Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 862: Sinh linh tà ác

Chương Trước Chương Tiếp

Phía sau dãy núi, trên một vài đỉnh núi có bóng người đang di chuyển, người thì dựng chỗ nghỉ chân, sắp xếp lều trướng, người thì bố trí phong ấn Phù Trận.

Bọn họ đều phải chờ ở đây, chờ đến nửa năm sau các đệ tử trong tộc chiến thắng trở về.

Một khi gặp được cơ duyên lớn trong Phong Ấn Cổ Địa, đương nhiên phải bảo hộ, đây chính là hy vọng lớn của cả tộc và sơn môn sau này, không cho phép xảy ra bất kỳ điều gì ngoài ý muốn.

..............................

Không gian tĩnh mịch, tầm nhìn u ám, khắp nơi lộ ra vẻ tử khí cùng hoang vu, trong không khí tràn ngập một loại huyết tinh cùng sát khí không tiêu tán.

Trên mặt đất thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bạch cốt, mùi vị thối rữa xông thẳng vào mũi.

- Hu hu...

Trong sơn mạch phía xa kia vang lên tiếng gào khóc thảm thiết, cũng không biết là tiếng của dã thú hay là tiếng gào của Tà Linh.

- Ào ào. . .

Dòng người ồ ạt tiến vào, chiếm cứ khoảng lớn không gian.

Không ít người đứng cùng một chỗ, đều dễ dàng bị tách ra, dòng người đông đúc như vậy, vượt quá tưởng tượng, khó có thể hình dung.

Tiến vào bên trong không gian này, mọi người lập tức nhanh chóng phân tán.

Bọn họ thứ nhất là muốn tìm cơ duyên, tránh bị người khác nhanh chân đến trước.

Hai là tới nơi này, không có cường giả bảo hộ, mọi người cũng sẽ không tin người ngoài, đề phòng có người sẽ ra tay với chính mình.

Nghe đồn rằng, mỗi một lần tại bên trong Phong Ấn Cổ Địa, những kẻ bởi vì thù oán cá nhân và tranh đoạt bảo vật mà chém giết lẫn nhau rồi mất mạng, cũng không đếm hết được.

Nói chung, ở trong này không có bất kỳ quy tắc gì đáng nói, ngoại trừ không thể vận dụng ngoại lực ra, vây công, quần ẩu, đánh lén, đều không có gì lạ.

- Cẩn thận, mọi người dựa vào nhau gần một chút, đừng để bị tách ra.

Trong không gian âm u, Đỗ Thiếu Phủ lên tiếng nhắc nhở đệ tử Thất Tinh Điện.

Dòng người đáng sợ, vô số khí tức lan tràn, cho dù là Vũ Hoàng cảnh ở trong đó cũng muốn né tránh ba phần, chỉ cần hơi sơ ý một chút liền đem đội hình phân tán.

Nhìn đám người ồ ạt tiến vào, Đỗ Thiếu Phủ cũng không nhịn được trong lòng khiếp sợ.

Đám người kia, căn bản là nhìn không thấy cuối, số lượng đâu chỉ hơn mấy chục vạn.

Tuy rằng thiên tài vô cùng thưa thớt, bất kỳ một người nào đều là nhân trung long phượng, vạn người khó có một.

Thế nhưng cả nhân khẩu Trung Châu, lại nhiều đến mức nào.

Một cái Đế Quốc không lớn, đã có vài trăm tòa thành.

Nhân khẩu của một tòa thành lớn, cũng không chỉ hàng tỉ.

Toàn bộ Trung Châu, lại có bao nhiêu Đế Quốc, có thể đoán được nhân số đáng sợ đến mức nào.

Bình thường, những thiên tài trẻ tuổi đồng lứa khó có cơ hội gặp nhau, lúc này do có sự kiện trọng đại 30 năm một lần này mà tụ tập vào một chỗ.

Tất cả thiên tài trẻ tuổi đồng lứa trong toàn bộ Trung Châu bao la này, số lượng đã đến một trình độ đáng sợ.

- Thiếu điện chủ, chúng ta đi tiến về phía trước một chút đi, phía sau quá nhiều người.

Đông Lý Điêu nói với Đỗ Thiếu Phủ, nhìn về phía dòng người đông đúc phía sau lúc này, cũng là hít vào một ngụm khí lạnh.

Bọn họ vốn là ở đỉnh núi thứ mười phía trước, bởi vậy cũng tiến vào trong Phong Ấn Cổ Địa khá sớm, nhưng lúc này lại đám người phía sau chấn động có chút lung lay.

- Được, mọi người tuyệt đối không được phân tán.

Đỗ Thiếu Phủ nói, khí tức Nguyên Thần khuếch tán về bốn phía, thân ảnh bay vút về phía không gian rộng lớn phía trước.

Nơi này, giống như là phong ấn một khoảng thế giới bao la, vô cùng vô tận.

Thân ảnh ùn ùn tiến vào, sau đó liền phân tán, khuếch tán khắp nơi.

- Vèo vèo...

Giữa không trung u ám, bốn bóng người lướt xuống, một nam hai nữ, cùng một con Mi Hầu kim sắc.

- Ồ, khí tức này thật quen thuộc, là của tên kia, là hắn ở trong này.

Mi Hầu kim sắc nhảy tới trên đầu vai Âu Dương Sảng, mắt nhìn không gian phía trước, lập tức trên mặt xuất hiện vẻ mừng rỡ.

Đỗ Tiểu Yêu cảm nhận được một cỗ khí tức tới từ trong cơ thể mình, hơi thở kia cùng nó tương liên, tuyệt đối không sai.

- Khí tức gì, ngươi đã nhìn thấy ai?

Đỗ Tiểu Thanh nghe Đỗ Tiểu Yêu lẩm bẩm, lập tức ghé mắt hỏi Đỗ Tiểu Yêu.

Đỗ Tiểu Yêu nghe vậy, ánh mắt khẽ chuyển, sau đó cười nói:

- Không có ai, cảm giác được khí tức trong này tương đối quái dị mà thôi, tất cả mọi người cẩn thận một chút, nơi đây chắc cũng không phải là nơi tốt lành gì.

Trong sơn mạch âm u rộng rãi, trong không khí, trên tảng đá, trên mặt đất thỉnh thoảng lại hiện lên vài đạo quang mang thiểm điện tử kim sắc.

Bên trong không gian, không phải vạn vật không thể sinh trưởng như Thần Lôi Sơn Mạch, mà khắp nơi đều có một số thực vật vô cùng quỷ dị sinh sống, bên ngoài chưa từng nhìn thấy, tạo hình quỷ dị, tràn ngập khí tức huyết sát bất thiện, còn tràn ngập màn sương đen u ám quỷ dị.

- Vèo vèo...

Trên thạch bích, trên một cây thụ đằng màu huyết hồng, lan tràn một chút hắc vụ, sau đó đột nhiên cấp tốc lao ra.

- Ầm ầm!

Lâm Vi Kỳ phất tay, cổ tay khẽ vung, trên đầu ngón tay dâng lên một cỗ Hỏa Viêm nóng rực, đem cây thụ đằng kia toàn bộ đều đốt thành tro bụi.

- Mọi người cẩn thận, thực vật trong này đều vô cùng nguy hiểm, có khả năng còn có kịch độc, đồn đãi trong này còn có thực vật thông linh tính, trải qua thời gian dài đã hình thành nên Yêu Linh tà ác.

Lâm Vi Kỳ nói với đám đệ tử Thất Tinh Điện bên cạnh, thần sắc ngưng trọng, cảnh giác quan sát bốn phía.

- Ngươi dường như biết không ít?

ĐỗThiếu Phủ mỉm cười, nói với Lâm Vi Kỳ.

Lâm Vi Kỳ nghiêng mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khẽ nói:

- Đây là do trưởng bối trong Điện nhắc nhở, trong này mọi thứ đều vô cùng quỷ dị, cẩn thận là tốt.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, nói:

- Cẩn thận là hơn, tất cả mọi người cảnh giác một chút.

- Vù vù...

Ngay khoảnh khắc Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt lời, trong hộp vuông đeo phía sau lưng đột nhiên run lên.

- Thật ra có chút phiền phức a.

Đỗ Thiếu Phủ dùng tâm thần dò xét, có Khí Linh mới mà bản thân bố trí bên trong Tử Kim Thiên Khuyết, không khó để biết rằng, thời khắc này chính là do khí tức quỷ dị bên trong không gian này liên hệ với hung hồn bên trong Tử Kim Thiên Khuyết.

Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ bỗng nhiên có chút không tập trung, Lâm Vi Kỳ nhắc nhở Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Ngươi cũng biết, ở bên trong này, không thể vận dụng Khôi Lỗi cùng Phù Khí, Đạo Khí, tất cả ngoại lực không thể vận dụng, bằng không nhẹ thì vật hủy, nặng thì người vong.

- Phù Khí, Linh Khí cũng không thể sử dụng!

Đỗ Thiếu Phủ sau khi hồi thần lại lập tức ngạc nhiên, mặc dù biết trong Phong Ấn Cổ Địa không thể sử dụng Khôi Lỗi, nhưng không nghĩ tới ngay cả Phù Khí, Đạo Khí, ...cũng không thể sử dụng.

- Đương nhiên không thể sử dụng, Phù Khí Đạo Khí cũng được tính là ngoại lực, ở bên trong này tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân, dựa vào Vũ Mạch cùng thiên phú của chính mình, dựa vào thân thể của mình cùng Huyền Khí. – Lâm Vi Kỳ nghiêm mặt nói.

- Tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân mình, căn cơ của tu luyện giả còn ở trên bản thân, bản chất của tu luyện nằm ở bản thân, xem ra bên trong Phong Ấn Cổ Địa không đơn giản a.

Đỗ Thiếu Phủ trong lòng trầm ngâm, sau đó trong ánh mắt lộ ra một chút vui vẻ.

Không thể sử dụng tất cả ngoại lực, bao gồm cả Phù Khí cùng Đạo Khí, mà đối với tu luyện về thân thể của bản thân, Đỗ Thiếu Phủ từ trước đến nay đều có một chút tự tin.

- Tam thiếu, trong này thật sự có cơ duyên sao?

Thạch Đầu đánh giá bốn phía, trong bầu không khí tĩnh mịch cùng tiếng gào thảm thiết, không khỏi có cảm giác dựng tóc gáy.

- Cơ duyên chắc là có, phía trước có lẽ có vài Linh Dược bất phàm, đi hái trước đã.

Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, bởi vì có quan hệ Mạch Hồn, thiên phú sưu tầm bảo vật của Đỗ Tiểu Yêu kia cũng được truyền thừa không ít.

Hơi chút vận dụng Mạch Hồn chi lực, những bảo vật tồn tại trong khoảng không gian này, liền khó thoát được dò xét.

- Linh Dược, đây là Linh Dược bất phàm, e là có thể luyện chế Hoàng phẩm Đan Dược.

Trên một vách đá nơi sườn núi được rừng rậm bao trùm, trong khe đá tỏa ra hào quang đỏ, tuy rằng mang chút khí tức huyết sát, nhưng đa phần là năng lượng khí tức Linh Dược ba động, Linh Dược bất phàm.

- Vèo vèo....

Mười mấy thanh niên nam nữ xuất hiện phía trước thạch bích, đều là vẻ mặt hưng phấn không thôi, không nghĩ tới vừa mới tiến vào trong Phong Ấn Cổ Địa, liền đạt được cơ duyên.

- Xì xì xì...

Đột nhiên, từ bên trong thạch bích trào ra một mảnh hắc vụ.

Trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi, kèm theo một mảnh Phù Văn huyết sắc lấp lóe, lập tức ngưng tụ thành mười mấy bóng người hư ảo.

Những bóng người này có chút hư ảo, ánh mắt vô hồn, dáng vẻ có chút hung ác dữ tợn, tốc độ nhanh như thiểm điện, năng lượng dao động rất là cường hãn, không hề thua kém một người có tu vi Vũ Hầu cảnh, có vài người vô cùng cường hãn, thậm chí là có thể so sánh với những kẻ bất phàm trong cấp bậc Vũ Vương cảnh.

- Vù vù...

Mười mấy bóng người này xuất hiện, bèn lao thẳng về phía mười mấy thanh niên nam nữ kia, năng lượng tràn ra, đem cự thạch trên vách nham thạch liên tiếp chấn vỡ.

- Không ổn rồi, đây là “tà ác chi vật, thực lực rất mạnh, lại cực kỳ quỷ dị!

Mười mấy thanh niên nam nữ nhất thời sắc mặt đại biến, từng người hốt hoảng chạy trốn.

- Vèo vèo...

Chỉ có điều, thực lực của những bóng người hư ảo kia vượt xa đám thanh niên nam nữ này, trong đám thanh niên đó chỉ có hai người có tu vi Vũ Vương Sơ Đăng cảnh mà thôi, vì vậy lập tức bị mười mấy bóng người hư ảo bao quanh.

Từng cỗ khí tức huyết sát đáng sợ lan tràn, trực tiếp chui vào giữa mi tâm của những thanh niên nam nữ này.

- Xèo xèo...

Sau đó hai mắt đám thanh niên này đột nhiên biến thành màu đỏ hồng, ấn đường biến thành màu đen, quanh thân bị hắc vụ bao quanh, gân xanh trên người nổi lên, toàn bộ khuôn mặt trở nên dử tợn.

- Bùm bùm bùm...

Ngay sau đó, thân thể mười mấy thanh niên nam nữ, bao gồm cả hai người có tu vi Vũ Vương Sơ Đăng cảnh liên tiếp nổ tung, máu tươi vung vãi.

Mười mấy bóng người hư ảo dữ tợn lần nữa hiện ra, khí tức của từng người tựa hồ mạnh hơn lúc trước một chút.

- Vèo vèo vèo...

Mấy trăm đạo thân ảnh nhanh chóng vút qua, xuất hiện ở phía trên thạch bích, nhìn mười mấy đạo thân ảnh hư ảo hung ác dữ tợn, ánh mắt đều lộ ra một chút khiếp sợ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)