Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ hơi ngưng trọng, khí tức trên người bốn con Mao Cương này thật đáng sợ, tuyệt đối không thấp hơn Vũ Hoàng Sơ Đăng cảnh.
Loại khí tức kia khiến người ta sởn cả tóc gáy, nếu bốn con cương thi này đi ra bên ngoài, tuyệt đối sẽ là hổ vào bầy dê .
- Tự tiện xông vào Hoàng Lăng, muốn chết. . .
Mắt bốn con cương thi nhìn nhóm người Đỗ Thiếu Phủ, dĩ nhiên có thể nói tiếng người.
Vừa dứt lời, bốn con cương thi đáng sợ kia cũng trực tiếp đánh về phía mọi người.
Phù văn đáng sợ phóng lên trời, thanh thế rất khủng khiếp!
- Đông Lí Điêu, Lâm Vi Kỳ các ngươi mỗi người đối phó một con; Thạch Đầu, Tôn Nhương, Vu Mã Thánh, Dục Bạo, Đào Ngọc năm người các ngươi liên thủ đối phó một con, còn lại một con giao cho ta.
Cảm giác được khí tức trên người bốn con Mao Cương, sắc mặt Đỗ Thiếu Phủ hơi nghiêm trọng, những con cương thi này đều có khí tức Vũ Hoàng Sơ Đăng cảnh, lại thêm sức phòng ngự đáng sợ cung với thủ đoạn đặc thù nên rất khó đối phó.
Trong số đệ tử Thất Tinh Điện, ngoại trừ ba người Đông Lí Điêu cùng Lâm Vi Kỳ, Thạch Đầu, những người khác không ai có thể chống lại bốn con cương thi kia, một khi để chúng đến gần người đều sẽ bị xé xác ngay lập tức.
- Động thủ.
Mấy người Đông Lí Điêu, Lâm Vi Kỳ, Thạch Đầu, Tôn Nhương nghe vậy, nhất thời động thủ, từng luồng từng luồng khí tức đáng sợ xuất hiện.
Cùng lúc đó, bóng người Đỗ Thiếu Phủ vụt đến, lập tức ngăn trở trước mặt một con Mao Cương.
Hai mắt Mao Cương có hắc vụ phun trào, mang theo một luồng khí tức hết sức hung ác, trong tay một trảo ấn mạnh mẽ vụt đến trước mặt Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ ra tay, một quyền ấn bao bọc lấy hỏa viêm màu tím trực tiếp bay về phía Mao Cương.
Ầm!
Hai chiêu thức va chạm vào nhau, nhất thời bạo phát ra uy năng đáng sợ, khiến toàn bộ quảng trường đều run rẩy theo!
- Động thủ!
Trong nháy mắt Lâm Vi Kỳ cũng đối mặt với một con Mao Cương, huyền khí nóng rực mênh mông nương theo hỏa diễm phù văn chớp động, ùn ùn bạo phát.
Đạp đạp!
Đụng vào một đòn của Đỗ Thiếu Phủ, thân thể con Mao Cương kia trực tiếp bị đẩy lui mấy bước.
Một quyền của Đỗ Thiếu Phủ đủ để đánh nổ một người tu vi Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh bình thường, nhưng giờ khắc này con Mao Cương kia lại chỉ bị đẩy lui một chút, lông tóc không chút tổn hại.
Sức phòng ngự đáng sợ trên người Mao Cương tuyệt đối mạnh hơn bản thể của Đông Lí Điêu.
- Những thứ này thật là đáng sợ.
Đỗ Thiếu Phủ cũng kinh ngạc, chúng hoàn toàn không sợ chết, sức phòng ngự lại kinh người.
- Tự tiện xông vào Hoàng Lăng, giết!
Sau khi ổn định thân thể, trong mắt con Mao Cương kia phun trào sát ý nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khuôn mặt dữ tợn khiến người ta hoảng sợ, khí tức hung ác dâng trào, năng lượng chèn ép khiến quảng trường run rẩy kịch liệt, trong nháy mắt nó lại nhanh như chớp đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ lần nữa.
Hai con mắt dưới mặt nạ của Đỗ Thiếu Phủ hơi khép, hai tay ngưng tụ Thủ Ấn, trong tay có lôi điện lan tràn, bên trong hai con ngươi có lôi quang lóe ra, giữa không trung bắt đầu có sấm vang chớp giật.
- Lôi Diệt Chỉ!
Một đạo lôi quang chỉ ấn giống như lôi đình vụt xuống, hung hăng đánh về phía Mao Cương.
Lôi điện tuyệt đối là thứ chí cương chí dương, giờ khắc này Đỗ Thiếu Phủ cũng rõ ràng trước mắt hắn đối mặt là thứ đáng sợ như thế nào.
Lôi quang chỉ ấn va chạm với một chưởng của Mao Cương, lôi điện mạnh mẽ kia làm cho hai con ngươi tràn đầy sát ý của Mao Cương tuôn ra kiêng kỵ cùng sợ hãi.
Dưới chiêu thức này, thân hình mình đồng da sắt của Mao Cương cũng trực tiếp bị phá hủy đi cánh tay phải, nhưng nó cũng không có nhiều máu tươi tràn ra.
- Ô ô. . .
Có điều con Mao Cương kia tựa hồ cũng cảm giác được đau đớn mà phát ra một tiếng hí dài.
- Thần Quang Lôi Bạo!
Lôi điện lấp loé, thừa dịp này, tốc độ Đỗ Thiếu Phủ phập phù như thần, quỷ dị khó lường, nhanh như chớp, lần thứ hai một quyền rơi vào trên lồng ngực Mao Cương, miễn cưỡng nổ ra một cái động trên người nó.
Mao Cương mất đi một tay, ngực lại thủng một lỗ, nhưng ánh mắt vẫn có sát ý phun trào như cũ, cánh tay bị phá hủy với vết thương trên ngực kia dĩ nhiên đang từ từ khôi phục một cách quỷ dị.
Tình cảnh này khiến Đỗ Thiếu Phủ ngạc nhiên giật mình, những Mao Cương này còn đáng sợ hơn những cương thi lúc trước rất nhiều, giống như căn bản không có cách nào đánh giết nó.
- Cha, trong cơ thể những con Mao Cương này đã ngưng tụ ra “Thi Đan, ở bên trong đan điền Thần Khuyết của bọn nó, những Thi Đan kia là do bọn hắn hấp thu năng lượng ngưng tụ được, giống như nguyên thần Mạch Hồn cùng Linh Phù Sư của người tu võ các ngươi vậy, chỉ cần lấy đi Thi Đan của bọn họ, đối phó bọn họ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tiểu Tinh Tinh tựa hồ nhớ ra cái gì đó, nhất thời hưng phấn nói.
Ở bên trong cuộc đáng sợ như vậy, năng lượng khuấy động, tên tiểu tử này cũng không sợ hãi chút nào, ngược lại có vẻ cực kỳ hưng phấn.
- Sao ngươi không nói sớm?
Đỗ Thiếu Phủ nhíu mày, lúc này Mao Cương đã lại lần nữa mang theo sát ý ác liệt đập tới.
- Ta vừa mới nhớ lại, những thứ này đều là trong truyền thừa của ta, trong lúc nhất thời ta cũng không nhớ được nhiều như vậy mà.
Tiểu Tinh Tinh quệt miệng, bên trong hai con ngươi màu vàng óng hiện ra một chút gợn sóng, khiến người ta nhìn qua có vẻ điềm đạm đáng yêu, khá ủy khuất nói:
- Sớm biết vậy đã không nói cho ngươi biết, lòng tốt không được báo đáp.
- Tiểu Bạch Nhãn Lang, lần này coi như ta sai rồi.
Đỗ Thiếu Phủ nói thầm một tiếng, con Mao Cương trước mắt đã xuất hiện trước mặt, trực tiếp oanh kích một quyền đến.
Xì. . .
Một quyền này vừa ra, không gian oanh bạo, bóng dáng Đỗ Thiếu Phủ nhất thời bị đánh nổ, theo gợn sóng không gian dập dờn mà hóa thành mảnh vỡ, nhưng lại không có chút máu tươi nào tràn ra.
Ầm!
Cùng lúc đó, thân hình Đỗ Thiếu Phủ liền xuất hiện ở đó bên cạnh Mao Cương, một quyền ấn bao bọc lôi quang, trực tiếp oanh kích về phía đan điền của Mao Cương.
Một luồng lôi điện kinh khủng lấp loé thành ngân xà dâng trào khiến không gian xung quanh đều run rẩy.
Kèn kẹt. . .
Trên đất không ít phiến đá loang lổ nổ tung, hóa thành hạt bụi, mặt đất trực tiếp bị rạn nứt.
Mao Cương trúng một quyền của Đỗ Thiếu Phủ, bụng dưới liền bị thủng một lỗ, một hạt châu lan tràn quang mang màu xanh nhạt to bằng nắm đấm trẻ con xuất hiện, xung quanh nó có khí tức hung ác, bao bọc lấy năng lượng đáng sợ dập dờn.
- Đây chính là thứ tốt, tốt hơn Linh Dược rất nhiều đấy.
Giọng nói non nớt của Tiểu Tinh Tinh truyền ra, thân thể nho nhỏ kia lại nhanh kinh người, bóng người từ bả vai Đỗ Thiếu Phủ bay vụt ra, tựa hồ còn nhanh hơn cả tia chớp, mở ra cái miệng nhỏ, lưỡi phun ra nuốt vào, liền trực tiếp nuốt hạt châu màu xanh nhạt kia vào trong miệng, vẻ mặt thòm thèm nhìn mấy con Mao Cương khác.
Con Mao Cương kia bị trọng thương, bước chân lui về phía sau, bàn chân rạch ra một vết nứt thật dài trên mặt đất.
- Chết tiệt, trả ta Thi Đan!
Mắt thấy hạt châu kia bị Tiểu Tinh Tinh nuốt chửng, Mao Cương hét lớn một tiếng, ánh mắt tuôn ra sự sợ hãi, ngay lập tức lao thẳng về phía Tiểu Tinh Tinh.
Xẹt xẹt!
Bóng người Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện, một quyền ấn trực tiếp rơi trên đầu Mao Cương, nắm đấm phát ra lôi đình quang mang, ngân xà lấp loé như sóng lớn vỗ vào bờ, chấn động khiến bốn phía quảng trường long trời lở đất, tiếng vang ầm ầm không dứt.
Một con Mao Cương đáng sợ rốt cục bị tiêu diệt triệt để, không bao giờ khôi phục được nữa.
- Ngươi ăn luôn viên Thi Đan kia không sao chứ?
Đỗ Thiếu Phủ nhất thời ngẩng đầu hỏi Tiểu Tinh Tinh, tiểu từ kia lại trực tiếp nuốt viên Thi Đan được bao phủ bởi khí tức hắc sát.
Loại năng lượng dao động như vậy còn kinh khủng hơn so với người có tu vi Vũ Hoàng Sơ Đăng cảnh bình thường, Đỗ Thiếu Phủ không thể không lo lắng.
- Không sao, Thi Đan này rất tốt, nếu người tu võ cắn nuốt, có thể trực tiếp tăng cường tu vi, ta nuốt, cũng như vậy.
Tiểu Tinh Tinh nhảy về trên vai Đỗ Thiếu Phủ, gương mặt hưng phấn nói, còn cao hứng hơn cả khi ăn Linh Dược.
- Thi Đan còn có tác dụng như vậy à.
Đỗ Thiếu Phủ nhất thời trừng mắt nhìn Tiểu Tinh Tinh một cái, sớm biết chính mình liền nuốt viên Thi Đan kia, không để Tiểu Bạch Nhãn Lang này nhanh chân đến trước rồi.
Sau đó Đỗ Thiếu Phủ nhìn chiến trường ở bốn phía, mấy người Lâm Vi Kỳ cùng Đông Lí Điêu, Thạch Đầu đang đối phó ba con Mao Cương còn lại.
Nhưng tình huống có vẻ không được tốt, Đông Lí Điêu dùng đến bản thể đều bị áp chế gắt gao ở hạ phong.
Lâm Vi Kỳ cũng không khá hơn chút nào, năm người Thạch Đầu liên thủ, cộng thêm bố trí phù trận, nhưng phù trận có vẻ cũng không có tác dụng mấy với những con Mao Cương này, cuối cùng cũng rơi vào hạ phong.
- Không hổ là chỗ đại hung ác.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ hơi động, lấy thực lực của ba con Mao Cương này, mấy người Lâm Vi Kỳ cùng Đông Lí Điêu cũng không thể làm gì chúng nó.
Lần này trong số những người trẻ tuổi của Trung Châu tiến vào trong Phong Ấn Cổ Địa, chỉ có vài người là mạnh hơn Lâm Vi Kỳ cùng Đông Lí Điêu.
Có thể tưởng tượng được nếu là những người khác đến nơi này, sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, chẳng trách trước đây trong chín thế lực lớn, những đệ tử trẻ tuổi giỏi nhất tiến vào nơi đây đều không thấy quay trở về.
Rầm rầm rầm!
Một lát sau, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, Đỗ Thiếu Phủ ra nhập chiến trường, giúp đỡ mấy người Thạch Đầu, Lâm Vi Kỳ, Đông Lí Điêu tiêu diệt ba con Mao Cương còn lại.
Chỉ là ba viên Thi Đan kia, lần này Đỗ Thiếu Phủ đã có phòng bị, không để nó rơi vào trong miệng Tiểu Tinh Tinh nữa, khiến Tiểu Tinh Tinh tức giận một mực nói thầm:
- Có người cha nào như ngươi không, ngươi đây là ngược đãi.
- Ngươi ăn một viên Thi Đan là đủ rồi, đừng chà đạp thứ tốt này nữa.
Đỗ Thiếu Phủ trừng Tiểu Tinh Tinh một cái, căn bản cũng không muốn để ý nhiều đến Tiểu Bạch Nhãn Lang này nữa, dù sao cho nó ăn, cũng chưa thấy có ích lợi gì.
Dứt lời, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ nhìn về phía mảnh phế tích kia, nơi đó là một cung điện không trọn vẹn, có khí tức hắc sát phóng lên trời.
- Thiếu điện chủ, ở trong đó hình như có bảo vật.
Đông Lí Điêu thu hồi bản thể, dáng vẻ cực kỳ chật vật, sắc mặt trắng bệch do bị con Mao Cương vừa nãy công kích.