Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 87: Át chủ bài.

Chương Trước Chương Tiếp

Phương hướng Tần gia, ở trước mấy trăm kỵ sĩ, một đại hán mặc khôi giáp bước ra, tay áo bào phất phơ, khí tức dâng trào, quanh thân có phù văn lan tràn, vô số phù văn ngưng tụ, cuối cùng hóa thành một hư ảnh ma lang ngăm đen, tựa như vật còn sống.

- Ngao!

Ma lang rít gào, tiếng gầm chấn thiên, làm tọa kỵ của các đại gia tộc kinh hãi xôn xao, như muốn phủ phục.

- Mạch hồn Hắc Diễm Yêu Lang, thật bất phàm.

- Người này là ai, cường giả của Lưu Vân quận sao, không nghĩ tới dĩ nhiên là Mạch Động cảnh viên mãn.

...

Người này vừa ra tay, cường giả các đại gia tộc đều khiếp sợ, Mạch Động cảnh viên mãn, ở toàn bộ Thạch Thành là tuyệt đối đứng đầu.

- Nhìn xem Diệp gia ngươi có bản sự chống lại hay không!

Đại hán hét lớn một tiếng, bước chân bôn tập về phía Diệp Bảo Lâm, phảng phất như Hắc Diễm Yêu Lang dung hòa nhất thể, uy thế khủng bố kinh người, làm người ta run rẩy.

- Oanh!

Bỗng dưng, thời điểm hắn vừa tiếp cận Diệp Bảo Lâm, một thanh âm trầm đục vang lên, dưới vô số người chú mục, một cột sáng mang theo lôi quang hung hăng đánh lên người đại hán.

Sau đó mọi người chỉ thấy đại hán mặc khôi giáp bay ngược, hung hăng va chạm ở trên mặt đất, áo giáp ma sát đá phiến sinh ra ánh lửa, làm mặt đường xuất hiện vết nứt thật dài.

- Phốc xuy...

Khi thân hình ổn định, đại hán mặc khôi giáp phun ra một ngụm máu tươi, trên khuôn mặt tràn đầy kinh hãi.

- Là ai!

Mọi người kinh hãi, từng ánh mắt nhìn đại hán mặc khôi giáp kia, người nào có thể dùng một chiêu dễ dàng đánh Mạch Động cảnh viên mãn bị thương nặng, thực lực tuyệt đối đã đến Mạch Linh cảnh.

- Thạch Thành tuy nhỏ, nhưng còn không tới phiên người ngoại lai diễu võ dương oai, vật đổi sao dời, lòng người dễ đổi, không nghĩ tới bây giờ, dĩ nhiên có người dẫn sói vào nhà, đáng tiếc, đáng buồn a!

Thanh âm tiếc hận từ từ truyền ra, ở phương hướng lôi quang bắn ra kia, một thân ảnh lão thái phù không bay đến, cứ như vậy huyền phù ở trên không trung.

Tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm thân ảnh kia, đó là một lão giả gần bảy mươi, tóc bó thành búi ngay ngắn chỉnh tề, quanh thân tựa hồ có tia chớp nhàn nhạt hiện lên.

Trên thân ảnh lão thái kia, lại có khí tức cực kỳ cường hãn, uy áp vượt xa Mạch Động cảnh thổi quét bốn phương.

- Rống...

- Ngao...

Ở dưới uy áp như thế, trên quảng trường ngoài Diệp gia, Yêu thú tọa kỵ của các đại gia tộc rít gào xôn xao, bóng người ngã trái ngã phải, ai cũng lộ ra kinh hãi.

- Hư không phi hành, đó là Mạch Linh Cảnh!

- Diệp Quang, hắn là Diệp gia Diệp Quang, cường giả Diệp gia đã tiêu thất không dưới hai mươi năm, đồn đãi hắn đã sớm tạo hóa, làm sao có thể xuất hiện.

- Diệp gia luôn có chuẩn bị, Diệp gia trừ Diệp Bảo Lâm ra, còn có cường giả như Diệp Quang tồn tại.

...

Đám người xôn xao kinh hãi, Diệp gia nội tình thâm hậu, một cường giả Mạch Linh Cảnh, kia đủ để lực áp toàn trường.

- Nếu đã chuẩn bị động thủ, vậy thì đều xuất hiện đi, đợi lâu như vậy, cũng mệt mỏi a, không phải sao.

Diệp Quang nhẹ nhàng đứng đó, cũng không có chủ ý tới người của các đại gia tộc ở dưới đất, mà ánh mắt quét về phía không gian chung quanh, tiếng gầm từ từ truyền ra, cực kỳ bá đạo cường hãn.

- Ha ha, Diệp Quang, ngươi quả nhiên còn chưa chết!

- Không chết cũng tốt, những lão nhân chúng ta khó được sum vầy một lần.

Giữa không trung Thạch Thành, lại có hai thanh âm truyền ra, thời điểm thanh âm hạ xuống, giữa không trung xuất hiện hai thân ảnh huyền phù mà đứng.

Phía bên trái, một lão giả thân hình cao ngất đứng chắp tay, tuổi khoảng hoa giáp, quanh thân cũng có khí tức lôi điện chấn động.

Thân ảnh phía bên phải cũng rất già nua, nhìn Diệp Quang thì thào nói:

- Rốt cục đến, Thạch Thành bình tĩnh lâu như vậy, hôm nay rốt cục sẽ không bình tĩnh nữa.

- Bạch Vĩ, không phải ngươi cũng đang chờ đợi sao, còn liên thủ với Ngạn gia, này không phải phong cách hành sự bình thường của ngươi a.

Diệp Quang nhìn lão giả già nua kia, người này đến từ phương hướng Bạch gia.

- Thân bất do kỷ.

Lão giả già nua chỉ trả lời bốn chữ, thần sắc hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

- Ngạn Hoành, vậy còn ngươi, lúc trước ngươi tiến vào Lôi Trì, được ân đức của Lôi Tổ, hôm nay lại muốn lấy oán trả ơn sao?

Diệp Quang nhìn lão giả hùng vĩ kia hỏi.

- Bạch Vĩ, này cũng là cường giả tiêu thất thật lâu của Bạch gia a, lại còn sống, hơn nữa đến Mạch Linh Cảnh.

- Ngạn Hoành, truyền thuyết ở trong Lôi Trì đoán thể chống đỡ bảy ngày, đồn đãi hắn đã sớm vẫn lạc, không nghĩ tới cũng còn sống ở trên đời.

Trong Thạch Thành, vô số người bị hấp dẫn, nhìn các thân ảnh huyền phù giữa không trung, cực kỳ kinh thán!

- Mỗi một nhà đều có nội tình a.

Đỗ Chấn Vũ cảm thán, Thạch Thành ngũ đại gia tộc đều có nội tình, mà Đỗ gia quật khởi chẳng qua là mười mấy năm thời gian, thủy chung còn kém xa các gia tộc khác.

- Cái gì lấy oán trả ơn, Diệp gia nắm Thạch Thành lâu như vậy, cũng nên đỗi chủ.

Sắc mặt của Ngạn Hoành không thay đổi, quanh thân lóe ra quang mang lôi điện nhàn nhạt.

- Ai...

Diệp Quang than nhẹ, không nói thêm gì nữa, nhìn giữa không trung, lại lần nữa nói:

- Nếu đã đến, cần gì trốn trốn tránh tránh!

- Ha ha, hảo một cái Thạch Thành, thật đúng là tàng long ngọa hổ, xem ra hôm nay sẽ rất náo nhiệt.

Tiếng cười to vừa dứt, một thân ảnh mờ mịt từ trên trời giáng xuống, dừng ở trên quảng trường, một cổ uy áp kinh khủng bùng nổ, trên mặt đất xuất hiện từng vết rạn, nhanh chóng lan tỏa ra.

Chỉ một thoáng, hư không cuồng phong gào thét, phảng phất như lực lượng Thiên Địa ở chung quanh đều chuyển động.

Sắc mặt mọi người đều kịch biến.

Trên quảng trường, một nam tử mặc trang phục màu vàng đứng ở trên đất, thân hình cao lớn, cơ bắp tráng kiện, cả người tản ra một loại khí thế nghiêm nghị.

- Gặp qua quận chủ!

Theo người này rơi xuống đất, Kỵ Sĩ đế quốc ở trên mấy trăm Tật Phong Tuyết Mã đều xuống ngựa hành lễ, ánh mắt kính sợ cung kính.

- Ngươi chính là Tào Thiên Mãng, Lưu Vân quận quận chủ mà Tần gia tìm đến?

Giữa không trung, Diệp Quang cúi đầu nhìn đại hán hỏi.

- Trong thiên hạ tất cả đều là vương thổ, Thạch Thành cũng thuộc về đế quốc, hôm nay nên thần phục Lưu Vân quận!

Tào Thiên Mãng âm trầm nói.

- Tính ra ngươi chẳng qua là hậu bối mà thôi, Thạch Thành tồn tại lâu như vậy, không phải ngươi có thể nhúng chàm!

Diệp Quang nói.

Ánh mắt của Tào Thiên Mãng âm trầm, ngẩng đầu nhìn Diệp Quang, lạnh lùng nói:

- Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, nếu quy hàng, Diệp gia tiếp tục là Thạch Thành thành chủ.

- Tiểu sửu nhảy nhót, Thạch Thành còn không tới phiên ngoại nhân như ngươi diễu võ dương oai!

Diệp Quang lạnh nhạt nói, khí tức quanh thân dâng trào.

- Hừ, không thức thời vụ!

Tào Thiên Mãng hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn Ngạn Hoành cùng Bạch Vĩ nói:

- Liên thủ được không, Lôi Đình Yêu Sư ta muốn một nửa, hai người các ngươi một nửa, bằng không lấy tu vi Mạch Linh Sơ Đăng cảnh của các ngươi, cũng khó có thể làm gì được hắn.

Ngạn Hoành cùng Bạch Vĩ xa xa tương đối, sau đó tựa hồ đạt thành một loại ăn ý, khẽ gật đầu.

- Vậy không cần nhiều lời, bắt đầu động thủ đi!

Ánh mắt của Tào Thiên Mãng nhìn chằm chằm Diệp Quang, quanh thân có khí tức cuồng mãnh chấn động, một cỗ khí tức kinh người tràn ngập ra, rõ ràng còn mạnh hơn Ngạn Hoành cùng Bạch Vĩ, đã đến Mạch Linh Huyền Diệu cảnh.

Năng lượng khủng bố chấn động, Tào Thiên Mãng đạp mặt đất, ầm ầm đánh về phía Diệp Quang.

- Động thủ!

Cơ hồ là đồng thời, Ngạn Hoành cùng Bạch Vĩ cũng ngưng kết thủ ấn, huyền khí hùng hồn đột nhiên từ trong cơ thể phun trào ra, phù văn di động, huyền khí thành hình.

- Ngao!

- Cô!

Phía sau Ngạn Hoành, một hư ảnh cự điểu khổng lồ vỗ cánh bay lên, quanh thân lộ ra khí tức lôi điện.

Phía sau Bạch Vĩ, một hư ảnh bạch hùng rít gào, uy áp mạnh mẽ nhộn nhạo tràn ra.

- Mạch hồn của Ngạn Hoành là Lôi Quang Yêu Điêu.

- Mạch hồn của Bạch Vĩ dĩ nhiên là Toái Không Băng Hùng.

- Hai người vừa ra tay liền câu động Võ mạch, đây là dùng toàn lực a.

...

Ngạn Hoành, Bạch Vĩ ra tay chính là toàn lực, bởi vì bọn họ biết Diệp Quang là Mạch Linh Huyền Diệu cảnh, phải toàn lực ứng phó.

- Oanh ầm ầm!

Ba người đồng thời ra tay, Thiên Địa gió nổi mây phun, đất rung núi chuyển!

Uy thế chấn động tâm hồn, năng lượng khủng bố giống như cơn lốc khuếch tán.

- Hừ!

Diệp Quang hừ lạnh, đối mặt ba người đồng thời công kích, trong mắt giống như có tia chớp lóe lên, trên bầu trời, mây đen hội tụ, phảng phất như năng lượng trong thiên địa bị dẫn động, bắt đầu điện thiểm lôi minh.

- Oanh ầm ầm!

Chỉ nháy mắt, Diệp Quang bằng vào lực lượng bản thân dẫn động lôi điện, ở trong tiếng sấm kinh người, cùng tam đại cường giả đối oanh với nhau.

- Bang bang phanh!

Đối oanh như thế, điện thiểm lôi minh, mọi người chỉ có thể nhìn thấy mấy đạo thân ảnh mơ hồ như tia chớp xuyên qua giữa không trung.

Năng lượng từ giữa không trung lan tràn xuống, làm mặt đất không ngừng run run, khe nứt lan tràn!

Giữa không trung đối kháng khủng bố, không phải Mạch Linh Cảnh không thể đặt chân, nếu bị lan đến gần, hậu quả không thể nào đoán được.

- Động thủ!

Trên mặt đất, Ngạn Thanh Tùng quát nhẹ, vẫy tay, đệ tử Ngạn gia trực tiếp đánh về phía Diệp gia.

Bạch Kế Nho nhíu mày, gật đầu ý bảo, cường giả Bạch gia cũng lập tức lao ra.

- Sát!

Tần Tông Quỳnh vẫy tay, Kim Mao Yêu Lang rít gào, cường giả Tần gia theo mấy trăm tinh anh của Lưu Vân quận, đồng thời đánh về phía Diệp gia.

- Đệ tử Diệp gia chưa bao giờ sợ chết!

Đệ tử Diệp gia phẫn nộ, tung người đập ra, huyền khí chấn động, đại chiến hết sức căng thẳng!

- Tương trợ Diệp gia, thủ hộ Thạch Thành!

Đỗ Chấn Vũ vẫy tay, cường giả Đỗ gia cũng gia nhập chiến đoàn.

- Đỗ Chấn Vũ, Đỗ gia ngươi không nên tồn tại ở Thạch Thành, mười mấy năm nay thực cho rằng có thể cùng chúng ta ngang hàng sao, hôm nay Đỗ gia ngươi xoá tên khỏi Thạch Thành!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️