Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 877: Quan tài hoàng kim.

Chương Trước Chương Tiếp

- Mọi người cẩn thận, Đông Lí Điêu, Lâm Vi Kỳ, Thạch Đầu, ba người các ngươi đi vào với ta, những người khác ở chỗ này canh chừng, có chuyện lập tức thông báo.

Đỗ Thiếu Phủ suy tư một lát, sau đó nói với mọi người phía sau.

Ở trong đó có hơi thở cực kỳ đáng sợ, chắc chính là Hoàng Lăng mà Mao Cương kia nói, Đỗ Thiếu Phủ không thể không chuẩn bị cẩn thận.

Vèo vèo!

Sau đó bốn người bay vụt ra hướng về phía cung điện cũ kĩ kia.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Rầm rầm rầm!

Dưới những tiếng nổ trầm đục vang lên, từng đạo từng đạo năng lượng gợn sóng trầm thấp lan ra xung quanh.

Dưới sự chém giết kịch liệt của đại quân cương thi cùng đệ tử Huyền Phù Môn, số lượng lớn cương thi bị nổ tan xác.

Chu Tuyết bố trí phù trận, thúc giục năng lượng thiên địa, tiêu diệt mảng lớn cương thi.

Bên trong Huyền Phù Môn cũng không thiếu cường giả, còn có cả Nhân vương Vũ Hoàng Cảnh tồn tại, nên đã tru diệt được không ít cương thi.

Còn về những người kết minh kia, không ít người một lòng muốn chạy trốn, nhưng cuối cùng cũng bị bao phủ ở trong đó, vì tính mạng của bản thân nên không thể không cố gắng phản kháng.

Trong khi rất nhiều cương thi bị tiêu diệt thì cũng không có rất nhiều người bị chúng giết.

Có tới hơn ngàn người bị cương thi xé nát, thậm chí ngay cả đệ tử Huyền Phù Môn cũng có hai mươi mấy người chết, hơn mười người bị thương.

Bốn phía chiến trường, máu me đầm đìa, sát khí ngập trời, có không ít người bị cắn, đang khẩn cấp cầm máu chữa thương.

- Khốn nạn, người Thất Tinh Điện hại chúng ta, cố ý đưa tới những Tà Linh quỷ dị này đối phó chúng ta.

Cả người Lữ Khôn chật vật, lớn tiếng mắng, tóc tai bù xù, quần áo có chút lam lũ, khí tức hỗn loạn, có vẻ vừa phải ăn chút khổ sở.

- Người ta đã có lòng tốt thông báo rồi, làm sao có thể trách người ta, lúc đó ngươi không phải là không tin sao?

Quách Minh trắng mắt nhìn Trầm Ngôn một cái, hắn đã bắt đầu không thích vị Trầm Ngôn sư huynh này từ mấy năm trước khi ở trong Man Thú sơn mạch rồi.

- Quách Minh, ngươi đây là ăn cây táo rào cây sung nha, có phải là Thất Tinh Điện đã cho ngươi cái gì hả.

Trầm Ngôn nhìn Quách Minh, sắc mặt lúng túng.

Những năm này Quách Minh rất thân thiết với Chu Tuyết, cũng nhận được không ít lợi ích từ nàng, thực lực tu vi tăng nhanh, luôn cao hơn Trầm Ngôn, điều này làm cho trong lòng Trầm Ngôn luôn khó chịu.

- Trầm Ngôn sư huynh, chú ý lời nói của ngươi!

Quách Minh không thèm để ý đến Trầm Ngôn, những năm này ở trong Huyền Phù Môn, chuyện minh tranh ám đấu với Trầm Ngôn cũng không còn mới mẻ gì rồi, sau đó liền thẳng thắn không thèm để ý người này.

- Ngươi. . .

Trầm Ngôn nhìn thấy Quách Minh dĩ nhiên lại không muốn để ý đến hắn nữa, rõ ràng là xem thường hắn, nhất thời giận dữ.

- Không tốt, nhìn Hoàng sư đệ kìa!

Trong đám người, ngay vào lúc này truyền ra tiếng kêu kinh ngạc, chỉ thấy một đệ tử Huyền Phù Môn đột nhiên trong mắt lập loè ra sát khí, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo, trong miệng “ô ô rít gào.

Sau đó chuyện càng ngạc nhiên đã xuất hiện, chỉ thấy trong miệng người này mọc ra răng nanh, sau đó như là biến thành người khác vậy, tựa như phát điên trực tiếp nhào tới sư huynh đệ xung quanh.

Xì xì.

Có cường giả Huyền Phù Môn hạ xuống cấm chế, đệ tử kia lại không bị áp chế chút nào, tiếp tục đánh về phía mọi người.

Ầm!

Một một Vũ Hoàng Cảnh của Huyền Phù Môn ra tay, lấy lực lượng mênh mông trực tiếp trấn áp đệ tử kia, ràng buộc hắn ở bên trong không gian.

- Hoàng sư đệ trở nên giống hệt những Tà Linh vừa rồi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

Tất cả đệ tử Huyền Phù Môn kinh ngạc, cũng có rất nhiều người kết minh lộ ra vẻ mặt sợ hãi, dĩ nhiên lại có người quỷ dị biến thành loại Tà Linh kia.

- Lúc trước Hoàng sư đệ từng bị thi thể quỷ dị kia cắn, lẽ nào có liên quan đến việc này?

Có người nghiêm túc nói, nhận ra được sự tình không bình thường.

Thân hình Chu Tuyết hạ xuống, khí tức phun trào, kiểm tra vị đệ tử biến hóa dữ tợn kia, sau đó đôi mắt đẹp âm u, nói nhỏ:

- Hoàng sư đệ đã bị sát khí phá hủy sinh cơ, linh hồn đều bị xóa đi, đã chết.

Dứt lời, Chu Tuyết nhìn sát khí ngập trời xung quanh, nói nhỏ:

- Khả năng có quan hệ với sát khí ở đây, mọi người có còn ai bị cắn hay không, nhất định phải chú ý, bất cứ lúc nào kiểm tra thân thể biến hóa.

- Bị cắn sẽ biến thành Tà Linh kia sao, vậy ta làm sao bây giờ, ta vừa bị cắn một cái a.

- Ta cũng bị cắn một cái, ta sẽ không chết hay sao, làm sao bây giờ, ta không nên tới đây mà.

- . . .

Trong nháy mắt, trong đám người truyền ra không ít tiếng kêu sợ hãi, vài người bất hạnh bị Tà Linh cắn cắn phải đều hoảng sợ hoang mang.

Nghe vậy, Trầm Ngôn hơi giấu cánh tay về phía một chút, trên cánh tay của hắn, quần áo bị phá một lỗ nhỏ, có thể mơ hồ thấy được hai dấu răng, mặc dù hơi nhạt, nhưng cũng dính phải một chút máu.

- Trầm Ngôn sư huynh, ngươi không sao chứ!

Một đệ tử vỗ Trầm Ngôn một cái, hỏi:

- Ngươi sao lại ngẩn người ra vậy.

Trầm Ngôn cả người run lên, phục hồi tinh thần lại, sắc mặt trắng bệch, có mồ hôi lạnh từ thái dương tràn ra, nói với đệ tử kia:

- Ta đang lo lắng cho Hoàng sư đệ, những Tà Linh này quá ghê tởm, nhất định phải giết sạch chúng nó.

- Chu Tuyết sư tỷ, Hoàng sư đệ làm sao bây giờ, hắn hiện tại biến hóa như vậy. . .

Quách Minh nhìn Hoàng sư đệ đang bị trấn ấn kia, hắn dữ tợn rít gào, miệng lộ ra răng nanh, đã không khác gì thú hoang, ánh mắt cũng rất âm u, đây chính là sư đệ của hắn, bình thường còn từng dạy hắn luyện công.

- Hoàng sư đệ đã không phải là Hoàng sư đệ rồi , hắn đã chết, nên xử lý như thế nào thì cứ làm như vậy đi, đến lúc đó để môn phái chiếu cố đến gia tộc của các đệ tử chết đi nhiều một chút.

Ánh mắt Chu Tuyết âm u, mắt thấy từng người từng người đệ tử bị chết, nhưng lại không có cách nào ngăn cản, trong lòng rất khó chịu.

Quách Minh hiểu ý gật đầu, sau đó nói với Chu Tuyết:

- Ta hiểu, vậy ngươi cũng đừng quá đau lòng nữa, sự tình như thế không ai có thể tránh khỏi, mục tiêu cuối cùng của chúng ta, là muốn được lợi ích cuối cùng, làm Huyền Phù Môn vững chắc.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Bên trong cung điện, bốn phía đều là ngói vỡ tường đổ, thỉnh thoảng ở trong đá vụn, vẫn có thể nhìn thấy một ít phù khí cùng rất nhiều bạch cốt âm u.

- Bảo vật hình như ở bên trong?

Mọi người đi qua mảnh phế tích, bên trong một nơi giống như Đại Điện ở phía trước, mơ hồ có hào quang chói mắt lan tràn.

Loại năng lượng mạnh mẽ như vậy làm cho không gian run run, nhưng cũng có khí tức hắc sát đáng sợ phóng lên trời ở phía trước.

- Cẩn thận một chút, chúng ta đi vào trước thử một chút xem.

Toàn bộ tinh thần của Đỗ Thiếu Phủ ở trong trạng thái đề phòng, dò xét qua cũng không khó để biết ở trong đó có không ít bảo vật, có điều cũng có nguy hiểm cực lớn.

Loại khí tức kia khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Mọi người cẩn thận từng li từng tí đi đến bên trong Đại Điện, đánh giá bốn phía, sau đó chỉ thấy ánh mắt mọi người đồng loạt phát sáng.

Chỉ thấy bên trong Đại Điện bao la, khắp nơi chất đầy túi càn khôn, phù khí, linh khí, còn có một chút áo giáp, Linh Dược tán loạn.

Thậm chí bên trong tòa đại điện này, còn xuất hiện không ít đạo khí.

Nhũng đạo khí kia tràn ngập khí tức, có đạo khí trung phẩm cùng cao phẩm, tựa hồ đạo khí cao phẩm đỉnh phong cũng tồn tại.

Lít nha lít nhít phù khí đạo khí Linh Dược phủ kín cả Đại Điện, và túi càn khôn tán loạn khắp nơi.

Xung quanh đại điện sớm đã là ngói vỡ tường đổ, đỉnh đầu lộ ra trời xanh, bốn phía sát khí ngập trời.

Giữa đại điện, giờ khắc này có một quan tài màu hoàng kim, như được rèn từ hoàng kim, bốn phía lan tràn phù văn, quang mang chói mắt.

Ngay bên trên quan tài kia, lơ lững một viên Thi Đan màu vàng nhạt.

Sát khí cuồn cuộn hội tụ từ bốn phương tám hướng xung quanh, tất cả đều tràn vào bên trong quan tài hoàng kim, làm cho bốn phía có sát khí ngập trời, sau đó rơi trên viên Thi Đan kia, cuối cùng khí tức hắc sát phóng lên trời.

Loại khí tức hắc sát kinh khủng như vậy làm cho ba người Đông Lí Điêu cùng Lâm Vi Kỳ, còn có Thạch Đầu run lên.

Onggg!

Giờ khắc này Đỗ Thiếu Phủ cũng có thể cảm giác được, dưới sự dẫn dắt của sát khí đáng sợ kia, Tử Kim Thiên Khuyết ở sau lưng run rẩy, Hung Binh Chi Hồn ở bên trong quấy phá, muốn thoát khỏi trấn áp.

- Tự tiện xông vào Hoàng Lăng, muốn chết!

Tiếng quát lạnh lẽo trầm thấp truyền ra, một ông lão cả người mọc lông xanh ở ngay bên cạnh quan tài hoàng kim lao ra, bốn phía khí tức hắc sát ngập trời, nhanh như tia chớp, trực tiếp đánh về phía nhóm người Đỗ Thiếu Phủ.

- Cẩn thận!

Đỗ Thiếu Phủ khẽ quát một tiếng, không chút nào né tránh, đánh ra một quyền.

Hai đạo năng lượng nhất thời va chạm vào nhau làm cho Đại Điện vốn đã như một mảnh phế tích này nổ vang một tiếng.

Ầm ầm!

Tiếng nổ vang vọng ở bốn phía, bạo phát ra vô tận phù văn cùng hắc vụ.

Xẹt xẹt!

Lần này, thân thể Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp bị đẩy lui, mặt đất liên tiếp bị nứt ra cùng nổ tung.

- Thật mạnh!

Đỗ Thiếu Phủ chấn động, thực lực của đối thủ quá mạnh mẽ, có thể đẩy lui chính mình, thực lực như vậy tuyệt đối đáng sợ, lần đầu tiên ở trong Phong Ấn Cổ Địa gặp phải đối thủ mạnh mẽ như thế.

Khẽ ngẩng đầu, Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy một Mao Cương xuất hiện.

Mao Cương kia tựa hồ tuổi không nhỏ, có dáng vẻ ông lão, cả người mọc ra lông xanh, khí tức không biết phải mạnh hơn bốn con Mao Cương bên ngoài kia bao nhiêu lần, hoàn toàn có thể sánh ngang với Vũ Hoàng Bỉ Ngạn Cảnh.

Thực lực tu vi như vậy, thật là mạnh mẽ.

- Mao Cương này rất lợi hại, chúng ta liên thủ đối phó nó.

Thạch Đầu hét lớn một tiếng, bóng người giẫm một cái lên mặt đất, trong hai con ngươi lộ ra hào quang kì dị, phù văn quanh thân trực tiếp đánh về phía con Mao Cương lợi hại kia.

Ầm!

Chỉ là khi Thạch Đầu vừa đến gần, một chiêu va chạm, Mao Cương vung tay lên, rít gào đấm ra một quyền, Thạch Đầu nhất thời bị đánh trúng, sau đó thân thể liền trực tiếp bay ra ngoài, hung hăng đụng vào vách tường khiến nó sập thành mảnh vỡ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)