Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 873: Trên đường gặp người quen.

Chương Trước Chương Tiếp

- Dừng lại!

Đỗ Thiếu Phủ dương tay ra hiệu để mọi người dừng lại, mắt nhìn phía trước, trong sơn mạch bao la nguy nga kia, an tĩnh khiến người ta khiếp sợ.

Bên trong sơn mạch, hắc vụ lượn quanh, lộ ra một luồng khí tức âm hàn.

Vèo!

Bóng người Đỗ Thiếu Phủ trôi nổi giữa không trung, khẽ cau mày, trong sơn mạch kia hắc vụ càng ngày càng dày đặc, giống như một mảnh mây đen chiếm giữ giữa không trung.

Xì xì.

Bên trong hắc vụ nồng nặc kia thỉnh thoảng có tia điện chợt lóe, càng thêm quỷ dị.

Dựa vào lực lượng nguyên thần nhạy cảm của mình, Đỗ Thiếu Phủ biết nơi đây sợ rằng không phải nơi tốt lành gì.

Ba người Đông Lí Điêu Thạch Đầu cùng Lâm Vi Kỳ nhảy lên giữa không trung theo Đỗ Thiếu phủ, mắt nhìn hắc vụ phía trước, khẽ cau mày, ánh mắt Lâm Vi Kỳ nổi lên dao động, hàm răng khẽ mở, môi đỏ khẽ nhếch, nói:

- Phía trước hình như có người.

- Số lượng người không ít, mọi người chú ý một chút.

Đỗ Thiếu Phủ nói nhỏ, đã sớm dò xét đến phía trước có không ít bóng người lúc ẩn lúc hiện, theo như tiếng ồn ào truyền đến, sợ rằng có hơn mấy ngàn người.

Này ngược lại khiến Đỗ Thiếu Phủ thấy hơi lạ, ở trong này, tất cả mọi người đều đề phòng lẫn nhau, vừa thấy mặt đều sẽ hiểu ngầm mà tránh ra, không ngờ ở đây có thể tụ tập nhiều người như vậy, có vẻ phía trước nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.

Vèo vèo.

Sau đó mọi người đều bay về phía bên trong sơn mạch, có thể hội tụ nhiều người như vậy, chỗ đó nhất định có chút đặc biệt.

Một lát sau, đám người Thất Tinh Điện đã đến chỗ đó, nơi đây có mấy ngàn người, giữa các đội hình đều có chút đề phòng đối phương.

- Là Khí Hoàng Kiều Phong của Thất Tinh Điện đến rồi.

Không ít người nhìn thấy đệ tử Thất Tinh Điện, trong ánh mắt đều nổi lên một chút dao động, không ai ngăn cản nhóm người Đỗ Thiếu Phủ tới gần.

Đỗ Thiếu Phủ tiến lên, phía trước có giọng nói đang truyền đến:

- Chư vị, nói vậy các ngươi cũng đều biết, ở trong đó yêu vật cực kỳ kỳ lạ, khác với tất cả các yêu vật mà chúng ta đã thấy, sợ rằng nếu ai muốn một mình đối phó nó, đều là không có khả năng lắm.

Nghe giọng nói này, nhất thời Đỗ Thiếu Phủ hơi nhướng mày, nhìn theo hướng âm thanh truyền tới, chính là nhìn thấy trên đỉnh núi phía trước, một người thanh niên tuấn lãng mặc trường bào màu lam, đang nói chuyện với mọi người xung quanh.

Mà người này không ngờ chính là Quách Minh của Huyền Phù Môn.

- Là Quách Minh.

Đỗ Thiếu Phủ kinh ngạc, không ngờ sẽ nhìn thấy Quách Minh ở đây, mà Quách Minh ở chỗ này, có lẽ Chu Tuyết cũng sẽ ở gần đây.

Sau đó ánh mắt đảo qua, một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần bèn xuất hiện ở trong mắt Đỗ Thiếu Phủ, vóc người nữ tử kia thon dài, khoảng hai mươi hai mốt tuổi.

Nữ tử lẳng lặng đứng đó, không nói gì, hai hàng lông mày cong cong, khuôn mặt trắng như bạch ngọc, một bên má hơi hiện lên núm đồng tiền, cả người khí chất cao quý.

- Chu Tuyết.

Đỗ Thiếu Phủ hơi nhíu mày, mặc dù mấy năm không gặp, nhưng vẫn có thể nhận ra, nữ tử xinh đẹp tuyệt trần kia chính là người lúc trước hắn từng gặp ở bên trong Man Thú Sơn Mạch – Chu Tuyết.

Chỉ là mấy năm nay, Chu Tuyết không chỉ có tu vi đã tiến bộ kinh người, mà nàng cũng càng ngày càng xinh đẹp tuyệt trần, khiến rất nhiều nam tử động lòng.

- Có vẻ trong này có Tà Linh đáng sợ a.

Sau đó ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ dò xét nhìn về phía nơi sâu xa của sơn mạch, ở trong đó có một luồng khí tức đáng sợ tràn ngập, bốn phía xung quanh nó ngay cả Tà Linh bình thường cũng không dám tới gần, chỗ này quá mức quỷ dị.

- Yêu vật này thật đáng sợ, thực lực quá cường hãn.

- Đã có không ít người chết trong tay yêu vật kia, Vũ Hoàng Cảnh bình thường cũng không thể chạy thoát.

- Có người nói trong động phủ của yêu vật kia, hào quang tràn ngập, năng lượng dao động, tuyệt đối có không ít bảo vật.

- . . .

Mọi người xung quanh xì xào bàn tán, Đỗ Thiếu Phủ cùng đệ tử Thất Tinh Điện dời bước tiến lên trước, từ trong lời nói của mọi người, cũng hiểu được tình huống đại khái.

Hóa ra bên trong sơn mạch này, có người phát hiện số lượng lớn bảo vật, nhưng cũng tồn tại một yêu vật đáng sợ.

Không ai biết yêu vật này là cái gì, nhưng chỉ cần là người xông vào trong đó thì không ai có thể còn sống đi ra.

Nghe nói từng có cường giả Vũ Hoàng Cảnh đi vào, nhưng vẫn còn chưa đi ra.

- Yêu vật kia có lẽ rất đáng sợ, có điều trong động phủ của nó, cũng có rất nhiều bảo vật, chỉ cần có thể giết nó, là có thể lấy được những bảo vật kia, nói không chắc trong đó còn có cả truyền thừa cùng pháp khí của Viễn Cổ cường giả đấy.

Quách Minh đứng trên một tảng đá lớn, mắt nhìn bốn phía, lời hắn nói ra mang theo sự kích động.

Nghe vậy, mọi người xung quanh nhất thời xì xào bàn tán, ồ lên một mảnh.

Truyền thừa cùng với pháp khí của Viễn Cổ cường giả, đây tuyệt đối là sự hấp dẫn không thể cự tuyệt với người tu luyện.

- Nếu chúng ta một mình đấu với yêu vật kia, sợ rằng cũng không thể làm gì nó, cho nên hiện tại, mong mọi người có thể liên thủ trừ yêu với Huyền Phù Môn ta, đến lúc đó bảo vật chia đều.

Quách Minh tiếp tục nói.

Yêu vật cường hãn, thực lực khủng bố, bất cứ người nào cũng không thể độc chiếm bảo vật, đạo lý này tự nhiên tất cả mọi người đều rõ ràng.

Có điều cũng có không ít người trong lòng rõ ràng, nếu thật sự tin Huyền Phù Môn, cũng là chuyện không thể nào.

Người có thể tiến vào nơi đây đều không phải người đơn giản, mặc dù lời Huyền Phù Môn này nói nghe rất hay, nhưng nếu như đến cuối cùng, thật sự lấy được bảo vật, làm sao Huyền Phù Môn có thể chia đều, đến lúc đó ai lại dám từ trong tay Huyền Phù Môn đòi bảo vật.

Nhìn thấy có người hoài nghi, sắc mặt không ít đệ tử Huyền Phù Môn trở nên khó coi.

Bọn họ muốn đi tiêu diệt yêu vật kia, có điều để giảm thiểu thương vong của Huyền Phù Môn, chỉ có thể dựa thực lực kết minh để đi vào.

Nếu những người này không đi, đến lúc đó Huyền Phù Môn cũng không dám một mình đi tới, vì có người nói thực lực của yêu vật kia rất khủng bố.

- Chư vị, ta biết mọi người có điều lo lắng, như vậy đi, chúng ta có thể làm một ước định trước, thứ nhất, khi mọi người kết minh cùng đối phó yêu vật, cuối cùng bảo vật dựa theo mọi người xuất lực nhiều hay ít mà phân chia, Huyền Phù Môn ta tuyệt đối sẽ không lừa dối người khác, điểm này ta có thể dùng thanh danh của Huyền Phù Môn đến đảm bảo.

Quách Minh nhìn mọi người, tự nhiên biết suy nghĩ trong lòng mọi người, cười nhạt, tiếp tục nói:

- Thứ hai, trong lúc chúng ta kết minh, bất kì ai cũng không được ra tay với đồng bạn, bằng không Huyền Phù Môn ta tuyệt đối không buông tha cho hắn.

Nghe vậy, không ít người cúi đầu thương nghị, hai mặt nhìn nhau, sau đó có không ít người bắt đầu giơ tay biểu quyết đồng ý.

Lấy thanh danh cùng thực lực của Huyền Phù Môn, lúc này có lời bảo đảm này tự nhiên sẽ khiến người ta tin tưởng.

Mà lấy thực lực của Huyền Phù Môn cũng đủ để cho mọi người tin phục.

Chỉ có mấy chục người tựa hồ có chút bận tâm yêu vật khó đối phó, tự mình rời đi, không muốn tham dự việc này.

Nhìn thấy mọi người hầu như đã đồng ý, Quách Minh cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó ánh mắt đảo qua đoàn người, ánh mắt rơi trên người nhóm đệ tử Thất Tinh Điện, vẻ mặt hơi biến, cúi đầu nói gì đó với đệ tử Huyền Phù Môn.

Vèo vèo.

Nhất thời, ánh mắt của không ít đệ tử Huyền Phù Môn xuyên qua đoàn người rơi trên người Đỗ Thiếu Phủ cùng đệ tử Thất Tinh Điện.

Trong mắt mọi người hiện lên sự kinh ngạc, trên Thần Lôi sơn mạch, thực lực mà Khí Hoàng Kiều Phong bày ra làm cho bọn họ chấn động.

Chu Tuyết đứng ở hàng đầu trong nhóm đệ tử Huyền Phù Môn, đôi mắt đẹp khẽ nhúc nhích, mắt hơi đánh giá thanh niên mặc áo giáp tím một chút, sau đó bèn dời đi ánh mắt.

- Không ngờ Khí Hoàng Kiều Phong của Thất Tinh Điện cũng tới, có vẻ lần này chúng ta kết minh, cơ hội thắng sẽ nhiều hơn.

Quách Minh nhảy xuống tảng đá, bóng người đi về phía đoàn người, mọi người tách ra hai bên, mãi cho đến trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Hoan nghênh Khí Hoàng Kiều Phong cùng chư vị gia nhập.

Trong lòng Quách Minh rõ ràng, Khí Hoàng Kiều Phong này cùng một ít đệ tử Thất Tinh Điện, thực lực cực kỳ cường hãn, nếu bọn họ có thể gia nhập, đến lúc đó tự nhiên sẽ có nhiều phần thắng hơn.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Quách Minh trước mắt, giờ khắc này cũng không thể nói cho hắn thân phận thật sự của mình, chỉ có thể âm thầm cười khổ, sau đó khẽ mỉm cười, nói:

- Thật ngại quá, con người của ta quen làm việc một mình, các ngươi có thể đi tìm yêu vật, ta cũng có thể, mọi người không can thiệp chuyện của nhau là tốt rồi, ngươi cảm thấy thế nào?

Ánh mắt đảo qua bốn phía, Đỗ Thiếu Phủ đều xem hết thực lực tu vi của mọi người, phần lớn đều là Vũ Vương Cảnh, cũng có vài người là Vũ Hầu Cảnh.

Còn về người tu vi Vũ Hoàng Cảnh, bên trong Huyền Phù Môn tựa hồ có hai, ba người, ngược lại khí tức trên người Chu Tuyết bị giấu đi khiến người ta không thể dò xét.

Trong đội hình mấy ngàn người này, cho dù kết minh, cũng chỉ có thực lực của Huyền Phù Môn là mạnh nhất.

Yêu vật kia cường hãn như vậy, thực lực bình thường không thể chống lại nó.

Trong lòng Đỗ Thiếu Phủ suy nghĩ, sợ rằng một khi động thủ, những người lâm thời kết minh này phát hiện không địch lại, tuyệt đối sẽ giải tán ngay lập tức.

Kết minh với những người này, sợ rằng chính mình chiếm không được bất kỳ tiện nghi gì, chỉ có thể chịu thiệt.

Chỉ là nghe được lời của Đỗ Thiếu Phủ , Quách Minh nhất thời liền sững sờ, sau đó chỉ có thể cười khổ.

Phía trước không ít đệ tử Huyền Phù Môn nghe vậy, cũng khá bất ngờ, Huyền Phù Môn chủ động mời mọc Thất Tinh Điện, Quách Minh còn tự mình tiến lên mời, không ngờ Thất Tinh Điện không nể mặt như vậy.

Đỗ Thiếu Phủ gật gật đầu với Quách Minh, sau đó ánh mắt đảo qua Chu Tuyết trong hàng đệ tử Huyền Phù Môn, nói với mấy người Lâm Vi Kỳ cùng Đông Lí Điêu, Thạch Đầu phía sau:

- Chúng ta đến phía trước xem một chút đi.

- Hừ, đừng tưởng rằng có thể làm gì một Quang Minh Thần Đình nho nhỏ, là có thể cho thể diện mà không cần, Huyền Phù Môn ta cũng không phải loại như Quang Minh Thần Đình có thể so sánh với.

Thanh âm nhàn nhạt từ trong đội hình của Huyền Phù Môn truyền ra, đó là một thanh niên mặc áo bào rộng, nhìn khoảng hai mươi ba hai mươi tử tuổi, thân hình khá cao, khí độ bất phàm.

Chỉ là khi thanh niên này nhìn về phía nhóm người Đỗ Thiếu Phủ, khóe miệng nhấc lên một độ cong xem thường, nói:

- Nếu không muốn kết minh, vậy thì tự động rời đi đi, yêu vật trong đó có chúng ta đối phó là được rồi, muốn đục nước béo cò sao, tốt nhất là rời đi đi.

- Nơi đây là Huyền Phù Môn của ngươi sao, cái thứ gì đâu, có bản lĩnh Huyền Phù Môn các ngươi diệt sạch Tà Linh trong Phong Ấn Cổ Địa này đi.

Đông Lí Điêu nhìn thanh niên vừa nói chuyện trong Huyền Phù Môn kia, sắc mặt khó coi nói:

- Yêu vật phía trước Thất Tinh Điện chúng ta chắc chắn đối phó rồi, Huyền Phù Môn các ngươi không muốn đi, đều có thể tự rời đi, còn không biết là ai đục nước béo cò đây.

- Ngươi muốn chết!

Nghe lời của Đông Lí Điêu, sắc mặt thanh niên kia nhất thời liền trở nên âm trầm, hàn ý trong mắt lấp loé, nhìn chằm chằm Đông Lí Điêu.

- Vũ Vương Viên Mãn Cảnh đỉnh phong, là cái thá gì, có bản lĩnh tới thử một chút xem, bất cứ lúc nào cũng có thể diệt ngươi!

Đông Lí Điêu cười gằn, chiến bào dao động, hoa văn trên áo bào như Phượng Hoàng xòe cánh, khóe miệng cười kiêu ngạo, một luồng khí tức Thú Hoàng Sơ Đăng cảnh tràn ra xung quanh.

Đây là bên trong Phong Ấn Cổ Địa, không thể vận dụng tất cả ngoại lực, thân là Xuyên Vân Phượng Huyết Điêu, Đông Lí Điêu tuyệt đối không sợ bất luận người nào cùng cấp độ, đương nhiên, ngoại trừ loại người biến thái như Đỗ Thiếu Phủ kia.

Cho nên giờ khắc này Đông Lí Điêu làm sao sẽ sợ Vũ Vương Cảnh của Huyền Phù Môn kia.

Ầm!

Theo khí tức Thú Hoàng Cảnh của Đông Lí Điêu xuất hiện, sắc mặt thanh niên Huyền Phù Môn kia nhất thời liền trở nên khó coi, trên khuôn mặt cũng được coi là tuấn lãng kia, nhịn đến mức chỗ xanh chỗ đỏ, đối mặt với khí tức của Thú Hoàng Cảnh, hắn tự biết mình không thể chống lại.

- Bỏ đi, chúng ta đi thôi.

Đỗ Thiếu Phủ ra hiệu với Đông Lí Điêu, ánh mắt đảo qua thanh niên sắc mặt khó chịu kia, nhíu nhíu mày, đối với người kia, mặc dù đã qua mấy năm, nhưng Đỗ Thiếu Phủ vẫn có thể nhận ra, thanh niên kia chính là người mấy năm trước đi theo Chu Tuyết Quách Minh ở trong Man Thú sơn mạch – Trầm Ngôn.

- Hừ.

Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ ra hiệu, lúc này Đông Lí Điêu mới thu khí tức lại, từ trong cổ họng hừ lạnh một tiếng.

Mặc dù hiện tại Đông Lí Điêu không phải người mạnh nhất Thất Tinh Điện, có điều với khí tức Thú Hoàng Sơ Đăng cảnh, cho dù ở trong chín thế lực lớn, cũng tuyệt đối là một trong những người đứng đầu.

Huống hồ lúc này vẫn là đang ở trong Phong Ấn Cổ Địa này, Đông Lí Điêu càng chiếm nhiều tiện nghi hơn.

- Thất Tinh Điện đã không muốn kết minh, vậy thì hành động riêng đi.

Chu Tuyết nói chuyện, ánh mắt nhìn thanh niên áo giáp tím kia, âm thầm xẹt qua một chút nghi hoặc.

- Chu Tuyết sư muội. . .

Sắc mặt Trầm Ngôn tái nhợt, tựa hồ còn muốn nói điều gì.

- Ta nói, mọi người tự hành động riêng, còn cần ta nói lần thứ hai sao?

Chu Tuyết nhàn nhạt nhìn Trầm Ngôn một chút, sau đó không tiếp tục để ý hắn nữa.

- Chúng ta đi.

Đỗ Thiếu Phủ ra hiệu, cất bước đi, đệ tử Thất Tinh Điện đi qua đám người, bốn phía mọi người tản ra, ánh mắt âm thầm lấp loé, sau đó nhìn nhóm người Thất Tinh Điện tiến vào nơi sâu xa trong sơn mạch.

- Kết minh với những người Huyền Phù Môn kia, chắc chắn sẽ chịu thiệt lớn, những người kia chỉ là một đám người ô hợp, một khi gặp gỡ yêu linh mạnh mẽ, sợ rằng sẽ giải tán ngay.

Trên sơn đạo hắc vụ tràn ngập, Tôn Nhương mở miệng nói.

- Thiếu điện chủ, trong này thật sự có bảo vật sao?

Vu Mã Thánh hỏi Đỗ Thiếu Phủ, trong hơn hai tháng này, hắn đã được kiến thức đến cái gì gọi là tầm bảo, chỉ cần là nơi thiếu điện chủ nói có bảo vật, vậy tuyệt đối sẽ không tay không mà về.

- Bảo vật không ít, có điều mọi người phải cẩn thận một chút.

Vẻ mặt Đỗ Thiếu Phủ hơi ngưng trọng, khí tức trong này khiến Đỗ Thiếu Phủ cảm giác được đến đố kị quỷ dị, khác hẳn khí tức của những địa phương khác.

- Có thi thể!

Thanh âm của Thach Đầu truyền đến, bên trong thung lũng hắc vụ phun trào, xuất hiện vài thi thể.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)