Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 872: Gặp cướp

Chương Trước Chương Tiếp

Hoàng thất Thạch Long đế quốc cũng gửi tin đến Quang Minh Thần Đình nhờ giúp đỡ, có điều kết quả thật không ngờ, Quang Minh Thần Đình cũng không có phái cường giả nào đến giúp đỡ Thạch Long đế quốc, mà hồi âm nói Thạch Long đế quốc có Đại Luân Giáo, có lẽ đủ để đối phó quốc gia nho nhỏ kia rồi.

Tin tức này truyền ra ngoài, người thông minh đều rõ ràng trong lòng, lúc này Quang Minh Thần Đình sợ rằng ốc còn không mang nổi mình ốc rồi.

Bởi vì Thất Tinh Điện của Linh Vực đồng thời tuyên bố, trực tiếp khai chiến với Quang Minh Thần Đình, cường giả Thất Tinh Điện đã bắt đầu công kích, trừ bỏ các nơi thế lực của Quang Minh Thần Đình từ lâu.

Thậm chí Thiên Cơ Điện cùng Thiên Quyền Điện còn tuyên bố với bên ngoài, chỉ cần là người đối phó Quang Minh Thần Đình thì sẽ được coi là bằng hữu của Thất Tinh Điện, có thể nhận được khí cụ cùng đan dược mà Thiên Cơ Điện cùng Thiên Quyền Điện luyện chế.

Tin tức này vừa truyền ra, nhất thời làm cho không ít tán tu thậm chí là những thế lực khác gia nhập vào đội ngũ đối phó Quang Minh Thần Đình.

Dù sao Quang Minh Thần Đình còn không phải loại quái vật khổng lồ như một Cốc hai Giáo, ba Tông ba Môn kia, dưới sức hấp dẫn của điều kiện trên, không ít người đồng ý trao đổi.

Phải biết, có thể làm cho Dược Phù Sư cùng Khí Phù Sư thiếu mình một phần ân tình, không phải là một chuyện dễ dàng, huống hồ bây giờ còn là Thánh Địa của Dược Phù Sư cùng Khí Phù Sư – Thiên Cơ Điện cùng Thiên Quyền Điện.

Quang Minh Thần Đình thân mình lo chưa xong, có điều đại chiến với Thất Tinh Điện cũng chưa đến mức kịch liệt nhất, song phương tựa hồ đều có chút kiêng kỵ đối phương.

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Phong Ấn Cổ Địa, tất cả như thường.

Thời gian từ từ trôi qua, mỗi ngày vẫn có vô số Tà Linh bị tiêu diệt, nhưng cũng có không ít thanh niên nam nữ tiến vào đây và trở thành thức ăn của Tà Linh.

Bên trên một dòng sông khô héo, cát đá bao trùm, bên trong không khí tràn ngập khí tức lôi điện lưu lại từ vô số năm trước.

Hơn ba mươi thanh niên nam nữ bất phàm chen chúc ở sau lưng bốn người: một thiếu nữ mặc áo xanh, một thanh niên mặc áo bào đen, một thanh niên mặc vân bào và một nữ tử uyển chuyển nóng bỏng. Lúc này bốn phía bọn họ lại bị hơn trăm thanh niên nam nữ bao vây.

- Ha ha, chỉ bằng các ngươi, sợ rằng còn không đủ cho chúng ta động thủ, thức thời một chút giao túi càn khôn trên người ra đây, nếu không ngày hôm nay nếu các ngươi chết ở đây, cũng sẽ không ai biết.

Một thanh niên trên lông mày có vài vết sẹo nhìn về phía thiếu nữ mặc áo xanh cùng hai nữ tử xinh đẹp bên cạnh nàng, liếm môi một cái, sau đó mắt lộ ra hàn ý, nhìn chằm chằm mấy chục người trước mắt, giống như nhìn con mồi của mình.

Chỉ là khi mấy chục người bị bao vây kia nghe thấy lời của thanh niên mặt sẹo, ánh mắt bọn họ hoàn toàn không bị lay động, ngược lại đều mang theo nụ cười như có như không.

- Ngươi muốn cướp của chúng ta?

Thiếu nữ mặc áo xanh khẽ ngẩng đầu, trên đầu vai nàng có một con tiểu khỉ Ma-các màu vàng, mắt nhìn thanh niên mặt sẹo kia mang theo nụ cười nhàn, rung động lòng người.

Nụ cười tuyệt đẹp xâm nhập lòng người kia làm cho thanh niên mặt sẹo kia sững sờ, sau đó bèn cười to, hướng về hơn trăm người phía sau, nói:

- Chư vị huynh đệ, tiểu nha đầu này hỏi chúng ta kìa.

- Ha ha. . .

Nghe thấy lời của hắn, hơn trăm người xung quanh kia nhất thời cười phá lên, cực kì châm chọc.

Hai tháng này, trong lúc tìm kiếm cơ duyên, bọn họ vẫn làm những chuyện cướp đoạt như vậy.

Trong Phong Ấn Cổ Địa hoàn toàn không có quy tắc, chuyện như vậy cũng không có gì là lạ.

- Trường Đảo Động chúng ta ăn chính là cơm lục lâm, đánh cướp mà thôi, ngoan ngoãn giao ra túi càn khôn đi!

- Nam giao ra túi càn khôn, nữ phải lưu lại, đều là cực phẩm nha!

- Không sai, nữ phải lưu lại, đến lúc đó để chúng ta vui vẻ một chút đi.

- …

Lời nói càng ngày càng trắng trợn không kiêng dè cùng khó nghe, hoàn toàn không coi nhóm người trước mắt ra gì.

Đối với bọn họ mà nói, mấy chục người kia tựa hồ chỉ đến từ địa phương nhỏ mà thôi, hơn trăm người bọn họ hoàn toàn có thể đánh bại được.

- Ta cũng lâu rồi không cướp gì, có điều lần này, các ngươi đáng chết!

Nghe những lời càng ngày càng khó nghe kia, trong mắt thiếu nữ mặc áo xanh đột nhiên bắn ra một luồng sát ý lạnh lẽo.

Ống tay áo bay lên, vừa dứt lời, thiếu nữ hành động, mọi người còn chưa kịp nhìn rõ ràng động tác của nàng, nàng đã quỷ mị xuất hiện trước mặt thanh niên mặt sẹo đầu lĩnh kia.

Một ngọn lửa xanh đỏ nóng rực từ trong tay nhỏ nàng bay ra, cấp tốc bao phủ lấy thanh niên mặt sẹo kia.

Ngọn lửa nóng rực như có thể đốt cháy linh hồn, nhất thời khiến người ta tóc gáy dựng đứng.

- A. . .

Thanh niên mặt sẹo kia tu vi Vũ Vương Bỉ Ngạn Cảnh, vốn nghĩ chính mình chỉ cần không đi trêu chọc những thế lực khổng lồ kia là có thể ngủ ngon không lo, nhưng lúc này vẫn chưa kịp phản ứng lại, bèn có tiếng kêu thảm thiết truyền ra.

Chỉ là thời gian mấy giây, thân thể thanh niên mặt sẹo kia trực tiếp bị đốt thành than tro, ngay cả cặn bã cũng không thừa, chết cũng không biết mình là chết như thế nào.

- Quả thật đều đáng chết!

Thanh niên áo bào đen ra tay, đấm ra một quyền, trước mặt vài người vẫn đang dại ra đã bị đánh cho nổ tung.

- Đều giết!

Thanh niên vân bào hét lên, bóng người vụt thẳng ra, ra tay hung hãn ác liệt.

- Giết a!

Tất cả mọi người bắt đầu phản công, mỗi người đều ra tay rất ác liệt, như những con ưng non đang tôi luyện để trưởng thành.

Một ngày nào đó chắc chắn sẽ giương cánh bay lượn trên bầu trời cao!

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hơn trăm người kia vẫn chưa kịp phản ứng, đã bị giết sạch.

Những người này đến khi sắp chết, mới biết lần này bọn họ trêu chọc sai người rồi.

. . . . . . . . .

- Ô ô!

Một con yêu linh hình thú khổng lồ cao hơn mười trượng, phát ra tiếng hét chói tai, ánh mắt đỏ như máu tham lam nhìn một thanh niên mặc áo giáp màu tím.

Tứ chi của nó đột nhiên đạp xuống mặt đất, bóng người bay ra, như mãnh hổ cướp đồ ăn, nhất thời liền xuất hiện trước mặt thanh niên áo giáp tím kia, há mồm muốn cắn.

Thanh niên kia chính là Đỗ Thiếu Phủ, dưới mặt nạ hai con ngươi nhàn nhạt nhìn con yêu linh hình thú kia, ngón tay búng một cái, trong tay một đạo lôi điện óng ánh nhất thời bay ra.

Xẹt xẹt!

Khí tức kia làm cho yêu linh hình thú kiêng kỵ, trong ánh mắt đỏ như máu có sự sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn, vội vàng lui về phía sau.

Nhưng đã không còn kịp rồi, bóng người Đỗ Thiếu Phủ quỷ mị xuất hiện ở sau nó, một đạo quyền ấn lôi quang trực tiếp đánh ra, không gian bốn phía lan tràn lôi điện.

Ầm ầm ầm.

Tiếng nổ trầm đục truyền ra, không gian như muốn nổ tung, yêu linh hình thú cũng lập tức bị phá hủy.

- Thiếu điện chủ, đây là Ám Huyết Cửu Diệp Linh Chi, ở bên ngoài khó có thể nhìn thấy nó, là bảo vật đấy.

Vu Mã Thánh bay vụt đến, trong tay hào quang lan tràn, có vài cây Linh Dược, khí tức dao động nồng nặc, chắc chắn không phải vật phàm.

Tiểu Tinh Tinh xoay quanh ở bả vai Đỗ Thiếu Phủ, nhìn Linh Dược trong tay Vu Mã Thánh, hai con ngươi màu vàng óng xoay tròn chuyển động, hai cánh thật nhỏ hơi động, ánh mắt rất gian xảo.

Vèo vèo!

Tiếng xé gió vang vọng, sau đó Lâm Vi Kỳ, Đông Lí Điêu, Tôn Nhương, Thạch Đầu đều xuất hiện, từ khí tức của bọn họ, vừa rồi tựa hồ cũng trải qua một hồi chém giết.

- Không ngờ bây giờ tùy tiện đều có thể gặp gỡ yêu linh thực lực ngang với Thú Vương Viên Mãn Cảnh, thực sự là càng ngày càng nguy hiểm mà.

Lông mày Lâm Vi Kỳ hơi nhíu lại, hồng y như lửa, phác họa ra độ cong lồi lõm linh lung, nói nhỏ:

- Theo như trưởng bối trong điện từng nói, hai tháng trước, dù chúng ta tiến vào sâu hơn nữa, cũng sẽ không khó khăn như bây giờ.

- Mọi người cẩn thận một ít, tiếp tục lên đường đi.

Đỗ Thiếu Phủ nói nhỏ, cũng khẽ cau mày.

Đã hai tháng rồi, số lượng yêu linh gặp phải càng ngày càng nhiều, thực lực chúng cũng càng ngày càng mạnh, mặc dù dọc theo đường đi cũng lấy được không ít lợi ích, một đệ tử Diêu Quang Điện, còn chiếm được một phần truyền thừa của cường giả Tôn Cấp, nhưng vẫn không có tin tức của Âm Linh Tinh, điều này làm cho Đỗ Thiếu Phủ lo lắng, trong lòng hơi ngưng trọng.

Mà trong khoảng thời gian này đệ tử Thất Tinh Điện cũng lại có mấy đệ tử bất hạnh chết đi.

Sau khi hơi chỉnh đốn lại, đệ tử Thất Tinh Điện tiếp tục xuất phát.

Trong hai tháng này, nhóm người Đỗ Thiếu Phủ ở ven đường cũng gặp được không ít người khác.

Có điều vẫn là như thế, chỉ cần gặp phải nhóm người Đỗ Thiếu Phủ, bọn họ đều sẽ tự động tránh ra, hiển nhiên là có kiêng kỵ với Thất Tinh Điện.

Đương nhiên cũng có người muốn gia nhập đội hình của Thất Tinh Điện, tìm tới một cây đại thụ để dựa vào, có điều đều bị Đỗ Thiếu Phủ từ chối.

Đối với những người gặp gỡ ở ven đường kia, Đỗ Thiếu Phủ cũng không quá để ý.

Lấy thực lực hiện tại của Đỗ Thiếu Phủ, người bình thường cũng không có bất kỳ uy hiếp gì với hắn.

Đương nhiên, trong hai tháng này, Đỗ Thiếu Phủ cũng đã gặp qua vài nhóm thế lực không tầm thường, trong đó thậm chí cũng có người tu vi Vũ Hoàng Sơ Đăng cảnh, có điều cũng không quá mạnh, càng không có ai mạnh hơn Đông Lí Điêu cùng Lâm Vi Kỳ.

Lại qua bảy, tám ngày, nhóm người Đỗ Thiếu Phủ dọc theo đường đi chỉ gặp phải tà ác sinh linh ngăn cản.

Có điều có năng lực thôi thúc lôi điện của Đỗ Thiếu Phủ ở đây, này quả thực chính là khắc tinh tuyệt đối của một ít tà ác sinh linh.

Một dãy sơn mạch bao la xuất hiện trước mắt đệ tử Thất Tinh Điện, bên trong sơn mạch không có một ngọn cỏ.

Từ xa nhìn lại, càng nhìn sâu vào thì tầm mắt càng hắc ám, hắc vụ càng nồng nặc.

Sơn mạch nguy nga, quần sơn bao la giống như Cự Long xoay quanh.

Hắc vụ tràn ngập phía trên ngọn núi, huyết sát âm hàn, mang theo năng lượng dao động.

- Tam Thiếu, đã ròng rã hai ngày rồi, dĩ nhiên không thấy một Tà Linh nào, này thật kỳ quái.

Thạch Đầu cau mày, đi nhanh hai bước đến bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ hỏi, ánh mắt hơi nghi hoặc.

- Việc này quả thật rất không bình thường.

Trong mắt Đông Lí Điêu cũng mang theo sự nghi ngờ, chỗ này vốn nên là nơi Tà Linh càng ngày càng nhiều, dĩ nhiên qua hai ngày đều không gặp phải Tà Linh, đây tuyệt đối không phải chuyện bình thường.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)