu sự khống chế của ta, vậy ta làm thế nào trả lại Thi Đan cho ngươi được.
Đỗ Thiếu Phủ từ tốn nói, giờ khắc này cho dù mình có thể lấy ra được Thi Đan, cũng sẽ không giao cho Tướng Thần .
Một khi Tướng Thần cầm lại Thi Đan, vậy mình chắc chắn sẽ xui xẻo.
- Cha, con cương thi này thiếu Thi Đan, sinh cơ trên người sẽ càng ngày càng suy yếu, đến cuối cùng sẽ trở thành một thi thể bình thường.
Tiểu Tinh Tinh cười trên sự đau khổ của người khác nhìn Tướng Thần nói, ai bảo lúc đầu Tướng Thần lại áp chế nó.
Tướng Thần nhìn Tử Kim Thiên Khuyết trong tay Đỗ Thiếu Phủ, vẻ mặt tựa hồ đang suy nghĩ, sau đó nói:
- Rồi sẽ có biện pháp lấy ra Thi Đan, trong binh khí của ngươi cũng có một khí linh nữa, nhưng còn rất yếu, căn bản không thể so sánh với khí linh cũ kia, ta có biện pháp có thể tăng cường tân khí linh, chỉ cần thành công, là có thể áp chế khí linh vốn có kia, sau đó ngươi có thể hoàn toàn khống chế binh khí này, cuối cùng trả Thi Đan lại cho ta.
- Ngươi có biện pháp tăng cường khí linh?
Nghe vậy, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ nhất thời nổi lên dao động, lúc trước sư phụ Khí Tôn cũng nói như vậy, nhất định phải mau chóng tăng cường tân khí linh, đến lúc đó mới có thể phối hợp, giải quyết triệt để Hùng Binh Chi Hồn.
Nhưng biện pháp để tăng cường khí linh gần như không có, chỉ có thể dựa vào chính mình từ từ nuôi dưỡng, để khí linh càng ngày càng mạnh.
- Đương nhiên ta có biện pháp, tỉ lệ thành công rất lớn, Thi Đan của ta vẫn ở trong binh khí của ngươi, ngươi thấy ta sẽ nói đùa với ngươi sao?
Tướng Thần nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nghiêm mặt nói:
- Ta biết một chỗ, ở trong đó có thứ có thể tăng cường khí linh.
- Ngươi nghĩ ta sẽ tin tưởng ngươi sao.
Dưới mặt nạ, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ lộ ra ý cười nhàn nhạt, Tướng Thần này mặc dù chỉ là cương thi, nhưng trí tuệ lại không thua kém nhân loại.
- Ở trong này, không ai có thể vận dụng ngoại lực, coi như ngươi biết có một chỗ có thể tăng cường khí linh, sợ rằng một khi ta vận dụng binh khí, sẽ trực tiếp gặp bị phong ấn ở đây công kích.
Đỗ Thiếu Phủ trầm giọng nói với Tướng Thần.
- Chỗ kia căn bản không giống, tin hay không là tùy ngươi, nếu để lão khí linh trong binh khí ngươi cắn nuốt Thi Đan ta thì đến lúc đó ngươi và ta ai cũng không trốn được.
Tướng Thần nghiêm nghị nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trên người có một luồng khí tức phức tạp dao động, hai con ngươi giống như hắc động khiến người ta say mê.
- Chí ít bây giờ ta vẫn bình yên vô sự, chắc chắc sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết nguy cơ, mà ngươi sợ rằng cũng không kiên trì được lâu nữa.
Đỗ Thiếu Phủ nói.
Tướng Thần nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khẽ ngẩng đầu, trong hai con ngươi hiện ra một loại cao ngạo thâm thúy, nói:
- Ngươi nói rất đúng, thiếu Thi Đan, ta có thể sống nhiều nhất một năm, đồng thời sinh cơ sẽ càng ngày càng yếu, thực lực sẽ càng ngày càng thấp, thay vì để Thi Đan bị nuốt, ta thà khiến cho nó tự bạo.
- Chỉ có điều nếu Thi Đan tự bạo, cho dù binh khí của ngươi bất phàm, không bị hủy, nhưng phong ấn trong đó cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng lớn, đủ để lão linh khí kia đi ra, đến lúc đó, ngươi cũng chết chắc rồi!
Tướng Thần nhìn Đỗ Thiếu Phủ, thần sắc cao ngạo lộ ra tự tin, nói:
- Không ai có thể uy hiếp được ta.
- Cha, cái tên này xác thực có thể tự bạo Thi Đan.
Tiểu Tinh Tinh nghe vậy, nhất thời lo lắng.
- Thiếu điện chủ. . .
Ba người Lâm Vi Kỳ, Thạch Đầu, Đông Lí Điêu Vết kia lại chật vật bò lên lần nữa, nghe được lời của Tướng Thần, nhất thời kinh ngạc, lo lắng cho Đỗ Thiếu Phủ.
- Ngươi không sợ chết, vậy thì tự bạo Thi Đan đi.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, lại khẽ mỉm cười nhìn Tướng Thần, nói:
- Huống hồ, cho dù ngươi tự bạo Thi Đan, ngươi nhất định là chết chắc rồi, nhưng ta chết hay không thì chưa biết được.
Nghe vậy, vẻ mặt Tướng Thần lại biến hóa, trong hai con ngươi xẹt qua vẻ kinh ngạc, ánh mắt lần đầu nghiêm túc nhìn Đỗ Thiếu Phủ, chốc lát sau, mở miệng nói:
- Nhân loại, ta đã xem thường ngươi rồi.
- Ngươi cũng không giống như ta tưởng tượng.
Đỗ Thiếu Phủ vẫn là cười nhạt nói.
- Tóm lại, phải làm sao ngươi mới có thể trả Thi Đan lại cho ta?
Tướng Thần hỏi.
- Muốn Thi Đan, cũng không phải không được.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Tướng Thần, trong lòng quả thật cũng lo lắng, không muốn Hùng Binh Chi Hồn kia cắn nuốt Thi Đan, cũng chỉ có thể tăng cường khí linh của mình.
Ánh mắt hơi động, Đỗ Thiếu Phủ tiếp tục nói:
- Ở bên ngoài, ta có sư môn trưởng bối, đến lúc đó sẽ sắp xếp giải quyết lão khí linh trong binh khí ta, mà ta chỉ cần tăng cường khí linh phụ trợ là tốt rồi, chỉ là không biết đến lúc đó ngươi có thể đi ra phong ấn này hay không?"
- Tất cả mọi thứ trong phong ấn này quả thật không thể ra ngoài, có điều ta không giống, ta là cương thi, phong ấn bình thường không có tác dụng với ta, mặc dù phong ấn đó không phải phàm ấn, nhưng chỉ cần ta tiến vào túi càn khôn thì ngươi có thể mang ta ra.
Tướng Thần nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Việc này không nên chậm trễ, ta dẫn ngươi đi tăng cường tân khí linh, trong này ta rất quen thuộc, chỗ kia cũng chỉ có ta biết, nhưng nhân loại từ trước đến giờ không đáng tin, ngươi phải nhớ kỹ lời hứa của mình, đến lúc đó nếu ngươi không trả Thi Đan cho ta thì ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.
Dưới mặt nạ hai con ngươi Đỗ Thiếu Phủ sáng lên, nếu không mang Tướng Thần đi ra ngoài, đến lúc đó mình khẳng định cũng không thể tăng cường tân khí linh.
Huống hồ thỏ cuống lên còn cắn người, nếu Tướng Thần thật sự tự bạo Thi Đan, mình cũng xui xẻo rồi.
Mà nếu như mang Tướng Thần đi ra ngoài, đến lúc đó còn phải trả lại Thi Đan cho hắn, Đỗ Thiếu Phủ cũng lo lắng.
Lấy thực lực và thủ đoạn đáng sợ của Tướng Thần, đến bên ngoài một khi hắn làm loạn, tuyệt đối có thể khiến cho sinh linh đồ thán.
Cho nên Đỗ Thiếu Phủ rất mâu thuẫn, không biết nên làm sao.
Một lát sau, Đỗ Thiếu Phủ gật gật đầu với Tướng Thần, nói:
- Ta có thể đồng ý với ngươi, ta người này một khi hứa chắc chắn sẽ giữ lời.
Có điều ngươi cũng phải hứa với ta, ra bên ngoài, khi lấy lại Thi Đan, không được làm việc ác, nếu không ta cũng không tha cho ngươi!
Khi nãy Đỗ Thiếu Phủ cũng cân nhắc đến ngoại giới, mặc dù Tướng Thần cường hãn, nhưng mấy người Đại Sư Bá Cuồng Tôn, Nhị Sư Bá Ngọc Tiên Tử cũng đủ để trấn áp Tướng Thần rồi.
Có lẽ đến lúc đó, có thể mang Tướng Thần đến cho Đại Sư Bá bọn họ xử lý, mà chính mình tăng cường được tân khí linh, cũng không vi phạm lời hứa.
Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ gật đầu bảo đảm, ánh mắt Tướng Thần giật giật, khẽ gật đầu.
- Vậy không đánh nữa à.
Nhìn thấy Tướng Thần cùng Đỗ Thiếu Phủ đạt thành thỏa thuận, Tiểu Tinh Tinh thu hồi thân thể khổng lồ, cuối cùng thu lại như con rắn nhỏ, tiếp tục xoay quanh bả vai Đỗ Thiếu Phủ, hai con ngươi màu vàng óng xoay tròn chuyển động, khí chất cao quý.
- Không sao chứ.
Ba người Đông Lí Điêu, Thạch Đầu, Lâm Vi Kỳ hai mặt nhìn nhau, ánh mắt rất kinh ngạc, không ngờ lúc trước đánh nhau như vậy mà giờ đã đạt thành thỏa thuận.
- Cha, bên ngoài hình như có người đến.
Đột nhiên, hai con ngươi màu vàng óng của Tiểu Tinh Tinh khẽ nâng, nó cảm thấy bên ngoài có không ít người chạy đến đây.
Nghe xưng hô giữa Tiểu Tinh Tinh và Đỗ Thiếu Phủ, mắt Tướng Thần lộ ra nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều.
- Thu đồ vật.
Đỗ Thiếu Phủ nói với ba người kia.
Sau đó bốn người nhất thời không khách khí thu hết các bảo vật bên trong Đại Điện phế tích vào túi càn khôn.
Tướng Thần nhìn bốn người, hai con mắt đen thui thâm thúy khẽ nhúc nhích.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ngoài thung lũng, đệ tử Thất Tinh Điện, mấy người Tôn Nhương thấy động tĩnh đáng sợ bên trong, đều lo lắng cho bốn người.
Vèo vèo!
Xa xa mấy ngàn bóng người mang theo tiếng xé gió chạy đến, sau mấy cái lắc mình liền xuất hiện tại ở trong thung lũng.
Lần lượt từng bóng người hạ xuống, vẻ mặt nhóm người Tôn Nhương khẽ biến, người đến chính là đệ tử Huyền Phù Môn cùng nhóm người kết minh kia.
Tất cả mọi người dừng lại, đều nhìn về phía mảnh phế tích bên trong thung lũng kia.
- Chu Tuyết sư muội, tiếng động vừa rồi chắc là từ nơi này truyền ra.
Một đệ tử Vũ Hầu Cảnh nhìn qua Tôn Nhương, sau đó nói với Chu Tuyết.
Trầm Ngôn cũng không nhìn thấy Khí Hoàng Kiều Phong trong đám người, nhất thời ánh mắt biến hóa, nói:
- Bên trong nhất định có bảo vật, hẳn là Thất Tinh Điện người lấy được.
- Khí Hoàng Kiều Phong cùng mấy người Đông Lí Điêu, Lâm Vi Kỳ không ở đây, chẳng lẽ là đi tìm bảo vật rồi?
- Chúng ta đại chiến với đại quân Tà Linh, tử thương vô số, có bảo vật cũng không thể để cho một mình Thất Tinh Điện độc chiếm.
Trong đám người, có người gây rối ồn ào, sau đó tiếng kêu càng ngày càng vang, đến cuối cùng, không ít người liền muốn vọt thẳng đến trong thung lũng kia.
- Ai dám tiến lên một bước, đừng trách chúng ta không khách khí!
Tôn Nhương tiến lên, một luồng khí tức hùng hồn nhất thời từ trong cơ thể phun trào ra, chấn động không gian.