Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 857: Phục nhất bạch xuất hiện

Chương Trước Chương Tiếp

Nhưng khí tức cường hãn trên người Thanh Dương trưởng lão, đủ để chấn kinh tất cả mọi người đang run rẩy.

Theo sự nhúng tay của Cổ Thanh Dương trưởng lão, đã là sân khấu của cường giả Quang Minh thần đình giao thủ với nhau, Vân Báo trưởng lão, còn có Diệu Tinh trưởng lão cũng lập tức lui lại phía sau Đỗ Thiếu Phủ.

Đối với sự tham gia của Cổ Thanh Dương trưởng lão, trong mắt bọn họ đều lộ ra vẻ nghi hoặc.

- Thất Tinh điện có quan hệ với Cổ Tông?

Cổ Thanh Dương không chút khách khí, nên Nhâm Lôi Tôn giả chỉ có thể im hơi lặng tiếng, tự biết vô luận là Cổ Thanh Dương trước mắt hay là Cổ Tông sau lưng, lão và Quang Minh thần đình đều phải tạm thời né tránh.

- Ta không có quan hệ với Thất Tinh điện, chỉ là đệ tử lúc trước của lão tử cũng bị Quang Minh thần đình các ngươi không biết xấu hổ vây giết, lấy lão khi trẻ. Bây giờ Quang Minh thần đình ngươi vẫn bỉ ổi như vậy, lão tử nhìn không thuận mắt nên muốn quản một chút mà thôi.

Cổ Thanh Dương trưởng lão không chút khách khí, nói tới nước miếng tung bay, trong lòng lão khó chịu.

- Cổ Tông chớ quá mức!

Vẻ mặt Nhâm Lôi Tôn giả rất khó coi, nhưng lại không dám động thủ, ánh mắt âm trầm co rút lại.

- Ta quá phận hay là Quang Minh thần đình các ngươi không biết xấu hổ. Sao nào, chẳng lẽ Quang Minh thần đình ngươi còn muốn vây công ta sao, muốn đơn đấu hay là quần đấu. Lão tử phụng bồi ngươi!

Cổ Thanh Dương trưởng lão toét miệng nói, bên trong răng cửa nước miếng tùm lum, căn bản không thèm để ý tới Nhâm Lôi Tôn giả này.

Nhâm Lôi Tôn giả không có lời nào để nói, trong lòng bực tức, nhưng quả thực không dám động tay.

- Ha ha, Cổ Thanh Dương, đây là chuyện giữa Quang Minh thần đình và Thất Tinh điện, ngươi tham gia vào hình như không quá thích hợp.

Lại thêm một giọng nói già nua truyền tới, khi tiếng nói dứt, giữa không trung có hai bóng người rơi xuống.

Một lão giả tuổi tác không sai biệt lắm với Cổ Thanh Dương trưởng lão, tóc búi kiểu đạo kế, mặc áo tơ trắng, khí tức trên người có vẻ không dưới Cổ Thanh Dương trưởng lão bao nhiêu.

Một người khác tới là một thanh niên, tóc vàng áo bào đỏ, thân hình thon dài cao ngất trong mắt có thần rực rỡ tươi đẹp, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Bóng dáng thanh niên đáp xuống, sau đó trực tiếp đi tới bên cạnh nữ tử mặc trang phục màu quýt kia, nói nhỏ:

- Thắng Nam, nàng không sao chứ?

Nữ tử cao gầy động lòng người đó khẽ lắc đầu một cái.

Hai người đứng chung một chỗ, tựa như long phượng một đôi, khiến cho người xem hâm mộ.

Hai con ngươi dưới mặt nạ của Đỗ Thiếu Phủ nhìn ngắm hai người này, ánh lên một chút dao động, mơ hồ phức tạp.

Nhưng sau đó Đỗ Thiếu Phủ chuyển mắt nhìn lão giả mới tới kia. Khí tức trên người lão giả đó không hề dưới cơ sư phụ Cổ Thanh Dương, so với cường giả cấp Tôn của Quang Minh thần đình kia thì còn vượt xa hơn nhiều.

Chảng lẽ là lão giả kia của Đại Luân giáo và Đông Ly Xích Hoàng tới. Nhâm Lôi Tôn giả và một đám cường giả đệ tử của Quang Minh lập tức lộ ra nụ cười. Đại Luân giáo, đây chính là một trong chín tôn vật khổng lồ.

- Trưởng Đảo lão đạo, nghe nói Quang Minh thần đình và Đại Luân giáo đám hỏi, chẳng lẽ còn muốn thống nhất hay sao. Thế nào, ngươi đây là muốn làm chỗ dựa cho Quang Minh thần đình, muốn bị ta đánh một trận nữa?

Cổ Thanh Dương trưởng lão nhìn lão giả của Đại Luân giáo chạy tới, ánh mắt nhếch nhếch, ý trong lời nói, hình như lão giả của Đại Luân giáo kia lúc trước từng bị lão đánh rồi.

- Cổ Thanh Dương, ngươi có ý gì, chỉ là chiếm một chút tiện nghi mà thôi.

Lão giả được gọi là Trường Đảo lão đạo của Đại Luân giáo nhìn Cổ Thanh Dương trưởng lão, ánh mắt trong mơ hồ có chút giật giật, sắc mặt không phải là quá tốt. Coi bộ lời nói của Cổ Thanh Dương tuyệt đối là có thật.

- Cái gì gọi là chỉ chiếm một chút tiện nghi, bị lão tử đuổi đánh ba đêm, cuối cùng trốn trong động dưới đất một tháng không dám đi ra. Cũng chỉ có mặt dày nhà ngươi mới không biết xấu hổ mà còn đi ra gặp người. Có bản lĩnh bây giờ tiếp tục đánh một trận là được, ta sẽ đánh ngươi lên trời không lối, xuống đất không cửa!

Cổ Thanh Dương trưởng lão ha ha cười to, âm thanh xen lẫn huyền khí, truyền khắp quần sơn.

- Cổ Thanh Dương, chớ có phách lôi, ta xem ngươi cũng không cần phải xen vào chuyện của Quang Minh thần đình và Thất Tinh điện nữa. Hôm nay bản tôn bồi ngươi luận bàn một chút, ngươi cho rằng ngươi vẫn có thể chiếm được tiện nghi của bản tôn sao!

Trường Đảo lão đạo sắc mặt âm trầm khó chịu, trong mắt hàn ý dâng lên mãnh liệt, con mắt âm hàn nhìn chằm chằm vào Cổ Thanh Dương trưởng lão.

- So thì so, là bại tướng dưới tay lúc trước mà thôi, còn có thể lật mính sao!

Cổ Thanh Dương trưởng lão trầm giọng nói, vẻ mặt lập tức biến đổi, cổ kiếm sau lưng ra khỏi vỏ, một tiếng kiếm kêu vang khắp đồng thời bóng người lao ra, kiếm mang trong tay chỉ một thoáng bắn tới.

- Hưu hưu!

Kiếm mang lôi phong, trực tiếp vặn vẻo không khí, kiếm mang như những sợi tơ đen nhánh lướt qua không gian, trực tiếp cuốn về phía Trường Đảo lão đạo.

Khóe miệng lão giả kia hiện lên một tia cười lạnh, trong tay xuất hiện một cây phất trần, hóa thành ngàn vạn quang mang, ứng chiến về phía Cổ Thanh Dương trưởng lão.

Hai đại cường giả giao thủ, trực tiếp phong tỏa trời cao, kình khí không chút nào lan ra ngoài.

Nhưng năng lượng dao động đáng sợ kia bị giam cầm trong không gian, như muốn xé bỏ không gian, năng lượng như sóng to gió lớn, băng thiên địa liệt, lật ngược bầu trời!

Tình cảnh chấn động thị giác hư vậy, rung động hơn Vũ Hoàng nhiều.

Chẳng qua giờ phút này, sắc mặt Đỗ Thiếu Phủ có chút không biết làm thế nào. Lúc sư phụ Cổ Thanh Dương bắt đầu giao thủ cùng cường giả của Đại Luân giáo, thì Tôn giả của Quang Minh thần đình lại tiếp tục nhìn chằm chằm hắn.

- Nhãi con, lần này thì không còn người nào cứu ngươi nữa!

Nhâm Lôi Tôn giả nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ, có cường giả của Đại Luân giáo nhúng tay vào, rõ ràng là tương trợ cho lão, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này. Hôm nay không trừ diệt được Kiều Phong này, sau này nhất định sẽ càng khó dây dưa. Lấy lòng dạ độc ác và tính cách ác liệt của Kiều Phong, có lẽ trong cổ địa phong ấn cũng không buông tha cho đệ tử Quang Minh thần đình, nên hiện giờ nhất định phải giải quyết.

Khí tức đáng sợ lại dao động lần nữa, Nhâm Lôi Tôn giả thật sự muốn hạ thủ với Đỗ Thiếu Phủ một lần nữa.

- Tam thiếu, thời điểm đặc biệt, ngươi đi trước, chúng ta ở lại ngăn cản người này.

Vân Báo trưởng lão và Diệu Tinh trưởng lão tung người tới trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, muốn hộ chủ bảo Đỗ Thiếu Phủ đi trước. Mục tiêu của Quang Minh thần đình là Thiếu điện chủ, nhất định không thể để cho Thiếu điện chủ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Sắc mặt Đỗ Thiếu Phủ trở nên ngưng trọng. Đối mặt với Tôn giả của Quang Minh thần đình, mặc dù không có thực lực chống lại, nhưng không nhất định là không thể liều mạng, dù sao trên người mình còn có Tử Kim Khuyết và mấy lá bài tẩy chưa bao giờ lộ ra. Hắn cảm giác được Tôn giả kia của Quang Minh thần đình mặc dù mạnh, nhưng khí tức vẫn còn thua xa sư phụ Cổ Thanh Dương, dốc hết lá bài tẩy, có khi có thể liều mạng được.

- Ầm!

Khí tức của Nhâm Lôi Tôn giả lan tràn, khí tức đáng sợ cuốn tới, khiến bầu trời dập dờn, sát ý lóe qua trong mắt, muốn động thủ.

Nhưng cũng trong nháy mắt này, khi lão ta muốn ra tay, khoảng không phía trước đột nhiên truyền ra một tiếng cười lớn.

- Lão phong tử, ngươi không đuổi kịp ta, tốc độ kia của ngươi, vĩnh viễn không đuổi kịp ta!

Âm thanh vang vọng trong không trung, rõ ràng không lớn nhưng thật sự rất vang, đủ cho toàn bộ người trong Thần Lôi sơn mạch nghe rõ ràng.

Mà khi Đỗ Thiếu Phủ nghe thấy giọng nói này, thì người đột nhiên run lên, lập tức ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thật sâu về phía không trung.

Ngay sau đó, Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy, trong không trung xa xa, có một bóng người tựa như chớp nháy vạch qua bầu trời mênh mông.

- Xuy!

Giống như cảm giác được động tĩnh nơi này, bóng dáng như cầu vồng kia lập tức ngừng lại giữa không trung.

Đó là một lão đầu y phục nhếch nhác, một đầu tóc bạc còn ghim mấy cây cỏ dại, bộ dạng vô cùng lôi thôi.

Thế nhưng lão đầu lại có một ánh mắt giảo hoạt, nhìn Cổ Thanh Dương trưởng lão và Trường Đảo lão đạo đang giao thủ, ánh mắt xoay tròn nói:

- Còn có người đánh nhau chơi kìa, chỉ là thực lực miễn cưỡng, khó coi.

- Hả... Người cũng không ít, chẳng lẽ là xuất hiện cái gì chơi vui sao.

Sau đó lão giả dơ bẩn này hình như tới giờ mới phát hiện trong dãy núi bát ngát, khắp nơi đều là biển người đông đúc, trên khuôn mặt già nua tỏ ra hết sức kinh ngạc.

Nhâm Lôi Tôn giả đang muốn xuất thủ với Đỗ Thiếu Phủ, nhìn lão giả dơ bẩn đột nhiên xuất hiện giữa không trung thì ngưng lại, đánh giá.

Mà giờ khắc này, khi Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy lão giả bộ dạng lôi thôi trên không trung kia, ánh mắt như bị điện giật, cả người cũng như bị trúng một kích.

Nhìn không trung, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ nheo lại, cẩn thận quan sát lão giả dơ bẩn, phát hiện mình thật sự không nhìn lầm, âm thanh mang chút kinh ngạc, lớn tiếng quát lên:

- Lão Bạch, sao ngươi lại ở nơi này?

- Hả, ai kêu ta, là ai?

Lão giả dơ bẩn kinh ngạc, ánh mắt nhìn xuống dưới không ngừng tìm kiếm.

- Lão Bạch, là ta.

Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, rung động trong lòng thật lâu vẫn không thể lắng xuống.

Lão đầu lôi thôi kia, không phải là Phục Nhất Bạch quét sân trông coi Tàng Vũ Lầu ở Đỗ gia lúc trước, thì còn có thể là ai?

Chỉ là cho tới bây giờ Đỗ Thiếu Phủ cũng không ngờ rằng, lão đầu Phục Nhất Bạch ở Đỗ gia lúc trước, giờ phút này lại nổi lơ lửng trên không trung, bộ dạng tu vi tuyệt không thấp. Mất công hắn mấy năm nay còn thỉnh thoảng lo lắng, một lão đầu gầy yếu không biết chạy tới chỗ nào móc ổ chim, có khi gặp phải hung cầm dã thú, cho dù là té từ trên cây xuống cũng mất nửa cái mạng.

Giờ phút này Đỗ Thiếu Phủ mới biết, bản thân đã lo lắng vô ích rồi. Lão tử Phục Nhất Bạch này vốn là người luyện võ, chỉ là từ trước tới giờ vẫn ẩn núp trong Đỗ gia mà thôi, lão còn lửa người Đỗ gia mấy đời.

Ánh mắt của Phục Nhất Bạch rốt cuộc chuyển tới phía Đỗ Thiếu Phủ, nhìn bộ dạng Đỗ Thiếu Phủ cũng vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, giống như không quen biết, nhưng lại cảm giác quen thuộc.

- Phục Nhất Bạch, ta là đại ca của ngươi, ngươi đi xuống cho ta!

Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, ánh mắt trợn lên nhìn Phục Nhất Bạch giữa không trung, không hề cho lão tử kia sắc mặt tốt gì. Đối với lão tử đã lừa người Đỗ gia mấy đời, Đỗ Thiếu Phủ thật sự không thể hòa nhã với lão được, quan trọng nhất chính là lão đầu này còn lừa hắn tới bây giờ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)