- Tiểu tử vẫn nên đa tạ tiền bối.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, nhìn sư phụ Cổ Thanh Dương, nhưng cũng không dám nhìn thẳng, sợ bị sư phụ nhận ra.
- Ngươi và đệ tử của ta vô cùng giống nhau, lúc trước nó cũng bị đám Quang Minh thần đình không biết xấu hổ này vây công.
Cổ Thanh Dương nói.
- Chắc hẳn đệ tử của Cổ tiền bối rất bất phàm.
Đỗ Thiếu Phủ trả lời.
- Đó là đương nhiên, chỉ tiếc...
Trên khuôn mặt hồng nhuận của Cổ Thanh Dương trưởng lão, ánh mắt trong suốt ánh lên vài phần ảm đảm, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ đang đeo mặt nạ nói:
- Trong dịp thiên kiêu tranh bá này, hãy cố gắng lên, hy vọng ngươi có thể tiến vào trước mười.
- Vì những lời này của Cổ tiền bối, tiểu tử nhất định tiến vào trước mười.
Nhìn ảm đạm trong mắt sư phụ, Đỗ Thiếu Phủ gật đầu một cái, trong lòng phức tạp, mắt có chút ướt. Mình là người bất hiếu, mai danh ẩn tính, khiến cho sư phụ, thân nhân bên cạnh thương tâm.
- Được, vậy lão đầu tử ta chờ ngươi tiến vào trước mười.
Cổ Thanh Dương trưởng lão khẽ mỉm cười, ánh mắt liếc nhìn Trường Đảo lão đạo của Đại Luân giáo, huyền khí dưới chân dao động, bóng người bay lên không.
- Phù...
Đỗ Thiếu Phủ nhìn sư phụ Cổ Thanh Dương trưởng lão bay về phía đỉnh thứ sáu xa xa, hít thở sâu một chút, ướt át trong mắt đã biến mất.
Sau đó Đỗ Thiếu Phủ quay đầu nhìn cường giả của Quang Minh thần đình còn đang chìm trong rung động chưa hoàn toàn tỉnh lại, lời nói lạnh lùng ác liệt vang lên:
- Bây giờ, Quang Minh thần đình đã bại, các ngươi có thể đi.
Trường Đảo lão đạo và Đông Ly Xích Hoàng của Đại Luân giáo âm thầm nhìn nhau, không nói thêm gì.
Chỉ là Đông Ly Xích Hoàng nhìn đại công chúa Trình Thắng Nam, nhẹ giọng nói:
- Thắng Nam, tới đỉnh thứ ba đi!
Đệ tử của Quang Minh thần đình đều cẩn thận dè chừng, sau đó đồng loạt nhìn về phía Nhâm Lôi Tôn giả đang bò ra từ trong hố.
- Nhâm Lôi trưởng lão, chúng ta tới đi đỉnh thứ ba đi.
Trình Thắng Nam tiến lên, ánh mắt đảo qua Đỗ Thiếu Phủ, sau đó nhẹ giọng nói với Nhâm Lôi Tôn giả còn đang chật vật thê thảm.
Khóe miệng Nhâm Lôi Tôn giả đầm đìa máu tươi, nét mặt già nua in rõ năm ngón tay còn sưng đỏ, trong ánh mắt có oán hận và kiêng kỵ nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Khoản nợ này, Quang Minh thần đình ta nhất định sẽ trả lại cho Thất Tinh điện.
- Chúng ta đi!
Nói xong, Nhâm Lôi Tôn giả vẫy tay với chúng đệ tử Quang Minh thần đình, chật vật rời đi.
Có chấn động do lão giả dơ bẩn đáng sợ kia lưu lại, còn có Cổ Thiên Tông ở bên giúp đỡ, lúc này trên người Nhâm Lôi Tôn giả còn bị thương vô cùng nghiêm trọng, lão không thể không rời đi.
Đệ tử của Quang Minh thần đình rời đi, Trường Đảo lão đạo và Đông Ly Xích Hoàng của Đại Luân giáo cũng trở về, một đoàn người bay lên không đi về phía đỉnh thứ ba, đó là chỗ của Đại Luân giáo.
- Ha ha, cút đi!
- Đám trẻ tuổi của Quang Minh thần đình, không chịu nổi một kích!
Thấy người của Quang Minh thần đình chật vật rời đi, đệ tử Thất Tinh điện sôi trào hoan hô, ai nấy nhìn Đỗ Thiếu Phủ đều mang theo kính sợ sùng bái.
Tôn Nhương, Đông Lý Điêu, Dụ Bách nhìn thanh niên trước mặt, giờ phút này đều mang theo sự kính sợ.
Bọn họ rất rõ ràng, chuyện ngày hôm nay bọn họ không có cách nào làm được. Thanh niên trước mặt, vô luận thực lực hay là lòng can đảm, đều đủ để đứng đầu bọn họ, khiến cho bọn họ thần phục.
Lâm Vi Kỳ y phục đỏ như lửa, bóng dáng xinh đẹp động lòng người, nhìn thanh niên mặc nhuyễn giáp màu tím trước mặt, trong ánh mắt dâng lên gợn sóng, chạm tới tâm hồn thiếu nữ, có một rạo rực chưa bao giờ có dâng lên...
Đám người Vân Báo trưởng lão, Diệu Tinh trưởng lão, Vân Tử Cầm trưởng lão cũng cực kỳ hưng phấn.
- Lần này Quang Minh thần đình đá phải thiết bản rồi, mặt mũi ném sạch, còn tổn thất một Nhân Vương, bị thương nặng một Tôn giả.
- Dù sao Thất Tinh điện cũng đứng đầu Linh Vực, chỉ dưới chín thế lực lớn, Quang Minh thần đình rất mạnh, gần đây cũng quật khởi, nhưng so với Thất Tinh điện hình như còn kém một chút.
- Chủ yếu là Kiều Phong Khí Hoàng kia quá mạnh mẽ, thủ đoạn ác liệt, hạ thủ không chút lưu tình!
- Nghe nói Kiều Phong Khí Hoàng là đệ tử của Khí Tôn. Lúc trước Khí Tôn phong hoa cỡ nào, đệ tử hắn chọn đương nhiên bất phàm!
...
Trong quần sơn vang lên đủ loại xì xào bán tán.
- Tiểu Mạn tỷ, tỷ thấy không, lão nhân trên không lúc này nhìn thật quen, hình như là Phục lão ở Tàng Vũ lầu lúc trước,
Trong quần sơn ở phía sau cùng, trong một vài thanh niên nam nữ, người Đỗ gia lúc trước, không có ai chưa từng ăn khổ với Phục Nhất Bạch, quét sân dọn vệ sinh, chỉ là bình thường như cơm bữa.
- Nhìn thật sự rất giống Phục lão.
Ánh mắt Đỗ Vân Long cũng mang theo nghi ngờ, bóng dáng trong không lúc nãy quả thực rất giống Phục lão ở Tàng Vũ lầu.
- Là có chút tương tự, nhưng mà không quá có thể là Phục lão chứ.
Đỗ Tiểu Mạn cười khổ, mặc dù bóng dáng đó rất giống Phục lão, nhưng trong lòng lại muốn chối bỏ.
Phục Nhất Bạch ở Tàng Vũ lầu trước kia sao lại tới nơi này, còn là một cường giả.
- Nghe nói Kiều Phong Khí Hoàng của Thất Tinh điện bây giờ rất mạnh.
Đỗ Xung nói, hiện tại Đỗ Xung này đã sớm không còn là Đỗ Xung lãnh đạm đi ra từ Đỗ gia Thạch thành năm nào.
Những năm này tu luyện, tài nguyên Đỗ gia tăng lên, cường giả hướng dẫn, đặc biệt trong cơ thể lúc đầu có một loại Vũ Mạch Lôi Đình thức tỉnh, tu vi thực lực hiện tại của Đỗ Xung chỉ đứng sau Đỗ Vân Long và Đỗ Tiểu Mạn, đã sớm bước chân vào Vũ Vương cảnh.
Chỉ là đối với con em Đỗ gia mà nói, lần này ra ngoài, trưởng bối trong tộc có dặn dò, không tới thời khắc đặc biệt, trong cổ địa phong ấn không được vận dụng Vũ Mạch Lôi Đình đã thức tỉnh.
Vũ Mạch Lôi Đình, đó là lá bài tẩy của Đỗ gia, là chỗ dựa lớn nhất để Đỗ gia quật khởi, còn chưa tới lúc bại lộ.
- Nếu tam ca ở đây, thì còn hơn xa Kiều Phong Khí Hoàng kia.
Đỗ Hạo nói.
- Lần này tiến vào cổ địa phong ấn là lần đầu tiên của Đỗ gia ta, rất nhiều tình huống chúng ta không biết, đến lúc đó nhất định phải đi cùng nhau, không thể có bất kỳ sơ ý nào.
Đỗ Tiểu Mạn quay đầu, nói với tất cả con em Đỗ gia.
- Sao Phó điện chủ còn chưa tới, không gian cổ địa phong ấn sắp mở ra rồi.
Ngân Dực Ma Điêu nhìn khoảng không, đến giờ Phó điện chủ còn chưa tới khiến hắn có chút bận tâm sẽ bị bỏ lỡ cơ hội.
- Tiểu Thanh nhất định sẽ đến kịp, chắc là trên đường bị trì hoãn.
Đỗ Tiểu Mạn nói.
Thời gian từ từ trôi qua, trong quần sơn dần dần huyên náo lên.
Tất cả mọi người đều đang đợi, đợi cổ địa phong ấn mở ra, có vài người đã sớm chờ mấy ngày.
Do người của Quang Minh thần đình đã rời đi, nên đệ tử Thất Tinh điện chờ trên đỉnh thứ mười.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn bình nguyên dày đặc sương mù phía trước, trên bình nguyên bát ngát kia, bị bao phủ bởi một tầng sương dày lộ ra khí tức tà ác.
- Thiếu điện chủ, Quang Minh thần đình và Đại Luân giáo kia quan hệ không cạn, vừa rồi Đại Luân giáo đã nhúng tay, sợ là trong cổ địa phong ấn thì người của Đại Luân giáo cũng sẽ nhằm vào Thất Tinh điện chúng ta. Thiếu điện chủ phải chú ý nhiều hơn.
Vân Tử Cầm trưởng lão đến bên người Đỗ Thiếu Phủ, sau khi cao hứng qua đi, thì không tránh khỏi có chút lo âu. Đại Luân giáo so với Quang Minh thần đình thì mạnh mẽ hơn nhiều.
- Vân trưởng lão yên tâm đi, ta sẽ gia tăng chú ý.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn qua cười một tiếng gật đầu một cái, chỉ cần đi vào trong cổ địa phong ấn thì chỉ còn đám người trẻ tuổi, không còn phải sợ bất kỳ người nào.
Từ sáng sớm tới hoàng hôn, thời gian giống như cát chảy qua kẽ tay, ngoại từ nhạc đệm giữa Quang Minh thần đình và Thất Tinh điện, thì không có chuyện gì gây ra động tĩnh quá lớn nữa. Một vài tiểu đả tiểu nháo cũng không khiến nhiều người chú ý.
Hoàng hôn, ánh mặt trời như máu, nghiêng hắt lên dãy núi, cũng phủ lên bình nguyên bát ngát, chiếu sáng lên u mang quỷ dị trong hắc vụ.
- Phần phật...
Thời điểm tia nắng hoàng hôn đầu tiên chiếu lên bình nguyên, trong hắc vụ che trời lấp đất trên bình nguyên kia bắt đầu lan tràn một loại khí tức.
Mà thời điểm khí tức này dao động, thì hoàng hôn cũng xuống khỏi Thần Lôi sơn mạch, một cỗ dao động kinh người lập tức bộc phát, không ít người đã bay lên không trung, ùn ùn kéo tới bao phủ cả bầu trời.
- Ùng ùng...
Trong chớp mắt ngắn ngủi, tiếng "ùng ùng" vang dội khắp bình nguyên, sơn mạch, sương mù dày đặc cũng dao động, có phù văn quỷ dị lóe lên.
Trong rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú, sương dày đặc trên bình nguyên kia bắt đầu có đường ranh to lớn nổi lên, sau đó là một mảnh không gian vặn vẹo xuất hiện.
Đó là một đường rảnh của một mảnh không gian, lúc sương mù dao động thì có tiếng quỳ khóc thần gào mơ hồ vang xa, từ xa nhìn lại, xương trắng chồng chất, một mảnh mờ tối.
- Cổ địa phong ấn sắp mở!
- Ở trong đó có vô số tà linh, còn có đủ loại lợi ích!
Không trung các đỉnh núi, bóng người đông đặc trôi lơ lửng, từng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm không gian vặn vẹo kia.
Một khi phong ấn quanh không gian đó biến mất, thì biển người này sẽ tràn vào trong đó.
Đỗ Thiếu Phủ đưa mắt nhìn bầu trời, quét qua sóng người dày đặc, trong đó chủ yếu là người có tu vi Vũ Vương cảnh, ngoại trừ đại quái vật trong chín đỉnh núi, thì còn có không ít khí tức Vũ Hoàng cảnh trẻ tuổi.
- Có lẽ sẽ xuất hiện không ít hắc mã đây.
Đỗ Thiếu Phủ trầm ngâm, thanh trừ những vật tà ác kia là một chuyện, sau đó thiên kiêu tranh bá sẽ không thiếu một trận long tranh hổ đấu, hắc mã có lẽ sẽ không ít.
Muốn tiến vào trước mười, tuyệt đối không phải chuyện dễ.
- Rắc rắc!
Trong lúc Đỗ Thiếu Phủ đang suy nghĩ, thiên địa trước mặt trong lúc bất chợt vang lên tiếng vỡ vụn, không gian dao động, trong sương mù kia bắt đầu có điện mang màu tím vàng lóe lên, phong ấn đang biến mất, sau khi điện mang màu tím kia tán đi, thì cổ địa phong ấn sẽ mở ra lần nữa.