- Tạo nghệ của Thánh Trận Thần Đồng trên phương diện Phù Trận, cho dù là lúc trước Thái thượng trưởng lão của Cổ Thiên Tông chúng ta xuất thủ, cũng không làm gì được hắn, trong cuộc khiêu chiến với Trận Phù Sư của bát đại thế lực, hắn toàn thắng, mà tuổi tác lúc đó của hắn, nhiều nhất cũng không vượt quá bốn mươi tuổi!
- Tạo nghệ Phù Trận của Thánh Trận Thần Đồng, thật đúng là cường hãn a!
Nghe vậy, Hạo hộ pháp ánh mắt lập tức trở nên khiếp sợ, bốn mươi tuổi đánh bại Trận Phù Sư bát đại thế lực Trung Châu, sợ là không ít môn phái đều phái ra Thái thượng trưởng lão, bởi vậy có thể nghĩ tạo nghệ của Thánh Trận Thần Đồng đáng sợ đến mức nào.
- Đâu chỉ cường hãn không thôi!
Tư Mã Đạp Tinh mỉm cười, nói:
- Nghe nói lúc trước, Thánh Trận Thần Đồng Chân Thanh Thuần xuất hiện ở Trung Châu, người chọn để khiêu chiến đầu tiên chính là Đại Luân Giáo, chẳng qua lúc đầu, Thánh Trận Thần Đồng tại Trung Châu chưa được mọi người biết đến, Đại Luân Giáo căn bản không thèm để ý, cuối cùng Thánh Trận Thần Đồng trong cơn giận dữ đã bố trí một cái đại trận đáng sợ ngay trước cửa sơn môn Đại Luân Giáo, trực tiếp đem sơn môn Đại Luân Giáo phong tỏa.
- Vậy cuối cùng thì sao?
Hạo hộ pháp bị gợi lên hứng thú, dám bố trí đại trận phong tỏa ngay trước sơn môn Đại Luân Giáo, sợ là cũng chỉ có Thánh Trận Thần Đồng mới dám làm thôi.
- Cuối cùng không ít cường giả của Đại Luân Giáo tiến vào bên trong để phá trận, số cường giả bị tiêu diệt bên trong Phù Trận cũng không ít, trong đó thậm chí bao gồm không ít Trận Phù Sư nổi danh của Đại Luân Giáo.
Một vị Thái thượng trưởng lão của Đại Luân Giáo tiến vào trong Phù Trận, cũng bị vây khốn ba ngày ba đêm không cách nào phá trận.
Cuối cùng, nhiều vị Thái thượng trưởng lão liên thủ, Thánh Trận Thần Đồng mới thu lại Phù Trận, lưu lại một câu “Đại Luân Giáo cũng chỉ đến thế mà thôi, sau đó nghênh ngang rời đi, từ đó về sau, cái tên Chân Thanh Thuần mới truyền ra khắp Trung Châu.
Tư Mã Đạp Tinh khẽ ngẩng đầu, trong mắt lướt qua một chút khiếp sợ, nói nhỏ:
- Chỉ có điều Thánh Trận Thần Đồng thật sự vang danh Trung Châu, cũng không phải một trận thành danh tại sơn môn Đại Luân Giáo. Mà là lúc trước tại Trung Châu, có hai thế lực nhất lưu, đều cũng có vài cường giả Tôn cấp tọa trấn, bởi vì muốn lôi kéo Thánh Trận Thần Đồng gia nhập sơn môn, Thánh Trận Thần Đồng không đồng ý, hai sơn môn kia vậy mà lén lút liên thủ, định phục kích Thánh Trận Thần Đồng để đoạt bảo, cuối cùng bị Thánh Trận Thần Đồng biết, dưới cơn nóng giận, đã ném một cái Phù Trận vào bên trong hai sơn môn, sau đó nghênh ngang rời đi.
- Sau đó thì sao?
Hạo hộ pháp hiếu kỳ hỏi.
Tư Mã Đạp Tinh trong mắt tràn đầy ý cười, hơi lướt qua một chút khiếp sợ, nói:
- Sau đó hai sơn môn liền hoàn toàn biến mất tại Trung Châu, nghe đồn hai sơn môn kia, tổng cộng có năm vị cường giả Tôn cấp, Vũ Hoàng cảnh không dưới 200, đều bị tiêu diệt tại bên trong Phù Trận, ít nhất có hơn trăm ngàn đệ tử bị giết.
Từ đó về sau, Thánh Trận Thần Đồng chân chính danh chấn Trung Châu, không ai còn dám trêu chọc, nhiều người lén lút gọi Thánh Trận Thần Đồng là Thánh Trận Quỷ Đồng, bởi Trận Pháp mà hắn bố trí vô cùng quỷ dị, biến hoá khôn lường, quá mức cường đại.
Nhưng về sau không biết tại sao, Thánh Trận Thần Đồng đột nhiên biến mất tại Trung Châu.
- Không nghĩ tới Thánh Trận Thần Đồng đáng sợ như thế, xem ra cũng không phải hạng người dễ chọc a.
Hạo hộ pháp trong lòng khiếp sợ, mười vạn đệ tử, gần 200 Vũ Hoàng, năm cường giả Vũ Tôn, đều bị tiêu diệt bên trong Phù Trận, điều này đáng sợ đến mức nào.
Mà hiện nay, Thánh Trận Thần Đồng đáng sợ kia, lại xuất hiện ở bên trong Thạch Thành, còn là đại ca kết nghĩa của Đỗ Thiếu Phủ.
- Thánh Trận Thần Đồng xuất hiện tại Thạch Thành, thật ra có thể đảm bảo Hoang Quốc vô ưu, Đại Luân Giáo tuyệt đối không dám đi trêu chọc, đã 700 năm, bọn họ cũng không biết hiện nay thực lực của Thánh Trận Thần Đồng rốt cuộc đã đến mức nào!
Tư Mã Đạp Tinh con mắt khẽ động, có Thánh Trận Thần Đồng tại Thạch Thành, đủ để đảm bảo Hoang Quốc vô ưu.
- Tông chủ, Thạch Long Đế Quốc kia vậy mà thạt sự động thủ với Thạch Thành, giết không ít người, theo nguồn tin tức thu được, Thạch Thành máu chảy thành sông, vô cùng thê thảm, Đỗ gia tổn thất không ít người, tất cả cường giả Thiên Hạ Hội đều trọng thương, Dược Hoàng Y Vô Mệnh cũng bị đả thương Nguyên Thần.
Hạo hộ pháp trong mắt ba động, nhìn Tư Mã Đạp Tinh, tựa hồ là đang chờ đợi điều gì, cũng đang do dự điều gì, sau đó tiếp tục nói:
- Lấy thực lực của Thánh Trận Thần Đồng, còn cố ý thả Lão Hoàng của Thạch Long Đế Quốc cùng Thanh Luân Hoàng giả của Đại Luân Giáo, để lại một câu, rằng sau này đương nhiên sẽ có người đi báo thù.
Tư Mã Đạp Tinh hơi cúi đầu, tựa hồ là đang suy tư điều gì, sau đó hơi ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua một tia ác liệt, có sát ý lan tràn, trầm giọng nói với Hạo hộ pháp:
- Đỗ gia cùng Hoang Quốc làm như nào, đó là chuyện của bọn họ, lời mà Tư Mã Đạp Tinh ta nói ra cũng không thể cho qua, phỏng chừng lúc này Thạch Long Đế Quốc đã có đề phòng, chắc chắn sẽ có cường giả Đại Luân Giáo trấn thủ, nghe nói Long Khí Hoàng Cung của Thạch Long Đế Quốc không dễ đối phó, không ít người đều nhòm ngó, ta sẽ mời Trưởng lão nội tông đi một chuyến đến Thạch Long Đế Quốc, ngươi sắp xếp những người khác, cành nhanh càng tốt, nhanh chóng tiêu diệt Thạch Long Đế Quốc, ta ngược lại muốn xem xem Đại Luân Giáo dám làm gì Cổ Thiên Tông chúng ta!
- Ta sẽ sắp xếp thỏa đáng, đương nhiên sẽ không làm mất mặt Cổ Thiên Tông. Hạo hộ pháp gật đầu đáp, sau đó lập tức xin cáo lui rời đi.
- Thạch Long Đế Quốc, các ngươi đây là đang tìm chết a, rốt cuộc là ai cho các ngươi lá gan!
Hạo hộ pháp vừa rời đi, Tư Mã Đạp Tinh đứng chắp tay, trong đôi mắt lưu ly lướt qua chút lạnh lẽo, sau đó thì thào nói nhỏ:
- Thánh Trận Thần Đồng có lưu tình, nếu là truyền thuyết không lầm, dường như đây không phải là tính cách của Thánh Trận Thần Đồng, còn có Khí Hoàng Kiều Phong, tiểu tử, thực sự là ngươi sao. . .
..............................................
Trong sơn mạch âm u rộng lớn, thỉnh thoảng có Tử Kim điện lấp lóe.
- Ầm!
Trong một rừng cây quỷ dị rậm rạp, một đạo Tử Viêm lướt xuống, một thân ảnh Yêu Linh đáng sợ phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó bị đốt thành hư vô, cuối cùng tan thành mây khói.
Yêu Linh kia vừa hóa thành hư vô, một thanh niên cả người mặc nhuyễn giáp tử sắc, sau lưng đeo một hộp vuông xuất hiện ở trong rừng cây, ánh mắt sau mặt nạ hiện lên dày đặc hàn ý.
- Vèo vèo...
Một lát sau, không ít bóng người lần lượt xuất hiện.
Trong đó mấy người đi đầu chính là đám người Thất Tinh Điện như Lâm Vi Kỳ, Đông Lý Điêu, Thạch Đầu.
Mà giờ khắc này, bốn phía không ít đệ tử Thất Tinh Điện trên người đều mang theo vết máu, khí tức có chút hỗn loạn, có người bị thương rất nặng.
- Rốt cục giết hết rồi, nhóm Yêu Linh này thật nhiều.
Tôn Nhương ánh mắt còn mang theo chút sợ hãi, đại quân Yêu Linh rậm rạp kia bỗng nhiên lao ra, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Đại quân Yêu Linh kia hoàn toàn chỉ biết chém giết cùng cắn nuốt, hoàn toàn coi bọn họ như thuốc bổ, quá khó đối phó.
- Chúng ta đã tổn thất mười đệ tử.
Lâm Vi Kỳ đôi mắt đẹp mang theo tiếc nuối, tuy rằng dọc theo đường đi có Thiếu điện chủ bảo vệ, so với người khác mà nói đã ít đi nhiều nguy hiểm, nhưng vẫn có mười đệ tử Thất Tinh Điện thiệt mạng.
- Mọi người nghỉ ngơi vài canh giờ, trước tiên thổ nạp dưỡng thương để khôi phục, sau đó xuất phát.
Đỗ Thiếu Phủ nói, đến đây đã được một tháng rồi, cho dù bản thân có lòng muốn bảo vệ, nhưng vẫn là tổn thất mười đệ tử.
Mà đây mới chỉ có thời gian một tháng, ở bên trong này tổng cộng nửa năm, càng tiến vào sâu bên trong Phong Ấn Cổ Địa, những Tà Linh đó liền càng ngày càng mạnh, sợ là ngày tháng sau này sẽ càng thêm gian nan.
Chốc lát sau, đệ tử Thất Tinh Điện đến một đỉnh núi khá yên tĩnh, bắt đầu thổ nạp điều tức.
Đỗ Thiếu Phủ ngồi xếp bằng, tự mình ngồi canh chừng.
Nhìn xung quanh mấy trăm đệ tử Thất Tinh Điện, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ dưới mặt nạ hiện lên hào quang, những người này là hắn dẫn vào, bất luận thế nào, cũng phải hết lòng bảo vệ, cố gắng tổn thất càng ít càng tốt.
Có điều trong một tháng này, một vài đệ tử gặp được một chút cơ duyên không tồi, mới khiến cho Đỗ Thiếu Phủ hơi chút an ủi, chỉ là cho tới nay vẫn chưa có tin tức về Âm Linh Tinh.
- Vèo vèo...
Tiểu Tinh Tinh bò đến trên đầu vai Đỗ Thiếu Phủ, hai mắt nhìn phía xa, tựa hồ là đang nghi ngờ điều gì.
- Ngươi chạy ra đây làm gì, lại đói bụng?
Đỗ Thiếu Phủ ghé mắt hỏi Tiểu Tinh Tinh, trong một tháng này, đối với Tiểu Tinh Tinh tồn tại, tất cả đệ tử Thất Tinh Điện tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không quá lớn.
- Trên người ngươi có mùi mồ hôi, thật là khó chịu, sau này ta mới không thèm chui vào trong ngực ngươi.
Giọng nói non nớt thanh thúy của Tiểu Tinh Tinh vang lên, sau đó ghé mắt nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Cha, ta thực sự cảm giác được ở trong đó có khí tức ta rất quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra.
- Vậy ngươi nghĩ lại đi, nói không chừng có thể nhớ ra điều gì đó.
Đỗ Thiếu Phủ lúc này cũng không thể không có chút tin tưởng Tiểu Tinh Tinh, Bạch Nhãn Long này lai lịch không đơn giản, vốn dĩ trên người đã tràn ngập thần bí.
Có lẽ Phong Ấn Cổ Địa này, thật sự có thứ gì đó có quan hệ với Tiểu Tinh Tinh cũng chưa biết chừng.
- Không nghĩ nữa, nghĩ lại đau đầu.
Tiểu Tinh Tinh liếc Đỗ Thiếu Phủ một cái, hai mắt xoay tròn, thanh âm non nớt đột nhiên dịu dàng không ít, khẽ nói:
- Cha, ta đói rồi.
- Ta không nên nhặt ngươi về.
Đỗ Thiếu Phủ lườm Tiểu Tinh Tinh một cái, nhưng trong tay sớm đã là lấy ra Linh Dược, còn cấp bậc không thấp, ở bên ngoài đều là bảo vật giá trị liên thành.
- Quỷ hẹp hòi.
Tiểu Tinh Tinh nói nhỏ, mở miệng đem Linh Dược nhai vào trong miệng, biểu tình thỏa mãn, sau đó nhẹ nhàng dựa vào đầu vai Đỗ Thiếu Phủ, cuộn tròn thân thể hơi nhắm mắt, tựa hồ là muốn ngủ.
- Một cuộc làm ăn lỗ vốn a.
Đỗ Thiếu Phủ trong miệng nói thầm, hơi giơ tay vuốt ve Tiểu Tinh Tinh trên đầu vai, trong mắt tràn ngập vui vẻ.