Đứng phía trước mọi người là một thanh niên cả người tử sắc nhuyễn giáp, ánh mắt phía dưới mặt nạ hiện lên chút khiếp sợ, đúng là đám người Đỗ Thiếu Phủ cùng đệ tử Thất Tinh Điện.
Mười mấy bóng người hư ảo, trong lúc mơ hồ nhìn đến đội ngũ mấy trăm người của Đỗ Thiếu Phủ, không hề sợ hãi mà ngược lại còn lộ ra vẻ tham lam.
Lâm Vi Kỳ nhìn mười mấy bóng người kia, mắt đẹp khẽ run, nói:
- Chính là những Tà Linh đó, chúng nó sinh sống ở trong này, có thể cắn nuốt Linh hồn tinh thần của người khác để lớn mạnh, vô cùng quỷ dị khó đối phó, công kích bình thường thậm chí khó mà triệt để tiêu diệt chúng nó.
- Động thủ!
Đông Lý Điêu nhìn mười mấy bóng người giờ khắc này thậm chí hướng về phía bọn họ nhào tới, hét lớn một tiếng, thân ảnh lập tức vút qua.
- Phá hủy. . .
Cùng lúc đó, đám người Lâm Vi Kỳ, Vu Mã Thánh, Tôn Nhương, Thạch Đầu cũng lập tức vút qua.
Từng người xuất thủ, Huyền Khí dao động, Phù Văn lấp lóe, đánh về phía mười mấy Tà Linh kia nhanh như tia chớp.
- Bùm bùm bùm...
Tiếng nổ trầm thấp lập tức truyền ra bốn phía, năng lượng lan tràn, đến cả hắc vụ xung quanh cũng bị đánh xơ xác.
Trong chốc lát, mười mấy thân thể Tà Linh dưới công kích của đám người Đông Lý Điêu, Lâm Vi Kỳ, Tôn Nhương, Thạch Đầu, Vu Mã Thánh, Dụ Bách, Đào Ngọc, Vu Minh Viễn, lập tức bị phân tán, tận lực đem từng cái thân thể Tà Linh đánh nát.
- Ù ù. . .
Mười mấy thân thể Tà Linh bị đánh nát, hóa thành khí tức huyết sát cùng hắc vụ tiêu tán.
- Vù...
Nhưng vào đúng lúc này, không gian chợt xảy ra biến hóa, khí tức huyết sát cùng hắc vụ đang phân tán trong không khí nháy mắt hội tụ lại với nhau.
Khí tức đó còn đang được tăng cường, có thể so sánh với Vũ Hoàng cảnh, lấy quỷ dị chi khí cùng tốc độ, đang lao thẳng về phía đám đệ tử Thất Tinh Điện với tốc độ nhanh như thiểm điện.
- Cẩn thận!
Đỗ Thiếu Phủ hét lên một tiếng, sau đó thân ảnh nhanh như tia chớp lao thẳng về phía Tà Linh.
- Ù!
Chỉ là lúc này, đám người Lâm Vi Kỳ cùng Đông Lý Điêu đều không nghĩ tới sẽ xảy ra biến hóa như vậy, Tà Linh đã vỡ vụn kia không những có thể một lần nữa ngưng tụ, còn có thể trở nên mạnh hơn.
Tà Linh kia lao ra với tốc độ quá nhanh, nháy mắt đã chui vào giữa mi tâm của một đệ tử Thất Tinh Điện còn đang khiếp sợ, chưa kịp hồi thần, sau đó biến mất không thấy.
Đó là một đệ tử Ngọc Hành điện, tu vi chỉ là Vũ Vương Sơ Đăng cảnh.
Theo từng cỗ khí tức huyết sát đáng sợ lan tràn, hai mắt đệ tử Ngọc Hành điện liền biến hóa màu đỏ hồng.
Quanh thân hắn bị hắc vụ bao quanh, trên người gân xanh tất lộ, toàn bộ khuôn mặt trở nên dử tợn.
Tà Linh chiếm được thân thể đệ tử Ngọc Hành điện, hai mắt nhìn quanh bốn phía, tựa hồ cũng có chút kiêng kỵ, cũng không có lập tức khiến hắn tự bạo.
- Không ổn, bị Tà Linh nhập thể, sẽ cắn nuốt Linh Hồn tinh thần, ai cũng không thể cứu được.
Lâm Vi Kỳ biến sắc, vẻ mặt nghiêm túc, người kia bị Tà Linh nhập thể, đã không thể cứu được, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
- Đáng chết!
Đỗ Thiếu Phủ khẽ mắng một tiếng, đôi mắt dưới mặt nạ hiện lên hàn ý, khẽ phất tay, Phù Văn ngưng tụ ra một cây cỏ.
Cây cỏ này toàn thân linh diệp thon dài, giống như vật thật, Phù Văn lấp lóe.
Cây cỏ vừa xuất hiện, không gian xung quanh đều run rẩy, ánh mắt thanh niên bị Tà Linh nhập thể cũng đột nhiên rùng mình.
- Đi!
Đỗ Thiếu Phủ quát nhẹ, cây cỏ trong tay xoay tròn, sau đó Phù Văn trực tiếp hóa thành Lôi Đình hướng về phía đệ tử Ngọc Hành điện bị Tà Linh nhập thể.
Cây cỏ này, chính là Động Minh Thảo, có thể làm sạch Linh Đài, trấn áp tất cả tà vật.
Lúc này, trong hai mắt đệ tử Ngọc Hành điện hiện lên vẻ hoảng sợ thất sắc, tiếng kêu “ô ô không ngớt, khiến người ta nghe vô cùng chói tai khó chịu, khí tức huyết sát quỷ dị bạo phát, muốn tránh thoát Động Minh Thảo bao phủ.
Chỉ có điều Động Minh Thảo này là khắc tinh của Tà Linh, cho dù nó toàn lực tránh né cùng giãy dụa cuối cùng vẫn bị bao phủ, một tia sáng Phù Văn lập tức chui vào mi tâm của đệ tử Ngọc Hành điện.
- Ô ô. . .
Trong mi tâm của đệ tử Ngọc Hành điện có một đám hắc vụ trào ra, nhanh chóng chạy trốn.
- Diệt!
Đỗ Thiếu Phủ khẽ quát một tiếng, chùm tia sáng Động Minh Thảo lập tức đuổi theo, trực tiếp bao quanh đám hắc vụ kia.
Sau đó hắc vụ tràn ngập huyết sát kia liền bị phá hủy sạch sẽ, hóa thành sương mù bạch sắc rồi tiêu tán.
Cuối cùng khu vực này đã yên tĩnh không ít, khiến người ta thần thanh khí sảng.
- Phụt phụt...
Trong miệng đệ tử Ngọc Hành điện kia đột nhiên phun ra một ngụm khói đen, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, quanh thân hắc vụ dần dần tiêu tán, ánh mắt khôi phục bình thường.
Thanh niên nhìn xung quanh, vẻ mặt mờ mịt, tựa hồ tất cả mọi chuyện vừa xảy ra, hắn đều không biết gì cả, cũng không biết vừa rồi bản thân tìm được đường sống trong chỗ chết, vừa dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan.
- Tà Linh này thật là đáng sợ!
Đệ tử xung quanh đều khiếp sợ, vừa mới vào tới bên trong Phong Ấn Cổ Địa không lâu, đã được chân chính trải nghiệm cái gì gọi là Đại Hung Chi Địa.
Từng người một lập tức đề cao cảnh giác, trong này tất cả mọi thứ thật sự là quá mức quỷ dị cùng nguy hiểm.
Đám người Lâm Vi Kỳ, Đông Lý Điêu, Dụ Bách thở ra một hơi, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong mắt ngày càng chấn động kính sợ.
- Có lẽ là an toàn rồi, có điều mọi người không thể sơ suất.
Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt lời, thân ảnh vụt qua, đem mấy cây Linh Dược trên vách đá ngắt xuống.
Vu Mã Thánh nhìn mấy cây Linh Dược trong tay Đỗ Thiếu Phủ, có chút kinh ngạc lên tiếng:
- Đây là Huyết Minh Thảo, có thể luyện chế Hoàng phẩm Đan Dược, là nguyên liệu để luyện chế không ít Hoàng phẩm Đan Dược, bên ngoài cực kỳ thưa thớt.
- Nơi này cuối cùng sẽ dẫn tới chỗ nào?
Đỗ Thiếu Phủ thu hồi vài cọng Huyết Minh Thảo xong, hỏi mọi người.
- Nơi này diện tích khá lớn, càng đi vào sâu càng nguy hiểm, thực lực của những Tà Linh Quỷ Vật đó lại càng mạnh, còn có không ít nguy hiểm khó lòng phòng bị.
Đông Lý Điêu ngẩng đầu trả lời Đỗ Thiếu Phủ:
- Có điều nơi mà cuối cùng chúng ta phải đến, là nơi có đại cơ duyên, nghe nói nơi đó có một chiếc Thần Lôi Đỉnh, chỉ cần có thể đạt được Thần Lôi để luyện thể, đồn rằng có thể tăng cường Linh Căn cùng Vũ Mạch.
- Chúng ta trước tiên nên rời đi nơi này.
Đỗ Thiếu Phủ nói, Mạch Hồn chi lực lập tức khuếch tán xung quanh.
Lần này tiến vào bên trong Phong Ấn Cổ Địa, đối với Đỗ Thiếu Phủ mà nói, mục tiêu lớn nhất không phải Thần Lôi Đỉnh, mà là lấy được Âm Linh Tinh.
..........................................
Hoàng hôn, mặt trời dần dần tiến vào trong tầng mây.
Vân vụ ngẫu nhiên phân tán, toàn bộ Thạch Thành liền được bao phủ trong ráng chiều rực rỡ, hiện lên một mảnh hào quang ngũ sắc rực rỡ.
Mặt trời chiều ngả về tây, ráng chiều lan tràn khắp nơi, lan tràn đến giữa không trung liền nhạt dần đi, cho đến khi biến thành màu xám trắng, bao phủ toàn bộ Thạch Thành.
Sắc trời từ từ u ám, bên trong Thạch Thành, có hào quang lấp lóe, Năng Lượng Thiên Địa vô cùng nồng đậm, toàn bộ Thạch Thành ngày càng trở thành một bảo địa.
- Vèo vèo...
Trên bầu trời cao có hai bóng người xẹt qua không trung, sau vài cái chớp động đã xuất hiện ở giữa không trung phía trên Thạch Thành, mơ hồ có hai luồng khí tức lan tràn.
- Có Vũ Hoàng đến đây!
Đỗ gia, trong đình viện đơn độc, một lão giả áo xám đang ngồi xếp bằng đột nhiên khẽ mở mắt, trong ánh mắt nhìn như đục ngầu nhất thời có tinh mang bắn ra.
Trên người lão giả áo xám có một luồng khí tức vô cùng cường hãn khuếch tán, khuếch tán về phía toàn bộ Thạch Thành, thân ảnh vừa lóe, nháy mắt đã biến mất ở gian phòng vừa rồi.
- Vèo vèo...
Ngắn ngủi chốc lát, bên trong Đỗ gia vọt ra rất nhiều thân ảnh, từng luồng khí tức vô cùng cường hãn khuếch tán bốn phía.
Giữa không trung, không ít thân ảnh đang đứng lơ lửng, chính là nhóm cường giả Kim Điêu Vương, Tuyệt Kiếm Vương, Huyền Giao Vương, Viêm Lý Vương, Băng Mãng Vương, Thạch Quy Vương, Phục Hổ Phách Ngao, Thương Viêm Xích Báo.
Còn có vài bóng người xa lạ, mỗi người đều có tu vi Vũ Vương cảnh.
Bọn họ đều là những người gần đây mới gia nhập đội ngũ cường giả của Hoang Quốc, đến vì sức hiệu triệu của Dược Hoàng.
Thân ảnh Dược Hoàng đứng lơ lửng giữa không trung, áo xám khẽ động, nhìn hai bóng người trước mặt lúc này, thần sắc hơi ngưng trọng, mở miệng nói:
- Không biết cường giả phương nào đến Thạch Thành, không chào hỏi một chút, sợ là có chút thiếu thỏa đáng đi!
- Ha ha ha ha, Thạch Thành vốn là đất đai của Thạch Long Đế Quốc, ta đến Thạch Thành, cần gì thông báo! - Thanh âm già nua nhàn nhạt truyền ra, quanh quẩn giữa không trung Thạch Thành.
Đồng thời, hai bóng người đã hã xuống không trungThạch Thành.
Trong đó một bóng người được bao quanh bởi quang mang kim sắc nhàn nhạt, vô hình trung mang theo một luồng uy áp.
Bóng người kia xuất hiện giữa không trung, trong quang mang kim sắc có một cỗ Hoàng khí nồng đậm lan tràn, khiến người ta cảm nhận được một cỗ khí thế đè ép, như là có Cự Long rơi xuống.
Đây là một lão giả khoảng 80 tuổi, mái tóc đen dài xõa vai, vài sợi tóc màu vàng kim vô cùng bắt mắt, ánh mắt thâm thúy, mang một chút lãnh ý.
- Đây là Lão Hoàng của Thạch Long Đế Quốc!
Lão giả này vừa xuất hiện, đám người Huyền Giao Vương, Tuyệt Kiếm Vương lập tức chấn động.
Bọn họ lúc trước đều đi qua Khai Minh Thành trợ giúp Thạch Long Đế Quốc, cho nên lúc này liền nhận ra lão giả kia, chính là Lão Hoàng của Thạch Long Đế Quốc - Trình Phạm Thị.
- Thạch Thành trước nay đều là đất đai của Thạch Long Đế Quốc ta, Hoang Quốc danh bất chính, ngôn bất thuận, vài ngày trước còn đến Hoàng cung Thạch Long Đế Quốc Hoàng Cung làm loạn, dân chúng Thạch Thành nhớ kỹ, cùng Hoang Quốc thoát ly quan hệ, Thạch Long Đế Quốc sẽ bỏ qua chuyện cũ, bằng không, luận tội tương đương với kẻ phản quốc!
Trình Phạm Thị mở miệng, tiếng gầm cuồn cuộn, Hoàng Khí lan tràn, tự có một cỗ uy nghiêm kinh sợ nhân tâm.
- Là người của Thạch Long Đế Quốc đã đến.
- Chúng ta là dân chúng của Hoang Quốc, không liên quan gì đến Thạch Long Đế Quốc!
- Người Thạch Long Đế Quốc thật vô sỉ, còn có mặt mũi đến Thạch Thành, nếu không phải có Đại Bằng Hoàng chúng ta, e là Thạch Long Đế Quốc đã không còn tồn tại đi!
Dưới bóng trời chiều ngả về tây, tàn dương như huyết, vô số cư dân Thạch Thành chạy ra, có người lên tiếng quát lớn.
Bọn họ là cư dân của Hoang Quốc, huống chi lúc trước, Thạch Thành cũng không chịu sự quản thúc của Thạch Long Đế Quốc, bằng không Lưu Vân Quận chủ lúc trước cũng không dám ngang nhiên đến xâm lấn rồi.