Trong cái Lôi Diệt Tráo của hắn, bây giờ còn bị trực tiếp đánh xuống, chắc chắn phải chết!
Lúc này, tất cả cường giả của Quang Minh thần đình đều lộ ra nụ cười nhạt.
Trên không đỉnh núi, vô số sấm sét lóe lên, giống như từ bốn phương tám hướng tụ đến, cuối cùng tụ hợp lại thành một lôi cầu chói mắt khiến người xem khiếp đảm.
Bốn phía lôi cầu có vô số lôi xà, sau đó từ từ thu nhỏ lại.
Dưới ánh mắt của mọi người, lôi cầu đáng sợ như vậy cuối cùng cũng thu nhỏ rồi biến mất, một bóng người mặc nhuyễn giáp màu tím lại xuất hiện.
Những tia chớp lôi xà kia toàn bộ chui vào trong cơ thể thanh niên mặc nhuyễn giáp màu tím, nhưng lại không tạo thành một chút phản ứng nào.
Như đá chìm đáy biểm, im hơi lặng tiếng biến mất không thấy!
Một thoáng này, trong hai mắt Đỗ Thiếu Phủ dưới mặt nạ xông ra một tia sát ý.
Từ lúc lôi điện co lại, tới khi biến mất nói thì dài, trên thực tế chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi.
Thủ ấn ngưng kết, một quyền của Đỗ Thiếu Phủ ngưng tụ ra, nắm đấm được bọc ngọn lửa màu tím, bóng người lơ lửng như thần, quỷ dị khó lường, nhanh như sấm đánh, trực tiếp đập lên ngực Thiệu Huy không xa phía trước.
- Ầm...
Đây chỉ là một quyền đơn giản, một quyền như giơ tay nhấc chân, nhưng lại trực tiếp xuyên thủng phòng ngự của Thiệu Huy, giống như lôi đình màu tím đánh xuống.
Nắm đấm xuyên thủng qua ngực Thiệu Huy từ phía trước ra tới phía sau, tạo thành một cái lỗ máu, lục phủ ngũ tạng trong ngực trực tiếp bị đánh nát thành máu thịt mơ hồ, một mảnh huyết vụ.
Vào giờ khắc này, trong hai mắt Thiệu Huy ngưng tụ lại một loại sợ hãi, rồi sau đó mọi thứ dừng lại.
Thời gian xung quanh đỉnh núi vào giờ khắc này giống như bị ngưng lại.
- Ầm ầm!
Thân thể của Thiệu Huy sau đó nổ tới nát vụn, chết không thể chết lại, bị một quyền của Đỗ Thiếu Phủ đánh bể thành đống huyết vụ.
Một Nhân Vương Vũ Hoàng Sơ Đăng cảnh đỉnh phòng, bị Kiều Phong Khí Hoàng kia giơ tay nhấc chân một quyền đánh thành mảnh nhỏ.
Xung quanh đỉnh núi lặng yên không một tiếng động, vô số ánh mắt khiếp sợ, không ít người run rẩy, có một loại hàn ý từ trong xương cốt lan tràn ra.
Những khí tức mịt mờ từ phía xa tới theo dõi, cũng đột nhiên tạo thành dao động.
- Kiều Phong này, quả nhiên không tầm thường, là một hắc mã!
Trên những ngọn núi xung quanh, những khí tức mập mờ dao động, có người thầm than lên.
- Thấy không, Thiệu Huy của Quang Minh thần đình kia, bị giết trong nháy mắt chỉ với một chiêu!
- Quá đáng sợ, Kiều Phong kia chỉ dùng một chiêu trong nháy mắt giết chết Thiệu Huy của Quang Minh thần đình!
- ...
Chấn động ngắn ngủi sau cuộc chiến qua đi, bên trong quần sơn là từng tiếng hít khí lạnh thay nhau vang lên.
Giờ phút này, đám người Vân Báo trưởng lão, Diệu Tinh trưởng lão cũng bị chấn động tới trố mắt nghẹn họng.
Cho dù là bọn họ cũng không ngờ được, thanh niên bất phàm của Quang Minh thần đình, tu vi Vũ Hoàng Sơ Đăng cảnh đỉnh phong, cuối cùng lại bị một chiêu của Thiếu điện chủ trấn giết tại chỗ.
Lâm Vi Kỳ, Đông Lý Điêu, Thạch Đầu, Tôn Nhương, Vu Mã Thánh, Dụ Bách cùng nhóm đệ tử Thất Tinh điện, sau khi kinh ngạc qua đi, trên gương mặt mỗi người đều là vẻ nhiệt huyết sôi trào.
- Đây chính là đám trẻ tuổi của Quang Minh thần đình hay sao, không chịu nổi một kích, yếu như con kiến hôi!
Khí tức Đỗ Thiếu Phủ từ từ thu liễm, nhàn nhạt cất tiếng nói.
Cho dù là trước lúc đột phá, Đỗ Thiếu Phủ muốn đối phó với người có tu vi Vũ Hoàng Sơ Đăng cảnh đỉnh phong cũng không khó, huống chi là bây giờ, hắn đã đột phá tới Vũ Hoàng cảnh, Linh Phù Sư Thất Tinh.
Uy năng sấm sét kia của Quang Minh thần đình càng không có chút tác dụng nào đối với Đỗ Thiếu Phủ.
Nghe lời nói nhàn nhạt truyền ra, khí tức quần sơn lập tức dao động.
- Quang Minh thần đình không chịu nổi một kích, cút xuống đi!
Chúng đệ tử của Thất Tinh điện giống như được uống thuốc hưng phấn, Thiếu điện chủ chỉ dùng một chiêu, trong nháy mắt giết chết Thiệu Huy của Quang Minh thần đình, đã khiến cho bọn họ hoàn toàn sôi trào.
Từng người đệ tử nhìn Thiếu điện chủ giờ phút này tóc đen bay bay, khí thế bá đạo ngạo nghễ, đối mặt với cường giả cấp Tôn của Quang Minh thần đình cũng không sợ hãi, không lùi nửa phân, cường thế trấn giết Thiệu Huy của Quang Minh thần đình, đòi lại mặt mũi cho Thất Tinh điện. Khí phách can đảm như thế còn có tâm trí, hoàn toàn chinh phục đám người cũng mang tính khí ngạo nghễ như bọn họ.
- Kiều Phong Khí Hoàng này, là một nhân vật khó dây dưa!
Trên đỉnh núi thứ sáu, Giáng Linh nhìn đỉnh núi thứ mười, trên khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt khẽ nheo lại.
- Kiều Phong!
Trên đỉnh núi thứ chín, trong ánh mắt Lý Tuyết bắn ra tia sáng rực rỡ.
- Kiều Phong Khí Hoàng!
Đỉnh thứ ba, Đông Ly Xích Hoàng đưa mắt nhìn đỉnh thứ mười, trong mắt không hề có dao động.
Mà giờ khắc này, trên đỉnh núi thứ mười, đệ tử và cường giả của Quang Minh thần đình, sắc mặt vô cùng khó coi.
Một số ít đệ tử bị chấn kinh tới đờ đẫn, bọn họ chưa từng nghĩ đến, Thiệu Huy, người đứng số một số hai trong đám trẻ tuổi của thần đình, giờ phút này lại bị Kiều Phong kia một chiêu đánh nổ.
Trong con ngươi nữ tử mặc trang phục màu quýt kia, giờ phút này cũng nổi lên dao động mãnh liệt, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía thanh niên mặc nhuyễn giáp màu tím kia.
- Nhãi con, ngươi tự tìm cái chết.
Sau khi chấn kinh ngắn ngủi qua đi, trong đội hình Quang Minh thần đình có không ít lão giả đại hán đồng loạt hét lớn, từng cỗ khí tức nhất thời bạo động.
- Quang Minh thần đình không chịu thua sao!
Đồng thời vào lúc này, đám cường giả của Thất Tinh điện Diệu Tinh trưởng lão, Vân Báo trưởng lão, Thúy Phù trưởng lão, Doãn Tầm Lãng trưởng lão cũng nhanh chóng lao tới.
Cũng vào lúc này, sắc mặt Nhân Lôi Tôn giả của Quang Minh thần đình trở nên âm trầm, trong mắt lan tràn hàn ý.
- Hậu sinh, khiêu chiến so tài vốn không sai, Quang Minh thần đình ta chưa từng không chịu thua, nhưng ngươi ỷ vào thực lực mạnh hơn một chút, hạ sát thủ như vậy, lòng dạ ác độc kiểu này hôm nay tha cho ngươi là không được!
Sắc mặt âm u, Nhâm Lôi Tôn giả nói xong thì trong mắt cũng lóe lên sát ý.
Khí tức tràn ra, đọng lại trong không gian, Nhâm Lôi Tôn giả dường như hòa hợp cùng với đất trời, có một loại khí thế cắn nuốt sơn hà, cho người ta cảm giác áp bách vô tận, khiến mọi người khiếp sợ, trong lòng lạnh giá!
- Xuy xuy...
Bỗng nhiên Nhâm Lôi Tôn giả xuất hiện trước người Đỗ Thiếu Phủ, lão muốn trấn giết cái người trẻ tuổi gọi là Kiều Phong này, nếu không, sau này hắn trưởng thành sẽ thành đại họa to lớn cho Quang Minh thần đình.
Dù sao bây giờ Quang Minh thần đình đã kết thù với Thất Tinh điện, Kiều Phong này thật sự là quá cường hãn, không thể không diệt trừ!
- Ngao...
Âm thanh rồng ngâm kinh người, trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, trong nháy mắt Nhâm Lôi Tôn giả xuất hiện, Long Khôi Lỗi đã lao ra chắn trước mặt Đỗ Thiếu Phủ.
Khí thế cuồn cuộn dâng lên, Long Khôi Lỗi tựa như vật còn sống, khí tức kim loại uy nghiêm dao động, phù trận phù văn lao tới cuốn lên.
- Khôi lỗi thật mạnh.
Sắc mặt Nhâm Lôi Tôn giả hơi biến hóa, lão cảm thấy sự bất phàm của Long Khôi Lỗi kia, một thủ ấn đánh xuống, có một cỗ lôi đình đáng sợ từ trên không trung lao xuống, lôi quang lóe lên, trực tiếp bao trùm Long Khôi Lỗi kia.
- Ùng ùng...
Lôi quang vặn vẹo trên bầu trời, chấn động tứ phương, trong luồng khí thế đáng sợ kia, uy áp hiển hách của Long Khôi Lỗi cũng trực tiếp bể thành mấy chục đoạn.
- Bụp bụp...
Đỗ Thiếu Phủ nhân cơ hội lui về phía sau, ánh mắt dưới mặt nạ là chấn kinh, lần đầu tiên chính diện nhận thức được thực lực của cường giả cấp Tôn.
Tu vi của Long Khôi Lỗi là Thú Hoàng Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong, đủ để trực diện chống lại người có tu vi Vũ Hoàng Viên Mãn cảnh đỉnh phong.
Nhưng giờ khắc này ở trước mặt Tôn giả kia, lại bị một chiêu phá hủy.
- Đây chính là thực lực của cường giả cấp Tôn sao!
Trong lòng Đỗ Thiếu Phủ trầm xuống, cực kỳ khiếp sợ.
Thực lực của cường giả cấp Tôn, so với trong tưởng tượng thì mạnh hơn tới đáng sợ.
Tinh Tinh lại thò đầu ra khỏi ngực Đỗ Thiếu Phủ, hai con ngươi màu vàng nhìn Nhâm Lôi Tôn giả kia, lập tức nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Cha, lần này phiền toái, hay là chúng ta chạy nhanh đi!
- Sợ là không có chỗ trốn.
Đỗ Thiếu Phủ cười khổ, cường giả cấp Tôn quá mạnh mẽ, có lẽ không có nơi nào có thể trốn, cũng không thể trốn thoát.
- Nhãi con, chết đi!
Nhâm Lôi Tôn giả lại xuất thủ lần nữa, bóng người giống như xuyên qua không gian vậy, một thủ ấn mang theo sấm sét, che phủ bầu trời, trực tiếp áp về phía Đỗ Thiếu Phủ.
Chưởng ấn đáng sợ đánh xuống, không gian trên đỉnh núi vặn vẹo.
Khí tức đáng sợ kia vô cùng lớn đè ép trấn áp mọi thứ, làm cho Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy nguy hiểm cực lớn, khó mà chống lại.
Thực lực cường giả cấp Tôn, quá mức mạnh mẽ, vượt xa Vũ Hoàng cảnh nhiều, đó là hai khu vực hoàn toàn khác biệt.
- Quang Minh thần đình không chịu thua thì thôi đi, còn lấy già khi trẻ, thật là không biết xấu hổ!
Vào thời khắc này, một giọng nói già nua vang tận mây xanh, một đạo kiếm mang hư ảo từ giữa không trung bay vút tới, trực tiếp chém lên chưởng ấn của Nhâm Lôi Tôn giả.
Kiếm mang hư ảo xuyên thủng chưởng ấn, kiếm khí tàn phá trực tiếp cắt vỡ chưởng ấn, khiến nó hóa thành một mảnh phù văn bể nát, cũng làm cho Nhâm Lôi Tôn giả phải lui lại.
Một bóng dáng màu trắng xuất hiện trên đỉnh thứ mười, áo bào thuần trắng, tóc trắng bay bay, nửa buộc nửa thả.
Người tới có thân hình gầy nhỏ thon dài, tuổi tầm bảy mươi, sau lưng mang một thanh kiếm cổ, chòm râu màu trắng phất phơ, tiên phong đạo cốt, như tiên nhân giáng thế.
Theo sự xuất hiện của lão giả này, không gian chung quanh lập tức vặn vẹo, dường như nhất cử nhất động của lão cũng có thể nắm mảnh không gian này trong tay, khiến cho nó dao động.
Trong chính cơ thể lão giả này có một cỗ uy thế kinh khủng mơ hồ lan tràn, khiến cho người xung quanh phải run rẩy.
Bóng dáng Nhâm Lôi Tôn giả lui về phía sau, nhìn lão giả áo bào trắng trước mặt, sắc mặt lập tức khó chịu, ánh mắt trở nên kiêng kỵ.
- Sư phụ!
Đỗ Thiếu Phủ ổn định thân thể thầm suy tính trong lòng, lúc này ánh mắt đột nhiên run lên. Lão giả áo bào trắng mới tới này không phải người ngoài, mà chính là sư phụ Cổ Tông, Cổ Thanh Dương.
Giờ phút này nhìn thấy sư phụ ở trước mắt, Đỗ Thiếu Phủ suýt chút nữa đã tiến lên.
- Cổ trưởng lão, Cổ Tông ngươi có ý gì?
Nhâm Lôi Tôn giả nhìn Cổ Thanh Dương, rất khó coi, khóe mắt nhíu lại.
- Cổ Tông ta không có ý gì, chỉ là ta không quen nhìn Quang Minh thần đình các ngươi không biết xấu hổ mà thôi.
Lời của Cổ Thanh Dương trưởng lão vừa nói xong, khiến cho dáng vẻ tiên phong đạo cốt, khí chất tiên nhân lập tức mất sạch, trong miệng hai cái răng cửa nhô ra, lúc nói chuyện còn không ngừng văng nước miếng, khiến cho người nghe xung quanh có chút nhịn không được cười.
...
...