Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 860: Phong ấn mở ra

Chương Trước Chương Tiếp

- Ùng ùng!

Không gian dao động kịch liệt, mảnh sương trên bình nguyên cũng càng ngày càng dữ dội, điện mang màu tím trong đó cũng dần dần nhạt đi.

- Cha, khí tức thật quen thuộc. Khí tức kia hình như từng tồn tại trong trí nhớ linh hồn ta.

Tiểu Tinh Tinh thò đầu ra từ trong ngực Đỗ Thiếu Phủ, âm thanh non nớt của bé gái vang lên, hai con ngươi màu vàng chăm chú nhìn sấm sét màu tím và phong ấn kia. Trong không gian đó, có một khí tức rất quen thuộc với nó, giống như đã từng quen, khí tức kia đến từ truyền thừa trong sâu linh hồn.

- Chớ gây rối, sau khi đi vào cẩn thận một chút, đừng chạy loạn khắp nơi.

Đỗ Thiếu Phủ búng đầu Tiểu Tinh Tinh một cái, dặn dò nó.

Trong không gian dày đặc kia, tiếng quỷ khóc thần gào không giống bình thường, tựa như cửu u, khiến cho Đỗ Thiếu Phủ phải thận trọng, sau đó quay đầu nói với đám người Lâm Vi Kỳ, Đông Lý Điêu, Thạch Đầu, Tôn Nhương:

- Mọi người cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không nên bị biển người tách ra.

- Ừ.

Mọi người gật đầu, cổ địa phong ấn sắp mở ra, giờ phút này ai ai cũng rất khẩn trương.

Trên quần sơn, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào phong ấn đang sắp biến mất kia, một cái cửa vào không gian to lớn đang từ từ xuất hiện.

- Phù phù...

Trong không trung quần sơn, không ít người con mắt đỏ bừng, hô hấp bắt đầu nặng nề, nắm chặt hai đấm, huyền khí trong cơ thể cũng dao động.

- Rắc rắc...

Cuối cùng trong vô số ánh mắt, sấm sét màu tím hoàn toàn biến mất, phong ấn không gian kỳ dị nổ tung.

Không gian vặn vẹo hóa thành vô số mảnh vụn không gian lao ra, một mảnh không gian bát ngát vô cùng to lớn xuất hiện trên bình nguyên, tựa như một cái thế giới khác vậy.

- Cổ địa phong ấn mở, mau đi vào, chỉ có thời gian một khắc đồng hồ, sau khi hết thời gian, thì không gian sẽ tự động đóng lại. Đến lúc các ngươi lấy được lợi ích cuối cùng thì mới có thể mở ra lần nữa.

Trên đỉnh núi thứ sáu, Cổ Thanh Dương trưởng lão đưa mắt nhìn cổ địa phong ấn, nói với đám người Tư Mã Mộc Hàm, Thủy Nhược Hàn, Giáng Linh, Doãn Mạc Trần, Di Tử Hà, Tư Nhược Phong sau lưng.

- Đi đi, cổ địa phong ấn đã mở ra, đi tìm đại cơ duyên của các ngươi đi.

Giờ khắc này, trong sóng người của Thần Lôi sơn mạch, ánh mắt lập tức đỏ lên, ngay cả chín thế lực lớn cũng không cách nào tạo thành kiêng kỵ đối với bọn họ.

- Vèo vèo vèo...

Từng âm thanh tham lam xen lẫn tiếng gầm gừ, chỉ trong một thoáng giống như nạn châu chấu, ùn ùn lao vào cửa không gian cổ địa phong ấn.

- Thiếu điện chủ, mọi chuyện cẩn thận, chúng ta chờ ngươi khải hoàn mà về, hùng bá Thất Tinh điện ta!

Đám người Vân Báo trưởng lão, Diệu Tinh trưởng lão đồng loạt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong mắt đều tràn đầy khát vọng. Bọn họ đặt hy vọng lên người thanh niên mặc nhuyễn giáp màu tím trước mắt.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu một cái, sau đó khẽ gật đầu tỏ ý với đám Lâm Vi Kỳ, Đông Lý Điêu, Thạch Đầu sau lưng nói:

- Chúng ta vào đi thôi, đi cùng nhau, đừng để bị tách ra.

Nói xong, bóng người Đỗ Thiếu Phủ được bao bọc một vầng ánh lửa màu tím nhạt, hóa thành một cầu vồng màu tím, lao về phía không gian kia.

- Mọi người đuổi theo Thiếu điện chủ!

Lâm Vi Kỳ gật đầu, bóng người thon dài xinh đẹp, mũi chân lướt qua một ngọn lửa, thân thể lướt không tạo thành một đường vòng cung xinh đẹp đuổi theo.

- Vèo vèo...

Chúng đệ tử Thất Tinh điện phía sau đều thi triển thân hình, trong phút chốc hóa thành từng bóng người mơ hồ, trực tiếp lướt vào không gian cổ địa phong ấn.

- Thất Tinh điện chúng ta, còn chưa bao giờ có người có thể tiến vào trước mười.

Nhìn Đỗ Thiếu Phủ và đám người Lâm Vi Kỳ, Đông Lý Điêu xông vào trong cổ địa phong ấn, Vân Báo trưởng lão khẽ bay, ánh mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ.

- Yên tâm đi, lần này sẽ không vậy.

Diệu Tinh trưởng lão khẽ mỉm cười, hết sức tự tin nói nhỏ:

- Lần này, là có Thiếu điện chủ ở đây rồi.

- Vèo vèo...

Bóng người ùn ùn kéo đến như vòi rồng cuốn qua, giống như vô số tia chớp đồng loạt bùng nổ, chui vào trong cổ địa phong ấn kia.

Trong đám người đang bùng nổ khí tức, có một đỉnh núi, có không ít thanh niên nam nữ còn chưa hành động, sắc mặt tất cả đều vô cùng lo âu.

- Thời gian không nhiều, một lúc nữa của vào phong ấn sẽ bị đóng lại, Tiểu Thanh, Tiểu Yêu và Tiểu Hổ sao còn chưa tới.

Trên đỉnh núi nhỏ, một nữ tử mặc y phục hỏa lạt, dáng người uyển chuyển nhìn chỗ sâu trong núi.

Sau gáy nữ tử này mái tóc đen dài như thác xõa tung, trong con ngươi linh hoạt kỳ ảo, giờ phút này nổi lên vẻ lo âu ngưng trọng.

Nàng là Đỗ Tiểu Mạn, giờ phút này cửa vào cổ địa phong ấn đã mở, nhưng mấy người Tiểu Thanh còn chưa chạy tới, nàng cũng lo lắng.

- Thời gian không còn kịp rồi, coi bộ nhóm Tiểu Thanh bị dây dưa ở đâu rồi, chúng ta chỉ có thể đi vào trước.

Đỗ Vân Long nói, thời gian không nhiều, nếu không đi vào thì không còn kịp nữa.

- Cũng được, chỉ có thể vậy thôi, chúng ta đi vào trước.

Đỗ Tiểu Mạn mím môi, lời nói nhỏ nhẹ bất đắc dĩ gật đầu một cái.

- Vèo vèo!

Nghe vậy, Ngân Dực Ma Điêu, Đỗ Hạo, Đỗ Xung cũng chỉ có thể hành động, đồng loạt lao vào trong cổ địa trong phong ấn.

Ở một đỉnh núi khác trong Thần Lôi sơn mạch mênh mông, trên một tảng đá lớn, giờ phút này đang có khoảng hai mươi thanh niên nam nữ bất phàm đứng nơi đó.

Những thanh niên này từng người đều rất cường đại, an tĩnh đứng nghiêm.

- Kiều Phong Khí Hoàng, hắn cũng tới...!

Trong hai mươi mấy thanh niên kia, có một nữ tử không nhiễm khói lửa nhân gian, hai mắt nhìn sóng người trong không trung đang ùn ùn kéo về phía cổ địa, trong hai con ngươi xinh đẹp, nở rộ ánh sáng.

Bên cạnh nữ tử xinh đẹp có một thanh niên siêu phàm thoát tục, khí thế trên người giống như chiếm cứ trời cao, chấn áp sơn hà, nói nhỏ:

- Ta luôn cảm giác y chính là hắn, bá đạo và hung hãn của y giống hắn như đúc. Một ngày nào đó chúng ta sẽ biết rốt cuộc y là ai, nếu như không phải, thì việc gì hắn cần phải che giấu.

- Bất kể thế nào, chúng ta vẫn nên vào trong cổ địa phong ấn này trước, nghe nói trong này có không ít đại cơ duyên, vì học viện, cho dù nơi này là đầm rồng hang hổ, chúng ta cũng phải xông vào một lần!

Thanh niên dáng người cao ngất trầm giọng nói, tóc đỏ nhạt xõa vai, trong hai con ngươi đỏ nhạt dao động một loại uy nghiêm và ma tà khiến cho người ta khó mà nói lên lời.

Giờ phút này, xung quanh đó còn không ít thanh niên nam nữ khác, nếu Đỗ Thiếu Phủ có thể nhìn thấy, nhất định sẽ ngạc nhiên mừng rỡ.

Bọn họ chính là mấy đệ tử bất phàm nhất trong đám đệ tử học viện Thiên Vũ, ngoại trừ đám người Tương Quân, Cốc Tâm Nhan, Lý Vũ Tiêu, Quách Thiếu Phong, Quỷ Oa, Vu Tước, Hắc Ưng Đường Ngũ ra.

Còn có đám người Đoạn Hồn Vương và Bôn Lôi Vương ở Trung Châu lúc trước, đám người bị Âm Minh Giáo công kích học viện mang đi như Diệp Phi vũ, Quách Khánh, Trương lộ, Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ, Tôn Trí...

Bọn họ rèn luyện ở Trung Châu, rồi dựa vào huy hiệu học viện tùy thời mang theo bên mình mà tập trung lại với nhau.

Lần này, bọn họ muốn cùng nhau đi vào trong cổ địa phong ấn tìm đại cơ duyên.

Lúc trước học viện bị hủy diệt, bọn họ chạy thoát được một cái mạng.

Tất cả mọi người đã thề, nhất định có một ngày xây dựng lại học viện Thiên Vũ!

- Chúng ta đi thôi, thời gian không còn kịp nữa rồi!

U Minh Công Chúa - Vu Tước đứng bên cạnh Quỷ Oa, áo choàng cung y đỏ thẫm rộng rãi, hai mắt to tròn cũng ẩn chứa sự yêu dã, ánh mắt lộ ra mị ý trời sinh.

- Đi...

Hắc Ưng Đường Ngũ lướt đi, mọi người sau lưng đều thi triển thân hình, đồng loạt hóa thành lưu quang, đuổi theo sóng người tiến vào trong cổ địa phong ấn.

Vèo vèo...

Không trung xa xa, bốn bóng dáng nhanh chóng xuất hiện giữa không trung, phong trần mệt mỏi.

Một nam hai nữ và một con khỉ nhỏ màu vàng, đó chính là Đỗ Tiểu Thanh, Âu Dương Sảng, Tiểu Hổ và Đỗ Tiểu Yêu chạy tới từ Thạch Long đế quốc.

- Hình như cửa vào cổ địa phong ấn đã mở ra, không biết mấy người Tiểu Mạn tỷ đang ở nơi nào?

Đỗ Tiểu Thanh lo lắng, trong sóng người ùn ùn đổ vào, muốn tìm người thực không dễ dàng.

- Các nàng đợi không thấy chúng ta nhất định sẽ đi vào trước, chúng ta cứ vào trong đó rồi lại tìm bọn họ.

Đổ Tiểu Yêu nhìn phong ấn phía trước, hai con ngươi lóe lên vẻ ngưng trọng cực khác biệt nói:

- Phong ấn kia không đơn giản, nghe nói không phải thanh niên trẻ tuổi nếu tiến vào sẽ bị phong ấn công kích, ta hẳn được coi là trẻ tuổi đi.

- Vậy ngươi có nên đi vào hay không?

Đỗ Tiểu Thanh trợn mắt hỏi Đỗ Tiểu Yêu.

- Đương nhiên phải đi vào, ta nhất định là thuộc lớp trẻ tuổi.

Đỗ Tiểu Yêu liếc mắt.

Vèo vèo...

Bốn bóng người lướt không theo sát sóng người đang ùn ùn đi tới, trước sau tiến vào trong cổ địa phong ấn.

...

Thạch Long đế quốc, đế đô Long thành.

Hoàng cung nguy nga lộng lẫy, vòng ngoài là một mảnh hỗn độn, mặc dù đã được thu dọn sạch sẽ nhưng vẫn có thể thấy được dấu vết từng bị phá hủy.

Một mảng lớn hoàng cung bị san thành bình địa, đổ nát thê lương, muốn xây lại cũng không phải việc một chốc một lát.

Trong Long thành, chuyện muội muội Đỗ Tiểu Thanh của Thần Dũng Vương và tọa kỵ khi xưa của Thần Dũng Vương xuất thủ đại náo hoàng cung lại không có bao nhiêu người bàn tán, toàn bộ trong ngoài Long thành đều có ý tránh cái đề tài này.

Chỉ là trong bóng tối, đề tài này đã sớm lan truyền khắp Thạch Long đế quốc.

Thậm chí có người còn nói, đây là Hoang quốc muốn khai chiến với Thạch Long đế quốc.

Lúc trước khi Đại Bàng Hoàng chết đi, cần bảo vật của hoàng cung Thạch Long đế quốc để tiếp tục sinh cơ, nhưng hoàng cung lại không đáp ứng.

Ngay cả khi đánh một trận với Khai Minh thành, sau đó là toàn bộ Đại Khánh, cũng không có nhắc tới Thần Dũng Vương và Thiên Hạ hội, Thiên Thú điện.

Mà bây giờ Hoang quốc có ý định muốn lấy lại công đạo, thực lực của Hoang quốc đã sớm ở trên Thạch Long đế quốc.

Có lời đồn, bây giờ trong Hoang quốc có rất nhiều Vương giả.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)