- Liều thôi, bảo hộ Thạch Thành!
Bên trong Đỗ gia, có tộc nhân quát lớn lao ra, Thạch Thành là kinh đô của Hoang Quốc, lúc trước chính là Tổ địa Đỗ gia.
- Không biết tự lượng sức mình!
Thanh Luân Hoàng giả khinh thường cười lạnh, khí tức đáng sợ sôi trào, phất tay một cái, vô số Phù Văn xuất hiện, giống như Lôi Đình cuồn cuộn.
Tộc nhân Đỗ gia trực tiếp bị đánh bay xuống đất, có đệ tử Đỗ gia thân thể lập tức bị đánh nát.
- Bảo vệ Thạch Thành, bảo vệ Hoang Quốc!
Gia chủ Diệp gia - Diệp Bảo Lâm hét lớn, sau đó cường giả Diệp gia cũng đồng thời lao ra, biết rõ không địch lại nhưng vẫn cắn răng lao ra.
Diệp gia, cùng Thạch Thành, cùng Hoang Quốc sớm đã nối liền thành một thể.
- Bảo vệ Thạch Thành, bảo vệ Hoang Quốc!
Cường giả của các gia tộc khác như Bạch gia cũng đồng loạt lao ra, không ít thân ảnh vút qua.
Có Linh Khí xuất thủ, trong đao thương kiếm kích bộc phát ra từng đợt Phù Văn lấp lóe chiếu sáng bầu trời đêm.
- Bịch bịch bịch!
Nhưng kết quả vẫn như nhau, Thanh Luân Hoàng giả nhẹ nhàng liền đem từng đạo thân ảnh trực tiếp quét ngang.
Không ít thân ảnh bị nổ tung, máu tươi vung vãi, vô cùng chấn động nhân tâm.
- Khốn nạn, mọi người cùng nhau tiến lên a!
- Thạch Thành đang gặp đại nạn, mọi người đều tiến lên hết cho ta a!
Bên trong Thạch Thành, có người ánh mắt đỏ hồng hét lớn, bảo hộ Thạch Thành.
Mọi người biết rõ không địch lại, cũng tiến lên liều mạng, máu tươi kia không khiến cho mọi người Thạch Thành đang trải qua đại nạn cảm thấy kiêng kỵ, ngược lại khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng mọi người!
- Liều mạng, bảo vệ Thạch Thành!
Cư dân Thạch Thành bạo phát, năng lượng Phù Văn đều công kích về phía Thanh Luân Hoàng giả cùng với Lão Hoàng Trình Phạm Thị.
- Một đám kiến hôi mà thôi!
Chỉ là những cư dân bình thường của Thạch Thành, tuy rằng mấy năm này thực lực tu vi tăng mạnh, nhưng sao có thể là đối thủ của Lão Hoàng Trình Phạm Thị cùng Thanh Luân Hoàng giả, bị đối phương dễ dàng tàn sát.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, toàn bộ Thạch Thành liền bị máu tươi nhiễm đỏ, máu chảy thành sông!
Này thuần túy là tàn sát, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi, máu tươi vung vãi khắp nơi, đem tường thành của Thạch Thành lúc này nhuộm đầy máu tươi, nhìn thấy mà giật mình!
- Liều mạng a, không chết không thôi!
Vô số cư dân Thạch Thành giận dữ, ánh mắt huyết hồng.
Nhìn cảnh máu chảy thành sông, trong không khí khuếch tán mùi máu tươi gay mũi, trong mắt tất cả mọi người đều là tức giận ngập trời, huyết dịch sôi trào!
- Bịch bịch.
Trong lúc hỗn loạn, bản thể khổng lồ của đám cường giả Huyền Giao Vương, Thương Viêm Xích Báo đều bị trọng thương rơi xuống đất.
Toàn bộ cường giả Thạch Thành ra hết, cũng khó đối kháng được với Thanh Luân Hoàng giả cùng Lão Hoàng Trình Phạm Thị, dù sao thực lực cũng chênh lệch quá lớn.
- Lui lại, mau lui lại a!
Dược Hoàng Y Vô Mệnh nhìn giữa không trung hét lớn, thanh âm cuồn cuộn, nói với mọi người Đỗ gia:
- Tất cả mọi người chuẩn bị rút lui, Đỗ gia toàn bộ rời đi, tiến vào Hắc Ám Sâm Lâm!
- Bịch bịch bịch!
Lão Hoàng Trình Phạm Thị cùng Thanh Luân Hoàng giả liên tiếp xuất thủ, ánh mắt cười lạnh, đại khai sát giới.
Cư dân Thạch Thành bốn phía bị đánh bay, không ngừng có người bị đánh thành huyết vụ cùng thịt vụn, cực kỳ tàn nhẫn!
- Bịch bịch!
Giữa không trung, có người đầu xương nát nhừ, máu tươi phun ra.
Đây là đang huyết tẩy Thạch Thành, huyết tinh tàn nhẫn!
Đối với cư dân Thạch Thành mà nói, đối mặt với cường giả như Lão Hoàng cùng Thanh Luân Hoàng giả, bọn họ hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
Thanh Luân Hoàng giả cùng Lão Hoàng hơi biến sắc, bọn họ tựa hồ là vô cùng kinh ngạc về phản ứng của người dân Thạch Thành, vậy mà sẽ có người như thiêu thân lao đầu vào lửa, xem ra bọn họ đã xem thường sự hung hãn và tàn nhẫn của người dân Thạch Thành.
- Liều mạng, đánh đến khi còn người cuối cùng!
Người dân Thạch Thành nỗ lực phản kháng, mặc dù máu chảy thành sông, nhưng lại kích phát ra bản tính của người Thạch Thành.
Từng người dân Thạch Thành đều mang vẻ mặt hung hãn, Huyền Khí lan tràn, ánh mắt huyết hồng, liên tiếp lao về phía Lão Hoàng cùng Thanh Luân Hoàng giả.
Chỉ là kết quả vẫn là giống nhau, không ngừng có người ngã xuống, tiếng kêu rên thê thảm không ngớt.
- Lui lại, mọi người đều lui lại cho ta, phải giữ lại huyết mạch cho Thạch Thành!
Nhìn một màn trước mặt, Dược Hoàng Y Vô Mệnh ánh mắt huyết hồng, khẽ lau vết máu tràn ra nơi khóe miệng, áo xám khẽ động, khí tức lần thứ hai bạo trào, thân ảnh vút qua, tiếng hét cuồn cuộn như sấm.
Thân ảnh đang không ngừng lao ra từ bốn phía lúc này mới tạm thời ngưng lại.
- Lui, đều lui ra cho ta!
Dược Hoàng Y Vô Mệnh hét lớn, hai mắt một màu huyết hồng, nhìn chằm chằm Thanh Luân Hoàng giả phía trước.
- Lui ra, lưu lại huyết mạch cho Thạch Thành!
Cuối cùng, có lão giả Thạch Thành quát lên, ánh mắt huyết hồng, để cư dân Thạch Thành lui ra phía sau, lưu lại huyết mạch cho Thạch Thành.
- Hừ, một cái Thạch Thành nho nhỏ, một đám kiến hôi!
Thanh Luân Hoàng giả cười lạnh, mắt nhìn Thạch Thành phía dưới đã máu chảy thành sông, trong mắt không có chút thương hại nào.
Tại thế giới thực lực vi tôn này, Thanh Luân Hoàng giả hắn thân là cường giả Đại Luân Giáo, hắn sao có thể sẽ thương hại một cái Thạch Thành nho nhỏ.
Mệnh của những kẻ yếu trong mắt hắn, chính là tồn tại ti tiện.
- Một ngày nào đó, tất cả mọi thứ hôm nay, chắc chắn sẽ đòi lại ngươi gấp bội!
Dược Hoàng Y Vô Mệnh nhìn thẳng Thanh Luân Hoàng giả, ánh mắt mang theo hàn ý ngập trời, quát lạnh:
- Không cần biết ngươi là ai, từng giọt máu mà hôm nay Thạch Thành chảy ra, đều sẽ khiến các ngươi trả giá gấp trăm lần!
- Không biết tự lượng sức mình, ngươi cũng chịu chết đi!
Thanh Luân Hoàng giả khinh thường cười lạnh, chậm rãi lắc đầu, khí tức trào ra, không gian xung quanh hơi vặn vẹo, sau đó thân hình quỷ dị xuất hiện ở trước mặt Y Vô Mệnh.
- Vèo!
Cùng lúc đó, thân ảnh Lão Hoàng Trình Phạm Thị lao về phía mộ địa bên ngoài Đỗ gia, Long Khí trên người trào ra, hóa thành một cái hư ảnh Cự Long Kim Sắc lao về phía Phù Trận xung quanh mộ địa.
Lão Hoàng Trình Phạm Thị cảm giác được bảo vật đến từ bên trong Phù Trận kia, bảo vật Thạch Thành chính là ở chỗ này.
Hắn muốn phá hủy Phù Trận, đoạt lấy bảo vật Thạch Thành, đây cũng chính là mục đích lần này hắn đến.
- Chết đi!
Thanh Luân Hoàng giả vừa xuất hiện ở trước mặt Y Vô Mệnh khiến cho Nguyên Thần của Y Vô Mệnh run lên.
Một cỗ khí tức vô cùng nguy hiểm bao phủ không trung, Thanh Luân Hoàng giả đánh ra một đạo chưởng ấn, liền rơi xuống trước ngực Y Vô Mệnh.
Giờ khắc này, Y Vô Mệnh khó mà đối kháng, cũng không thể tránh né.
Thực lực chênh lệch quá lớn, đối với kẻ đã gần chạm đến Tôn cấp, thực lực giữa hắn và Y Vô Mệnh lúc này, là cách biệt một trời một vực!
- Muốn hắn chết, chỉ bằng chút thực lực ấy của người sợ là còn chưa đủ.
Ngay khi chưởng ấn của Thanh Luân Hoàng giả sắp rơi xuống ngực Y Vô Mệnh, một tiếng nói nhạt nhạt truyền ra, vang vọng giữa không gian Thạch Thành.
Ngay tại lúc này, một luồng khí tức đáng sợ từ bên trong Đỗ gia tràn ra, làm cho Linh Hồn tất cả mọi người đều rùng mình.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay khi tiếng nói vừa truyền ra, một bóng người quỷ dị xuất hiện ở trước mặt Dược Hoàng Y Vô Mện.
Bóng người vừa xuất hiện, Linh Hồn mọi người đều run rẩy, khoảng không gian này cũng vô hình trung run lên.
Cùng lúc đó, không thấy bóng người này có bất kỳ động tác gì, chưởng ấn vốn dĩ đánh về phía Dược Hoàng Y Vô Mệnh, lập tức tiêu tán trước người Y Vô Mệnh, hóa thành Phù Văn vỡ vụn, biến mất không thấy.
Một màn này xảy ra, Thanh Luân Hoàng giả là người đầu tiên trong lòng dâng lên khiếp sợ, ánh mắt đại biến, lập tức ngẩng đầu nhìn thân ảnh lúc này đột nhiên xuất hiện.
Đó là một cái đại hán khoảng chừng 50 tuổi, nhưng nhìn vô cùng trẻ tuổi, một khuôn mặt tựa hồ có chút dung tục, nhưng lại có một loại thần vận không có khả năng xuất hiện trên khuôn mặt kia.
Đột nhiên xảy ra biến hóa, khiến cho cả Thạch Thành đều ngạc nhiên khiếp sợ.
Nhìn thấy Dược Hoàng không sao, mọi người hít vào ngụm khí lạnh, cũng yên tâm.
Dược Hoàng Y Vô Mệnh lúc này cũng tràn ngập khiếp sợ, thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt, khí tức kia khiến hắn gần trong gang tấc liền cảm nhận được Nguyên Thần run rẩy, giống như đối mặt một ngọn núi lớn khó mà vượt qua.
Mà khí tức trên người hắn, lại khiến Y Vô Mệnh trong lúc mơ hồ cảm giác được một cảm giác quen thuộc.
- Ngươi là kẻ nào...
Cảm nhận được khí tức đáng sợ trên người của kẻ mới xuất hiện, Thanh Luân Hoàng giả lúc này cảm thấy sợ hãi bất an, hắn không nghĩ tới bên trong một cái Thạch Thành nho nhỏ, còn có cường giả như vậy tồn tại.
- Ta là ai, ngươi còn không xứng để biết, có điều từ khí tức của công pháp mà ngươi tu luyện xem ra, hẳn là tới từ Đại Luân Giáo a!
Đại hán nhìn Thạch Thành lúc này đã máu chảy thành sông, một khuôn mặt nhìn như dung tục, nổi lên có chút lãnh ý, trầm giọng nói:
- Tự chặt một cánh tay rồi cút cho ta, mạng của ngươi không lâu nữa tự nhiên sẽ có người đến lấy, chỉ là người kia cũng không phải là ta!
Nghe vậy, Thanh Luân Hoàng giả khóe mắt khẽ giật, nhìn đại hán nói:
- Biết ta là người Đại Luân Giáo, còn dám huênh hoang, xem ra các hạ là chán sống rồi!
- Đại Luân Giáo thì thế nào, cũng chỉ là một trong số những thế lực ở Trung Châu mà thôi, Linh Thiên Cốc, Vô Lượng Giáo, Huyền Phù Môn, Cổ Thiên Tông,... thực lực của bất kỳ một môn phái nào cũng sẽ không kém các ngươi, cho dù là những lão gia hỏa lánh đời trong Đại Luân Giáo nhìn thấy ta, cũng không dám làm gì, chỉ bằng con kiến hôi như ngươi, cũng muốn uy hiếp ta, thật là buồn cười!
Đại hán cười lạnh, hàn ý trong mắt ngày càng mạnh mẽ.
- Khoác lác!
Thanh Luân Hoàng giả sững sờ, sau đó cười lạnh không ngớt, một cái Thạch Thành nho nhỏ, lẽ nào còn thật sự có cường giả.
Sắc mặt trầm xuống, Thanh Luân Hoàng giả phất tay biến ảo thủ ấn, sau đó một cỗ quang mang Phù Văn đáng sợ xuất hiện trên nắm tay.
- Ầm!
Một cỗ uy áp từ trong Thiên Địa thẩm thấu ra, mang theo uy áp cuồn cuộn, chấn động một khoảng không gian.
Quả đấm của Thanh Luân Hoàng giả lúc này, tựa như là thiên thạch bạo phát, trực tiếp mang theo sát ý đánh về phía đại hán phía trước.
Đối mặt với một quyền đáng sợ kia, ánh mắt mọi người xung quanh lúc này cũng đều vô cùng ngưng trọng.
Mọi người đều có thể cảm giác được một quyền kia đáng sợ cỡ nào, giống như thiên thạch từ trên trời giáng xuống, đủ để đem Thạch Thành đánh thành phế tích!
Mà lúc này, đại hán kia sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, trong mắt lướt qua một chút lãnh ý, khẽ ngẩng đầu, trường bào hơi phất về phía trước.
- Vù vù vù...
Bỗng nhiên, không gian nơi này dần dần chấn động, một cỗ khí tức đáng sợ tràn ra từ ống tay áo vị đại hán kia, lập tức chấn động toàn bộ không gian Thạch Thành.
Một màn này, làm cho vô số ánh mắt xung quanh đều khiếp sợ!
Sau đó trên nắm đấm đáng sợ như thiên thạch của Thanh Luân Hoàng giả, Phù Văn lập tức tiêu tán không thấy, hóa thành mảnh nhỏ lặng lẽ tiêu tán ở giữa không trung.
Thanh Luân Hoàng giả ánh mắt khiếp sợ, nắm đấm hiển lộ, song đồng co rút, nỗi sợ hãi lan tràn.