Mọi người nghe tiếng nhìn theo, chỉ thấy bên cạnh sơn đạo, xuất hiện vài thi thể, có vẻ mới chết đi không lâu, lâu nhất là một hai tháng.
- Những thi thể này rất kỳ quái.
Vu Mã Thánh đánh giá mấy thi thể kia, ánh mắt lộ ra nghi hoặc.
Những thi thể này toàn thân trắng bệch, hơi sưng phù lên, nhưng tựa hồ lại có một tầng sinh cơ như có như không ở trong đó.
- Mau nhìn kìa, trên cổ những thi thể này, có lỗ máu kỳ quái.
Đào Ngọc ngồi xổm ở bên người một thi thể, cũng cảm thấy thi thể kỳ quái, trên cổ của tất cả các thi thể, đều có hai lỗ máu ở ngang nhau.
- Những lỗ máu này như là dấu răng, lẽ nào những người này đều bị yêu thú cắn?
Tôn Nhương nghi ngờ nói.
- Không thể nào.
Đông Lí Điêu lắc đầu, nói:
- Yêu thú chúng ta sẽ không làm như vậy, chỉ trực tiếp nuốt chửng người, cắn một cái rồi lưu lại một dấu răng làm cái gì, đây không phải là yêu thú làm.
- Những thi thể này quả thật rất kỳ quái.
Đỗ Thiếu Phủ ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận kiểm tra sự biến hóa trên một thi thể, hơi nghi hoặc, hắn chưa từng thấy qua thi thể kì lạ như vậy.
- Thiếu điện chủ, người Huyền Phù Môn đến rồi.
Mắt Lâm Vi Kỳ nhìn về phía sau, lúc này đệ tử Huyền Phù Môn cùng những người kết minh kia đang tiến đến từ phía sau, tựa hồ có ý định đi theo sau lưng Thất Tinh Điện.
Nhìn nhóm người Huyền Phù Môn, Đào Ngọc cau mày, nói:
- Có vẻ người Huyền Phù Môn muốn coi chúng ta là tiên phong rồi.
Đỗ Thiếu Phủ đứng dậy, hơi nhíu mày lại, sau đó nói với mọi người phía sau:
- Không cần để ý tới bọn họ, chúng ta đi trước đi.
. . . . . . . . . . .
- Nhóm người Thất Tinh Điện tự cho mình là giỏi, hung hăng càn quấy, như vậy cũng tốt, để cho bọn họ đi làm tiên phong, đến lúc đó nhìn bọn họ chết như thế nào!
Trong hàng đệ tử của Huyền Phù Môn, ánh mắt Trầm Ngôn âm hàn nhìn phía trước, sau đó lại nhìn về phía nữ tử xinh đẹp tuyệt trần trước người, con ngươi âm thầm xẹt qua một chút dao động.
Trầm Ngôn tự biết, khoảng cách giữa hắn và nàng đã càng ngày càng xa.
Vốn hắn còn muốn độc chiếm nữ tủ này, chỉ cần mình có thể trở thành cường giả, lại có gì mà không làm được.
Nhưng Trầm Ngôn lại không ngờ, ngăn ngắn mấy năm, nữ tử trước mắt này lại xảy ra biến hóa thật lớn.
Mấy năm qua, Chu Tuyết không chỉ trở thành người mạnh nhất trong số người trẻ tuổi của Huyền Phù Môn, còn trở thành nghĩa nữ của Chưởng môn, địa vị cao cả, sau này rất có thể còn là Chưởng môn, những điều này đã phá vỡ tất cả kế hoạch lúc trước của hắn.
Có điều Trầm Ngôn cũng không từ bỏ, hắn cho là mình còn có cơ hội, chỉ cần lần này mình có thể ở bên trong Phong Ấn Cổ Địa này nhận được truyền thừa của cường giả, trở thành người mạnh thứ hai trong Huyền Phù Môn, vậy hắn sẽ có cơ hội.
Chỉ cần hắn có cơ hội lấy được Chu Tuyết, lấy thiên phú cùng với địa vị của Chu Tuyết ở Huyền Phù Môn, vậy sau này địa vị của hắn ở đây cũng sẽ rất cao.
- Chu Tuyết sư tỷ, ngươi xem kìa, những thi thể này thật kỳ quái.
Thanh âm của Quách Minh truyền đến, hắn đang ngồi xổm trên mặt đất kiểm tra thi thể.
- Đúng là rất kỳ quái, những thi thể này tựa hồ còn có sinh cơ, nhưng đã hồn bay phách tán, trên cổ có lỗ máu, tựa hồ là bị cái gì đó cắn.
Lông mày Chu Tuyết hơi nhíu lại, những thi thể này làm cho nàng cảm giác được một loại bất an.
- Ô. . .
Bỗng dưng, thi thể trên đất trong chớp mắt há miệng, phát ra một tiếng kêu quỷ dị, sau đó hai mắt trợn lên, trong đó có ánh sáng quỷ dị, thân thể cứng ngắc, nhưng sức mạnh lại lớn vô cùng, nhất thời ôm chặt lấy một đệ tử Huyền Phù Môn, trong miệng hai cái răng nanh sắc bén hiện lên hàn quang, trực tiếp cắn về phía cổ của tên đệ tử kia.
- Cẩn thận!
Một cường giả Huyền Phù Môn hét lớn một tiếng, hơi phất tay, một nguồn năng lượng trực tiếp chặt đứt cánh tay của thi thể kia.
Xẹt xẹt!
Cánh tay của thi thể kia rơi xuống, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến nó.
Tên đệ tử kia vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, đã bị thi thể kia cắn vào, nhất thời kêu thảm một tiếng, máu tươi phun ra bị thi thể kia hút sạch, trong mắt thi thể bạo phát ra ánh sáng đáng sợ.
Tình cảnh này làm mọi người xung quanh chấn động.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người sững sờ, chuyện này vượt qua dự liệu của tất cả mọi người.
Xì.
Một nguồn năng lượng bay đến rơi trên người thi thể kia, trực tiếp phá hủy nó.
Thân thể đệ tử bị cắn kia tê liệt ngã xuống, hai lỗ máu trên cổ tràn ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi đến mức hồn bay phách tán, cả người run rẩy.
- Ngươi sao rồi?
Chu Tuyết xuất hiện ở bên người đệ tử kia, Thủ Ấn ngưng tụ, cầm máu trên cổ hắn, sau đó kiểm tra thương thế trên người đệ tử kia, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt nghiêm nghị.
Cả người đệ tử kia run rẩy, chỉ chốc lát sau, mới từ từ phục hồi tinh thần lại, xem ra cũng không đáng ngại.
Chu Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Không sao là tốt rồi, phá huỷ những thi thể này đi, mọi người tiếp tục xuất phát.
Rầm rầm rầm ầm!
Đệ tử Huyền Phù Môn ra tay, phá hủy tất cả các thi thể trên mặt đất kia.
Bên trong không gian tối tăm, đoàn người cẩn thận đi qua.
- Thiếu điện chủ, những người kia vẫn đi theo chúng ta, làm sao bây giờ, có muốn để cho bọn họ đi trước hay không.
Đông Lí Điêu nói với Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt nhìn nhóm người Huyền Phù Môn phía sau, trong mắt xẹt qua không thích.
- Đường cũng không phải của chúng ta, mặc kệ bọn họ đi theo đi.
Đỗ Thiếu Phủ khẽ mỉm cười, tiếp tục đi sâu vào trong sơn mạch.
- Ô ô. . .
Hắc vụ phun trào, bên trong sơn mạch càng ngày càng tối tăm.
Xì!
Trước một khối nham thạch to lớn, một bóng người đột nhiên chui ra, mang theo một luồng hàn khí lạnh lẽo, trực tiếp đánh về phía mọi người.
- Cái gì vậy?
Cổ tay trắng ngần của Lâm Vi Kỳ run lên, có một hơi thở nóng bỏng lan tràn ra, một ngọn lửa trực tiếp bay về phía bóng đen kia, nhất thời bao phủ lấy nó.
Bên dưới ngọn lửa, chỉ chốc lát sau thân ảnh kia liền hóa thành than tro, nhưng muốn đốt cháy nó lại khó hơn Tà Linh bình thường rất nhiều.
- Ô ô. . .
Gần như là cùng lúc đó, phía sau nham thạch, bỗng nhiên có mấy chục bóng người bay ra khỏi, có động tác chầm chậm, cũng có động tác nhanh như chớp, trực tiếp lao về phía mọi người.
- Là Tà Linh sao, động thủ!
Thạch Đầu hét lớn một tiếng, sau đó ra tay với những thân ảnh kia.
Ầm ầm!
Tiếng nổ năng lượng trầm đục truyền ra, mọi người triển khai công kích, chỉ là những bóng người này tựa hồ rất kỳ lạ, công kích của mọi người khó có thể phá hủy nó.
Vài bóng người bị hủy đi tay chân mà vẫn có thể tiếp tục công kích như cũ, trừ phi triệt để phá hủy nó thì nó mới không thể ra tay với mọi người nữa.
Mà những bóng người này khó đối phó hơn Tà Linh hình người cùng Tà Linh hình thú rất nhiều, đặc biệt sức phòng ngự của chúng cực kỳ đáng sợ, sát khí lạnh lẽo quá mức kinh khủng.
- Những thứ này rốt cuộc là cái gì vậy, năng lực phòng ngự thật đáng sợ.
- Những thứ này, có vài cái thực lực rất mạnh, sức phòng ngự của chúng mạnh hơn người có cùng tu vi rất nhiều, thậm chí còn vượt qua cả Thú Tộc.
Rầm rầm rầm!
Mọi người hét lớn, toàn lực ra tay, rốt cục tiêu diệt xong tất cả những thứ kia.
Trong tay Đỗ Thiếu Phủ giữ một thứ rất quỷ dị, rõ ràng là người, nhưng lại rít gào dữ tợn giống như thú hoang, có hai cái răng nanh phát ra hàn quang của phù văn, nó là cái có khí tức mạnh nhất trong những thứ quỷ dị kia, mơ hồ còn vượt qua cả yêu thú.
Đỗ Thiếu Phủ cau mày, những thứ đáng sợ này, rõ ràng tu vi chỉ ngang bằng với Vũ Vương Sơ Đăng cảnh, nhưng khí tức lại mạnh mẽ hơn yêu thú tu vi Thú Vương Sơ Đăng cảnh rất nhiều.
Đặc biệt sức phòng ngự của chúng đủ để so sánh với những yêu thú đứng đầu Thú bảng.
Khi công kích những thứ này cũng rất quỷ dị, chúng không sợ đau đớn, cũng không sợ chết.
- Đây rốt cuộc là cái gì?
Đỗ Thiếu Phủ nghi hoặc, muốn bố trí xuống cấm chế phong ấn trên người bọn chúng, nhưng lại phát hiện các loại phong ấn cấm chế hoàn toàn không có tác dụng với chúng nó.
- Cương thi, trong này dĩ nhiên còn có cương thi tồn tại.
Tinh Tinh đứng trên vai Đỗ Thiếu Phủ, hơi ngẩng đầu, cánh khẽ chấn động, bên trong hai con ngươi màu vàng óng lộ ra sự kinh ngạc, lúc này toàn thân nó tràn ra từng luồng từng luồng quang mang màu vàng kim.
Loại quang mang này cực kỳ quỷ dị, không phải kim quang trên người Kim Sí Đại Bằng, mà là một loại quang mang màu vàng kim rất kì lạ, mang theo một luồng khí tức giống như vua của vạn thú.
- Ô ô. . .
Dưới loại quang mang kia, nhất thời trong mắt bóng người quỷ dị bị Đỗ Thiếu Phủ bắt kia liền lộ ra sợ hãi.
- Cương thi, là cái gì vậy?
Đỗ Thiếu Phủ liếc mắt nhìn Tinh Tinh, ánh mắt lộ ra một chút kinh ngạc, không ngờ cái tên này biết cũng không ít, ngay cả những thứ này cũng biết.
Hai con ngươi màu vàng óng của Tinh Tinh tràn ra ánh sáng, lộ ra một chút đắc ý, nói:
- Theo truyền thừa, ta biết những thứ này gọi là cương thi, rất quỷ dị, là thứ tà ác, có điều ta cảm giác được có lẽ chúng nó sợ ta, cương thi có mạnh có yếu, cấp độ chia làm “Nhục Cương, “Tỉnh Cương, “Hành Cương, “Tử Cương, “Bạch Cương, “Lục Cương, “Mao Cương, “Phi Cương, còn có cấp bậc cao hơn nữa, nhưng hình như ta quên rồi.
- Chúng nó hình thành như thế nào?
Đỗ Thiếu Phủ hiếu kỳ hỏi, không khỏi bắt đầu nhìn Tinh Tinh với cặp mắt khác xưa.
- Chúng nó là tử thi, dưới tình huống đặc thù sẽ xuất hiện thi khí, có chút thi khí sẽ sản sinh ra sinh cơ, cuối cùng hình thành cương thi, sau đó chúng nó có thể sinh ra linh trí, hấp thu năng lượng và khí tức chí âm chí hàn để tu luyện.
Theo sự tăng cường của công lực, những cương thi này cũng sẽ càng ngày càng mạnh. Khi huyết dịch trong cơ thể cương thi cấp thấp chảy hết, sẽ có bản mệnh thi khí dần sản sinh, hành động chậm chạp, đối phó rất dễ dàng, còn rất sợ ánh mặt trời, cũng sợ lửa cùng với một vài thứ chí cương chí dương.
Tinh Tinh đắc ý nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Có điều những cương thi kia một khi đến cấp độ Lục Cương, trên người sẽ mọc ra bộ lông màu đen, thi khí từ màu xanh lục biến thành màu hơi đen, hình thành sát khí màu đen, thân thể giống như mình đồng da sắt, tu vi càng cao, thân thể càng rắn chắc, đã không sợ lửa bình thường, thậm chí còn không sợ những thứ dương cương bình thường nữa, chỉ có thủ đoạn đặc thù có thể khắc chế nó, cương thi trong tay ngươi có lẽ là một con Lục Cương.