Yêu thú Vũ Vương cảnh cũng nhiều vô số, còn có Dược Hoàng Y Vô Mệnh trấn giữ.
Từ khi Dược Hoàng Y Vô Mệnh đạt tới cảnh giới Linh Phù Sư Thất Tinh, thì càng hấp dẫn không ít cường giả tới nương nhờ Hoang quốc.
Lần này cộng thêm muội muội của Đại Bằng Hoàng - Đỗ Tiểu Thanh trở về, vậy thì thực lực tổng thể vô cùng đáng sợ, đủ để càn quét Thạch Long đế quốc.
Trong hoàng cung, đại điện nguy nga lộng lẫy, long khí quanh quẩn, khí tức kinh người.
- Hai vị Trình Hoàng, lần này Hoang quốc kia có Cổ Thiên Tông làm chỗ dựa, còn có không ít cường giả yêu thú, cộng thêm Cổ Thiên Tông cố ý bồi dưỡng thế lực trong Hắc Ám Sâm Lâm, sợ rằng sẽ không dễ bỏ qua cho chúng ta. Hai vị nhất định phải sớm có đối sách.
Một lão giả ánh mắt hơi suy sụp, vẻ mặt xúc động, nói với hai người Lão Hoàng - Trình Phạn Thị và Trình Hoàng - Trình Phú Quý đang đứng trong đại điện.
Nghe lời nói của lão giả, Trình Phạn Thị và Trình Hoàng đều mang vẻ mặt ngưng trọng.
Giờ phút này, thực lực của Hoang quốc cũng không phải không biết, lần này Đỗ Tiểu Thanh kia san bằng không ít hoàng cung lại vẫn có thể nghênh ngang rời đi, quả thực là sỉ nhục mà Thạch Long đế quốc chưa từng gặp phải.
- Thanh Luân Hoàng giả, Hoang quốc hiện nay đã khác xưa, sau lưng còn có Cổ Thiên Tông, sợ rằng Thạch Long đế quốc chúng ta lần này phiền toái rồi.
Lão Hoàng - Trình Phạn Thị nheo mắt, thực lực của Đỗ Tiểu Thanh hắn đã tự mình giao thủ qua, nếu không phải dựa vào long khí trong hoàng cung thì hắn cũng không cách nào chống đỡ thời gian dài.
- Mặc dù Cổ Thiên Tông thế lớn, nhưng đừng quên chúng ta còn có Đại Luân giáo. Hiện giờ Đại Luân giáo và Thạch Long đế quốc chính là người một nhà, Thạch Long đế quốc gặp nạn, Đại Luân giáo ta tuyệt đối sẽ không ngồi yên mà nhìn. Ta tin tưởng Quang Minh thần đình cũng sẽ ra tay hỗ trợ, cũng không sợ một cái Cổ Thiên Tông.
Lão giả khẽ mỉm cười, trong mắt lóe lên một tia dao động khó thấy, nhìn Lão Hoàng và Trình Hoàng nói:
- Lần này Hoang quốc có người tới càn quét hoàng cung Thạch Long đế quốc, sỉ nhục Thạch Long đế quốc, không biết hai vị định xử lý như thế nào?
- Chuyện này...
Lão Hoàng và Trình Hoàng đưa mắt nhìn nhau, quả thật có chút làm khó bọn hắn.
Bọn họ tự biết, nếu thật sự khai chiến với Hoang quốc thì sẽ có rất nhiều băn khoăn.
Dù không đề cập tới thực lực của Hoang quốc và Cổ Thiên Tông thì trong lòng hai Hoàng cũng hiểu rõ, Trấn Bắc vương, Trấn Đông vương, Trấn Nam vương chính là ba vị vương gia lớn tuổi nhất đế quốc hiện giờ, mà cả ba người lại đều có quan hệ không cạn với Đỗ Thiếu Phủ lúc trước.
Ba vị này có thể chân chính đối phó với Hoang quốc hay không, vẫn còn là ẩn số.
Nhìn vẻ mặt biến hóa của hai Hoàng, lão giả của Đại Luân giáo khẽ híp mắt, mở miệng nói nhỏ:
- Chẳng lẽ Hoang quốc sỉ nhục Thạch Long đế quốc như vậy, mà hai vị Trình Hoàng lại định im hơi lặng tiếng sao. Mấy ngàn năm cơ nghiệp của Thạch Long đế quốc, mấy ngàn năm thanh danh. chả lẽ lại tình nguyện để cho ba con yêu thú tùy ý chà đạp rồi lại nghênh ngang rời đi sao?
- Đương nhiên không phải, chỉ là...
Ánh mắt của Lão Hoàng chợt lóe, liếc nhìn lão giả của Đại Luân giáo nói:
- Chỉ là Thạch Long đế quốc bây giờ có quá nhiều điều cần lo, còn phải nghỉ ngơi lấy sức thêm một đoạn thời gian. Nếu khai chiến bây giờ, sợ rằng khó có thể chiến thắng.
- Lão Hoàng quá lo lắng rồi.
Lão giả của Đại Luân giáo khẽ mỉm cười, trong mắt tràn đầy sự ác liệt nói:
- Một nước nhỏ như Hoang quốc lại sỉ nhục Thạch Long đế quốc như vậy, trong khi toàn bộ Trung Châu hiện giờ đều đã biết quan hệ của Thạch Long đế quốc và Đại Luân giáo, vậy thì cũng đồng nghĩa với việc làm nhục Đại Luân giáo ta. Trước khi Thánh tử tiến vào cổ địa phong ấn tham gia thiên kiêu tranh bá đã từng dặn dò ta trông coi Thạch Long đế quốc. Hôm nay xảy ra loại chuyên này, đương nhiên ta không thể làm ngơ, Đại Luân giáo cũng sẽ không thể ngồi yên, tất nhiên sẽ dốc toàn lực tương trợ Thạch Long đế quốc đòi lại mặt mũi.
- Vậy thì, đa tạ Thanh Luân Hoàng giả.
Trình Hoàng gật đầu, trong ánh mắt âm thầm ánh lên rất nhiều nghi hoặc.
- Nghe nói Thạch thành xuất hiện bảo vật, đó là thiên tài địa bảo, ngay cả toàn bộ Thạch thành cũng có thể đạt được lợi ích. Nếu có thể lấy được bảo vật bất phàm đó, tuyệt đối là một đại cơ duyên.
Lão giả Đại Luân giáo nhìn Lão Hoàng nói:
- Hoang quốc phái ra ba con yêu thú đại náo hoàng cung Thạch Long đế quốc, ta cảm thấy, chúng ta cũng có thể đến Thạch thành của Hoang quốc một chuyến. Nói không chừng thiên tài địa bảo kia còn có thể giao cho Lão Hoàng, giúp ngài lấy được một cái cơ duyên, vô cùng có thể giúp tu vi của ngài tiến thêm một bước.
- Chuyện này...
Nghe vậy, ánh mắt Lão Hoàng lập tức sáng lên, trong mắt thầm lóe lên tia nóng bỏng.
Chút nóng bỏng trong mắt Lão Hoàng bị lão giả của Đại Luân giáo để ý thấy, không khỏi âm thầm cười âm hiểm, không để mất thời cơ nói:
- Hai vị Trình Hoàng, có muốn đòi lại mặt mũi từ tay Hoang quốc hay không thì còn phải xem hai vị. Nếu hai vị nguyện ý im hơi lặng tiếng, vậy ta lập tức trở về Đại Luân giáo coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Nhưng nếu hai vị muốn khai chiến với cái quốc gia nhỏ bé kia, thì Đại Luân giáo ta nhất định hỗ trợ toàn lực. Còn nếu để cho Hoang quốc kia phát triển thêm, sợ rằng không bao lâu nữa, cho dù không có Cổ Thiên Tông cũng sẽ là đại họa đối với Thạch Long đế quốc.
Lão Hoàng và Trình Hoàng nhìn nhau, lại nhìn về phía lão giả của Đại Luân giáo, Lão Hoàng - Trình Phạn Thị gật đầu một cái nói:
- Chuyện này liên quan tới quốc uy, đương nhiên là không thể cam chịu, cho nên kính xin Thanh Luân Hoàng giả hỗ trợ nhiều hơn.
- Đó là đương nhiên, hiện giờ Thạch Long đế quốc và Đại Luân giáo vốn là người một nhà mà.
Thanh Luân Hoàng giả cười nói, không dấu vết cười âm hiểm nói:
- Đã như vậy, sáng mai chúng ta lên đường luôn, đi tới Thạch thành một chuyến trước.
Hoàng hôn, Kim Long điện, xanh vàng rực rỡ, nơi này là nơi long khí hội tụ của Thạch Long đế quốc.
Mới tờ mờ sáng, bên ngoài mái cong của Kim Long điện, kim lân kim giáp của phi long rất sống động, giống như muốn giương cánh bay lên.
Đại điện mênh mông giống như là một cái sân lớn, bốn cái cột lớn chống đỡ có khắc kim long uốn lượn xung quanh rất sống động.
Nơi nơi trong hoàng cung đều có long khí khiến cho người ta khó thở, huyền khí muốn đình trệ!
- Phụ hoàng, hình như Đại Luân giáo vẫn muốn chúng ta khai chiến với Hoang quốc, nhi thần sợ trong này nhất định không đơn giản.
Trung tâm đại điện, Trình Hoàng mặc long bào đứng chắp tay, thân thể mập mạp tự có một cỗ uy nghiêm tuyệt đối trong vô hình, lúc này đứng bên trong đại điện, quanh thân giống như có hư ảnh kim long quấn thân, khiến người khác đứng xa sợ hãi.
- Đương nhiên không đơn giản, đường đường là Đại Luân giáo, nếu không phải bởi vì Thắng Nam và Quang Minh thần đình có lẽ sẽ không thèm để mắt tới một Thạch Long đế quốc nho nhỏ như chúng ta. Một cái Hoang quốc mà thôi, chắc cũng không đủ khiến cho Đại Luân giáo phải làm to chuyện.
Mái tóc dài đen của Lão Hoàng sõa vai, mấy sợi tóc màu vàng kim khẽ bay bay, trong đôi mắt thâm thúy rạo rực dao động, lóe lên ánh sáng nói nhỏ:
- Nếu ta đoán không nhầm, Đại Luân giáo rất có thể là vì Cổ Thiên Tông sau lưng Hoang quốc, đó mới là mục tiêu chân chính của bọn họ. Còn nói là vì Thạch Long đế quốc ta thì cũng chỉ là lời nói bên ngoài, chúng ta nghe một chút là được.
- Nói như vậy, Thạch Long đế quốc ta lại thành quân cờ của Đại Luân giáo sao.
Trình Hoàng khẽ nhíu mày, trong mắt tràn đầy ngưng trọng.
- Đối với nhóm thế lực như Đại Luân giáo, Cổ Thiên Tông kia mà nói, những người như chúng ta ai mà không phải là quân cờ của bọn họ, sợ rằng ngay cả tư cách quân cờ cũng không có.
Lời nói dừng một chút, trong ánh mắt Lão Hoàng lóe lên rất nhiều tinh quang nói tiếp:
- Đây cũng là cơ hội của chúng ta, chúng ta chỉ có thể dựa vào kẻ hỡ mà lớn mạnh. Hoang quốc kia cũng phát triển quá đáng sợ rồi, đã là đại họa không thể không trừ.
Lão Hoàng - Trình Phạn Thị xúc động, trong đôi mắt thâm thúy lóe lên tia nóng bỏng nói:
- Lần này, Đại Luân giáo nhúng tay nhìn như đang lợi dụng Thạch Long đế quốc ta, trên thực tế, chúng ta cũng là người đi mượn thế, chỉ cần chúng ta có thể có được loại bảo vật kia của Thạch thành, ta cũng có thể tiến thêm một bước. Đây cũng là một cơ hội cho Thạch Long đế quốc ta, cơ hội to lớn.
- Hoang quốc kia phát triển quả thật quá nhanh quá đáng sợ...
Ánh mắt Trình Hoàng khẽ chuyển, lẩm bẩm nói nhỏ, long khí hoàng cung quanh quẩn quanh thân.
...
Trước Thần Lôi sơn mạch, bình nguyên mênh mông sương mù dày đặc khôi phục lại bình thường, mọi thứ đều yên tĩnh lại.
Mặt trời ngã về tây, vô số thanh niên nam nữ ùn ùn kéo tới giống như châu chấu mùa thu, toàn bộ tràn vào trong cổ địa phong ấn rồi biến mất, phong ấn cũng đóng lại lần nữa.
Trong dãy núi, còn ở lại không ít lão giả, trung niên, phụ nhân.
Những người này đều là cường giả của các thế lực lớn tới hộ tống hậu bối, trong mắt bọn họ đều mang theo mong đợi, hy vọng hậu bối trong tộc cũng như trong sơn môn có thể đat được đại cơ duyên.
- Vì sợ khu vực phong ấn xảy ra biến cố, tuy thời gian phong ấn mở ra lần nữa là nửa năm sau, nhưng lại không cố định, chúng ta ở luôn chỗ này chờ bọn họ đi ra đi. Mặc dù thời gian không dài, nhưng cũng không ngắn, dựng lều trại xong rồi tính tiếp.
Trên đỉnh núi thứ sáu, Cổ Thanh Dương trưởng lão chắp tay, ống tay áo dài màu trắng bay bay, nói với đám người Minh Trạch trưởng lão đứng sau lưng.
Mỗi một lần thiên kiêu tranh bá diễn ra, thì khu vực phong ấn sẽ bất ngờ xảy ra biến cố, cường giả hộ tống đều phải ở Thần Lôi sơn mạch chờ nửa năm.
- Không biết lần này, những người nào có thể tiến vào trước mười.
Hồ Ba Khôn trưởng lão nói nhỏ, trong mắt có chút mong đợi, tiến vào trước mười, đó mới là thiên kiêu tranh bá thực sự, đó mới chính là thịnh hội chân chính.
Chỉ là điều kiện tiên quyết là không bị làm sao trong mảnh hung địa kia, có thể đặt chân tới mảnh đất đại cơ duyên cuối cùng.
- Muốn biết cuối cùng là những ai tiến vào trước mười thì còn phải chờ thêm một đoạn thời gian không ngắn nữa, đến lúc đó "Thời Không Phù Trận" sẽ tự động mở ra. Nó là tâm huyết do chín thế lực lớn chung tay bố trí lúc trước, nên chúng ta có thể biết được đầu tiên.
Hách Tông Vĩ trưởng lão khẽ mỉm cười nói với Hồ Ba Khôn trưởng lão:
- Đến lúc đó, chúng ta còn phải chuyển Thời Không Phù Trận về trong tông môn. Lần này Cổ Thiên Tông chúng ta có ba yêu nghiệt là Mộc Hàm, Thủy Nhược Hàn, Giáng Linh, nhất định sẽ có một ghế cho Cổ Thiên Tông ta, có khi còn có điều ngạc nhiên vui mừng gì nữa cũng chưa biết được.
- Chờ đi, cũng chỉ nửa năm mà thôi.
Minh Trạch trưởng lão nói nhỏ.