Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, ánh mắt nhất thời đánh giá thứ quỷ dị trong tay, cả người mọc một loại lông xanh kì lạ, trên người có sát khí màu đen, thân thể cực kỳ mạnh mẽ.
- Ô ô. . .
Trên người Lục Cương bạo phát ra khí tức đáng sợ, nó không có cách nào tránh thoát cấm chế của Đỗ Thiếu Phủ, bèn phát ra tiếng gầm gừ.
- Cương thi này thật là quỷ dị.
Đỗ Thiếu Phủ hơi nhướng mày, những thứ này không bình thường chút nào.
- Đây vẫn chỉ là một con Lục Cương mà thôi, có người nói Mao Cương cùng Phi Cương, đều có thủ đoạn đáng sợ, đến cương thi cấp bậc cao hơn, chúng nó hình như cũng gọi là “Bạt, cũng có người gọi “Kim Mao Hống.
Những con Bạt cùng Kim Mao Hống trong truyền thuyết kia có thể giết rồng nuốt mây, những nơi nó đi qua có thể bị phá hủy cả ngàn dặm.
Thậm chí, những con cương thi đáng sợ nhất kia còn có thể không già không chết, bị trời đất vứt bỏ ở bên ngoài Lục Đạo Luân Hồi, tu luyện đến mức độ cực hạn, liền có thể ra vào hai giới Âm Dương, bay lên cửu thiên, đi xuống U Minh, mặc dù trong người không có sinh khí, nhưng lại tiêu diêu tự tại như thần.
- Những thứ này đáng sợ như vậy ư.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, cũng kinh ngạc, không ngờ những cương thi này còn có thể mạnh mẽ đến như vậy.
- Oa, những thứ này thật đáng sợ.
Thạch Đầu tiến tới, nghe được lời của Tiểu Tinh Tinh, ánh mắt cực kỳ kinh ngạc.
- Những thứ này kinh khủng như vậy, tốt nhất là phá hủy nó đi.
Đỗ Thiếu Phủ mở miệng, những Tà Linh này quá mức khủng bố, một khi xuất hiện ở ngoại giới, tuyệt đối sẽ khiến cho sinh linh đồ thán, trong tay khí tức lôi điện chí cương chí dương bạo phát, hủy diệt nó.
- Ô ô. . .
Phía sau nham thạch, bên trong sơn cốc, vô số tiếng ô ô truyền ra, giống hệt những con cương thi vừa rồi.
Đỗ Thiếu Phủ cau mày, bóng người nhảy lên trên không, ánh mắt nhìn về phía không gian xa xa, có vô số đạo lưu quang mang theo tiếng rít gào vọt tới.
Từng đạo từng đạo bóng người kia vậy mà có hơn vạn, trong đó không ít con có khí tức cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn con Lục Cương vừa bị bắt rất nhiều.
- Thiếu điện chủ, thật nhiều cương thi a, khí tức rất đáng sợ.
Lâm Vi Kỳ cũng xuất hiện ở bên người Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt cực kỳ khiếp sợ.
Từng con từng con cương thi giống như mây đen bay tới, nhanh như chớp, lít nha lít nhít.
- Mau, tất cả mọi người trốn xuống dưới nham thạch, mau lên!"
Đỗ Thiếu Phủ nhìn vô số cương thi bay đến, đây quả thật chính là làn sóng cương thi, nhất thời lớn tiếng hét lên với các đệ tử Thất Tinh Điện xung quanh.
Những cương thi này rất đáng sợ, nếu bị chúng nó bao vây lại, mặc dù chính mình không sợ, nhưng còn có mấy trăm đệ tử Thất Tinh Điện, bọn họ khó có thể chống lại, mình cũng không có cách nào bảo hộ được tất cả.
Nghe thấy lời Đỗ Thiếu Phủ, tất cả các đệ tử Thất Tinh Điện nhất thời liền hội tụ lại bên dưới một khối nham thạch lớn.
Sau đó Đỗ Thiếu Phủ cũng trốn vào, hơi phất tay, một phù trận đã được bố trí, thân hình mọi người lập tức quỷ dị biến mất không còn tăm hơi.
- Chư vị Huyền Phù Môn, có Tà Linh đáng sợ tới gần, chính các ngươi cẩn thận một chút, mau chạy đi.
Cùng lúc đó, giọng nói của Đỗ Thiếu Phủ vang vọng lên giữa không trung.
- Là Khí Hoàng Kiều Phong kia, nếu thật sự như hắn nói, thì chính hắn vì sao không chạy, rõ ràng là muốn doạ chúng ta đi để độc chiếm bảo vật, thật là ấu trĩ.
Trầm Ngôn đi ở phía trước đoàn người Huyền Phù Môn, nghe vậy trong mắt bèn lộ ra xem thường, cười gằn nói.
- Ô ô!
Trầm Ngôn vừa dứt lời, phía trước một mảnh bóng người dày đặc như mây đen lướt tới.
Những bóng người kia đi tới mang theo một luồng sát khí ngập trời, giống như cơn lốc chạy tới gần.
Nhìn thấy tình cảnh này, tất cả đệ tử Huyền Phù Môn cùng những người kết minh kia nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt ngơ ngác.
Trong vô số bóng người kia có một vài cái nhanh như chớp, trong hai mắt đỏ như máu có sát khí phun trào, giống như một làn sóng biển màu đen đang ập đến, tiếng kêu “ô ô vang vọng trong sơn mạch, chói tai mà khó nghe.
- Có Tà Linh đến rồi, mọi người cẩn thận.
Chu Tuyết khẽ quát, ánh mắt hơi ngưng trọng, phất tay bắt đầu bố trí phù trận, trận cờ bắt đầu ngưng tụ.
- Hình như gần giống những thi thể quỷ dị kia, mọi người cẩn thận động thủ, không cần nhẹ tay.
Quách Minh hét lớn một tiếng, toàn thân phù văn phun trào, huyền khí bao phủ, trong nháy mắt đã trực tiếp ra tay với những con Tà Linh quỷ dị đang đến gần kia.
Ầm ầm ầm. . .
Trong chốc lát, rất nhiều Tà Linh ập đến, bắt đầu động thủ với nhóm người Huyền Phù Môn kia!
Những Tà Linh này cũng không dễ đối phó như những thi thể quỷ dị mà lúc trước bọn họ đã nhìn thấy.
Mặc dù những Tà Linh này gần giống những thứ kia, nhưng thực lực lại khủng bố hơn rất nhiều.
Tà Linh vọt vào trong đám người, ngay lập tức liền xé xác và cắn nát cổ của rất nhiều người.
- Thật là đáng sợ, chạy mau đi!
- Có người Huyền Phù Môn chống đỡ, chúng ta lại nhìn một chút rồi quyết định.
Những Tà Linh kia ập tới khiến nhóm người kết minh với Huyền Phù Môn ngơ ngác biến sắc.
Có người trực tiếp nhanh chân bỏ chạy, cũng có người ngồi đợi tình huống, vừa lui về phía sau vừa quan sát.
Có điều những người muốn chạy trốn cùng quan sát kia lại tính sai rồi, những Tà Linh kia trần đầy trời đất, lập tức bao vây cả bốn phía, căn bản không có cách nào chạy trốn.
Rầm rầm rầm!
Chém giết kịch liệt ngay lập tức bùng nổ, năng lượng va chạm mà nổ vang, liên tục có Tà Linh bị giết chết.
Bên dưới nham thạch, phù trận đã được thu lại, đệ tử Thất Tinh Điện từ bên trong chui ra.
Nhìn mấy ngàn người đang bị đại quân cương thi bao phủ kia, các đệ tử Thất Tinh Điện đều lộ ra vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác.
- Ai bảo đi theo chúng ta, muốn coi chúng ta là tiên phong sao, hiện tại tốt rồi, nên ăn đau khổ.
Thạch Đầu cười to.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn phương xa, lúc này đại quân cương thi đã đánh về phía đệ tử Huyền Phù Môn, nhưng với thực lực của Chu Tuyết cùng Quách Minh, cũng không có quá nhiều nguy hiểm.
Còn về những người khác, Đỗ Thiếu Phủ cũng không tốt bụng đến mức đi lo lắng cho bọn họ.
- Chúng ta đi vào bên trong trước, miễn cho bị những cương thi kia phát hiện.
Nhẹ giọng nói với mọi người, lập tức Đỗ Thiếu Phủ cùng mấy trăm đệ tử Thất Tinh Điện đang đắc ý không ngừng kia biến mất ở chỗ đó.
Tiến vào nơi sâu xa của sơn mạch, Đỗ Thiếu Phủ không để ý đến một hồi đại chiến kia nữa, chỉ cần Chu Tuyết cùng Quách Minh không có nguy hiểm là được rồi, mình còn có chuyện khác cần làm.
Vì những đại quân cương thi kia đang giao thủ với các đệ tử Huyền Phù Môn nên ven đường bọn họ cũng không nhìn thấy nhiều cương thi nữa.
Dọc theo đường đi, mọi người thỉnh thoảng mới thấy vài con cương thi cấp thấp đang du đãng ở bên ngoài, cũng dễ dàng liền bị mấy người Lâm Vi Kỳ, Đông Lí Điêu, Thạch Đầu trực tiếp giết.
Mọi người còn gặp được không ít thi thể, nhìn dáng dấp đều là mấy ngày nay mới chết, trên cổ cũng có lỗ máu.
Vì để tránh chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Đỗ Thiếu Phủ cùng mấy người Lâm Vi Kỳ cũng chỉ có thể phá hủy tất cả những thi thể này.
- Chẳng trách không có yêu linh khác tới gần, có vẻ đây là địa bàn của những cương thi kia.
Lâm Vi Kỳ mặc hồng y như lửa, bóng hình xinh đẹp phác hoạ đường cong uyển chuyển, vừa đi vừa cẩn thận đề phòng bốn phía.
Một canh giờ sau, chỗ sâu trong sơn mạch, một mảnh hắc vụ tối om om bao phủ lấy bầu trời.
- Nhìn kìa, phía trước có một mảnh phế tích.
Đông Lí Điêu nhìn mảnh phế tích phía trước, nơi đó hắc vụ ngập trời, giống như Phi Long trùng thiên, sát khí bao phủ, khiến lòng người run rẩy.
- Hơi thở thật là đáng sợ, càng đến gần càng khủng khiếp.
Thạch Đầu rung mình một cái, sát khí đáng sợ kia thổi đến, tự dưng khiến tóc gáy hắn dựng đứng, một loại cảm giác nguy hiểm cực độ sinh sôi ở trong lòng.
- Tất cả mọi người cẩn thận một chút.
Đỗ Thiếu Phủ dặn dò mọi người, tâm thần dò xét bốn phía, chậm rãi tiến lên trước.
Tiếp cận thung lũng, phía trên đó là một cung điện khổng lồ.
Cung điện xây dựa lưng vào núi, chiếm giữ diện tích lớn trên vách đá.
Chỉ có điều cung điện kia đã bị tổn hại hơn nửa, chỉ còn lại một mảnh phế tích lớn, nhưng vẫn có vẻ cực kỳ hùng vĩ tráng lệ.
Phía trước thung lũng, có một quảng trường, phiến đá loang lổ, có chút hỏng hóc.
Bốn phía quảng trường có hắc vụ lượn quanh, lộ ra dấu vết cũ kĩ, cũng không biết nơi này đã tồn tại bao lâu rồi, nhưng có thể khẳng định, tuyệt đối không phải một thời gian ngắn.
Mọi người đánh giá xung quanh, dựa lưng vào nhau đi về phía trước, cảnh giác nhìn bốn phía.
- Ồ, đây là cái gì?
Thạch Đầu phát hiện một vài thứ đặc biệt, trung tâm quảng trường phía trước có tứ bức tượng điêu khắc ngồi khoanh chân, trông rất sống động.
Những bức tượng này có dáng vẻ không giống nhau, nhưng đều là ngồi khoanh chân, giống như tĩnh tọa .
Hai mắt bức tượng nhắm chặt, giống như vật còn sống, nhưng trên người rõ ràng cho thấy không có bất kỳ sinh cơ gì, chỉ là bức tượng mà thôi.
- Thạch Đầu mau lui lại!
Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên hét lớn một tiếng, bóng người bay vụt đến, lôi kéo Thạch Đầu lùi về phía sau.
- Ô ô. . .
Nhưng vào lúc này, vài tiếng “ô ô truyền ra, vang vọng khắp quảng trường.
Ánh mắt mọi người nhất thời đại biến, theo tiếng kêu nhìn đến, từng cái từng cái sắc mặt đều thay đổi.
Chỉ thấy bốn bức tượng kia bắt đầu thức tỉnh, từng luồng từng luồng sát khí dị thường đáng sợ bao phủ mọi người.
Bốn bóng người đứng dậy, chúng không khác gì nhân loại, trong tròng mắt, có quang mang màu đen lan tràn, bên ngoài thân thể, sát khí màu đen quanh quẩn, khí tức tuyệt đối khủng bố.
- Sát khí màu đen, những thứ này hình như đều là Mao Cương đấy, còn cao hơn Lục Cương một bậc.
Tiểu Tinh Tinh ở trên đầu vai Đỗ Thiếu Phủ duỗi ra đầu nhỏ, hai con ngươi màu vàng óng nhìn bốn con Mao Cương kia, ánh mắt lộ ra sự tò mò.