Trong ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ mang theo ý cười thản nhiên, ánh mắt đó chỉ liếc Thiệu Huy một cái, sau đó chuyển hướng nhìn thẳng Tôn giả kia, âm thanh vẫn vang vọng khắp dãy núi, lớn tiếng nói:
- Nhưng nếu Quang Minh thần đình thua, thì phải nhường đường cho Thất Tinh điện ta, đỉnh thứ mười này cũng không phải nơi Quang Minh thần đình có thể đi lên!
- Hóa ra Thiếu điện chủ đánh chủ ý này, còn tưởng hắn muốn liều mạng chứ.
Sau lưng Đỗ Thiếu Phủ, Vân Tử Cầm trưởng lão âm thầm thở ra một cái, sau đó trên khuôn mặt cũng hiện lên ý cười thản nhiên.
Lúc đầu, Vân Tử Cầm trưởng lão còn tưởng rằng Thiếu điện chủ cũng là tuổi trẻ khí thịnh, muốn tìm cường giả cấp Tôn gây sự chứ.
Bây giờ, Vân Tử Cầm trưởng lão mới biết, Thiếu điện chủ đã sớm có kế hoạch tốt trong lòng rồi, vừa mở miệng đã làm cho Quang Minh thần đình không thể không theo, không những vậy mà còn phải cố mà theo. Tâm trí bực này cùng thực lực bất phàm, khó trách điện chủ lại ra lệnh trong lần cổ địa phong ấn này, tất cả mọi người đều phải nghe theo sự an bài của vị Thiếu điện chủ này.
- Thiếu điện chủ này, thật đúng là xảo quyệt!
Lúc này, Vân Báo trưởng lão, Diệu Tinh trưởng lão làm sao còn không nhìn ra ý định trong lòng Đỗ Thiếu Phủ, ai nấy đều thầm khen ngợi.
Lâm Vi Kỳ, Đông Lý Điêu cùng đám đệ tử trẻ tuổi tài năng xuất chúng của Thất TInh điện đều thầm đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ.
Mọi người đoán không sai, lúc đầu Đỗ Thiếu Phủ đương nhiên cũng đánh chủ ý như vậy.
Mặc dù Đỗ Thiếu Phủ tự biết thực lực mình gần đây tăng mạnh, nhưng nếu giao thủ cùng cường giả cấp Tôn chân chính, Đỗ Thiếu Phủ cũng sẽ không tự đại tới mức như vậy.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, chỉ cần cường giả cấp Tôn không ra tay, cho dù là đối mặt với người có tu vi Vũ Hoàng cảnh đỉnh phong, thì hắn cũng không bại.
Dù sao Long Khôi Lỗi không thể sử dụng được trong cổ địa phong ấn, nhưng đây là Thần Lôi sơn mạch, bản thân còn có thể sử dụng được Long Khôi Lỗi.
Chỉ là sau khi nghe thấy lời nói của Đỗ Thiếu Phủ, Thiệu Huy bên phía Quang Minh thần đình ngẩn ra. Mặc dù hắn không sợ tên Kiều Phong trước mặt, nhưng hắn không thể làm chủ được, hơi ngừng bước chân nhìn về phía Nhâm Lôi tôn giả.
Vẻ mặt già nua của Nhâm Lôi Tôn giả vô cùng bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt uy nghiêm dày đặc lãnh ý. Lão gật đầu một cái với Thiệu Huy, hình như là tỏ ý gì đó.
Thấy Nhâm Lôi trưởng lão gật đầu, trong mắt Thiệu Huy lóe lên vẻ lạnh lẽo sắc bén, sau khi gật đầu với Nhâm Lôi Tôn giả một cái, lập tức bước chân ra.
Cô gái mặc trang phục quýt nhìn thanh niên mặc nhuyễn giáp màu tím kia, trong con ngươi ánh lên tia nghi hoặc, chân mày cũng khẽ nhíu lại.
- Muốn động thủ sao, Kiều Phong Khí Hoàng đối chiến với Thiệu Huy Quang Minh thần đình.
- Thiệu Huy kia cũng là nhân vật số một số hai trong Quang Minh thần đình, tư chất Nhân Vương, đã sớm đạt tới Vũ Hoàng.
- Ta nghe nói nếu không phải Trình Thắng Nam lấy được truyền thừa của Quang Minh lão tổ, thì Thiệu Huy này vô cùng có khả năng trở thành người dẫn đầu trong đám trẻ tuổi của Quang Minh thần đình.
Khi Quang Minh thần đình ứng chiến, trong dãy núi xung quanh, mọi người vốn đang đợi cổ địa phong ấn mở ra lập tức trở nên huyên náo.
Có tiếng xì xào trong đám người, thậm chí còn có cả tiếng hoan hô khàn cả giọng.
- Nhãi con, giả thần giả quỷ, hôm nay ta thành toàn cho ngươi. Nếu ngươi có thể thắng ta, vậy thì đỉnh thứ mười này nhường cho ngươi cũng chả sao cả. Chỉ là ngươi vĩnh viễn không có cơ hội này, ngươi sẽ hối hận vì hôm nay gặp phải ta!
Mặt mũi Thiệu Huy đầy vẻ âm u đi về phía Đỗ Thiếu Phủ, cuối cùng đứng cách Đỗ Thiếu Phủ mấy trượng nói:
- Ta có thể cho ngươi một cơ hội, chỉ cần bây giờ ngươi dập đầu ba cái thật to với ta, ta còn có thể tha cho ngươi một đường.
Nhìn Thiệu Huy đứng trước mặt, hai con ngươi dưới mặt nạ của Đỗ Thiếu Phủ ánh lên ý cười, nhưng trong đó lại có chút lãnh ý khiến cho người ta nhìn thấy mà phát rét, nhàn nhạt nói:
- Cả nửa ngày mới dám ra ứng chiến, đệ tử Quang Minh thần đình coi bộ cũng chỉ là một đám chuột nhắt, chỉ biết sủa mấy câu ỷ thế mà thôi.
- Nhãi con, hôm nay ta muốn ngươi chết!
Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói vậy, sắc mặt Thiệu Huy lập tức tràn đầy vẻ đáng sợ, đối phương vậy mà không coi hắn ra cái gì.
Trong Quang Minh thần đình, hắn vốn là tồn tại số một số hai trong cùng thế hệ, luôn luôn lấy được tài nguyên tu luyện số một số hai.
Nhưng hiện giờ, Trình Thắng Nam chỉ đến từ một nước nhỏ, không chỉ lấy được truyền thừa của Quang Minh lão tổ, thu được địa vị độc nhất vô nhị trong cùng thế hệ, còn chặn lại tài nguyên tu luyện vốn thuộc về hắn.
Cộng thêm bây giờ Trình Thắng Nam đính hôn với Thánh tử Đại Luân giáo, trở thành tiêu điểm của đám đồng bối ở Trung Châu.
Thiệu Huy hắn trong thần đình cũng bị áp chế khắp nơi, loại biến thiên này khiến cho hắn khó có thể tiếp nhận.
Mà hiện giờ, chỉ cần có thể đánh bại tên Kiều Phong trước mắt này, là có thể khiến hắn phát dương quang đại trước mặt toàn bộ Trung Châu.
Đến lúc đó trở lại thần đình, mặc dù không cách nào đoạt lại được địa vị của Trình Thắng Nam, nhưng ít ra địa vị cũng sẽ tăng mạnh.
Chỉ là giờ phút này, tên Kiều Phong trước mắt kia là hoàn toàn không để hắn vào mắt, trong ánh mắt Thiệu Huy có sát khí xông ra.
- Sợ rằng ngươi không có thực lực đó.
Nhìn thấy sát ý trong mắt Thiệu Huy, trong ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ hiện lên ý cười, tỏ ra khinh thị mà cười đùa.
Nhìn ánh mắt khinh thị giễu cợt của Đỗ Thiếu Phủ, sát ý trong mắt Thiệu Huy càng thêm nồng đậm, khí tức hung ác tăng vọt, một cỗ huyền khí giống như tia sáng chói mắt từ trong cơ thể bạo phát ra, giống như vòi rồng bay lên.
- Ầm!
Cỗ khí tức mạnh mẽ này trực tiếp vượt qua Vũ Vương cảnh, tiến vào Vũ Hoàng Sơ Đăng cảnh đỉnh phong, tiếp cận gần với Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh.
Trong cơn lốc khí tức đáng sợ kia còn mang theo khí tức sấm sét mơ hồ.
Chỉ cần cỗ khí tức mạnh mẽ này thôi, cũng đủ để trực tiếp chống lại người Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh rồi.
Bản thân Thiệu Huy có tư chất Nhân vương, lá bài tẩy không ít, thiên phú cường hãn, người ngoài có cùng tu vi Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh quả thật là không cách nào lấy được tiện nghị gì trong tay hắn.
- Khí tức thật là mạnh!
Cảm thụ khí tức giờ phút này Thiệu Huy không thèm che giấu, trong các ngọn núi xung quanh truyền ra không ít tiếng kêu lên.
Thiệu Huy này quả thực là bất phàm, cũng có người chấn động vì lần này trong Quang Minh thần đình thật sự xuất hiện không ít đệ tử bất phàm.
Có không ít cường giả trong Quang Minh thần đình sau khi cảm thụ được khí tức của Thiệu Huy, nghe tiếng thán phục trong dãy núi, ánh mắt hiện lên ý cười, khinh thường liếc nhìn Đỗ Thiếu Phủ.
Trên đỉnh núi, Lâm Vi Kỳ, Đông Lý Điêu, Tôn Nhương, Thạch Đầu giờ phút này lại không có biểu tình kinh ngạc gì cả, ngược lại còn lộ ra một chút ý cười không có ý tốt đối với Thiệu Huy kia.
Bọn họ đều biết thực lực của Thiếu điện chủ, Vũ Hoàng Sơn Đăng cảnh đỉnh phong kia căn bản không đáng nhắc tới.
- Vũ Hoàng Sơ Đăng cảnh đỉnh phong sao...
Đỗ Thiếu Phủ nhìn huyền khí lúc này đang thành gió bão gào thét, mang theo lôi quang ẩn hiện của Thiệu Huy, ánh mắt hơi híp lại.
- Nhãi con, hôm nay đã định trước ngươi phải hối hận!
Thiệu Huy nhìn Đỗ Thiếu Phủ, lãnh ý nồng đậm khiến cho người nhìn cảm thấy dữ tợn.
- Ầm...
Tiếng nói vừa dứt, khí thế của Thiệu Huy tăng tới đỉnh điểm, làm cho toàn bộ không gian và đỉnh núi lắc lư kịch liệt, mặt đất nứt nẻ.
- Ầm!
Dưới sự dẫn động của luồng khí tức đáng sợ này, bầy trời bay tới từng đám mây đen, tiếng sấm ầm ầm vang lên, tia chớp chợt lóe, điện xa qua lại không ngừng trong mây đen.
- Xuy!
Chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, theo khí thế tăng tới tột đỉnh, dưới chân Thiệu Huy có điện quang lóe lên, phù văn quấn quanh, sau đó bóng người vô duyên vô cớ cứ vậy biến mất.
Thời điểm bóng dáng Thiệu Huy biến mắt, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ dưới mặt nạ hơi trầm xuống, hai con ngươi vốn là hai viên sao tím lấp lánh chậm rãi tràn ngập hàn ý, bước chân nhẹ nhàng bước sang bên trái một bước.
- Xuy xuy...
Cũng ngay lúc đó, chỗ Đỗ Thiếu Phủ mới vừa đứng lúc này bị một dấu tay lôi quang xuyên thủng không gian đánh tới, cứ như vậy san bằng.
Chỉ là Đỗ Thiếu Phủ đã biến mất khỏi chỗ đó, nhưng bóng người Thiệu Huy lại lóe lên hiện ra trong đám sấm sét kia.
- Quá chậm!
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Thiệu Huy nhàn nhạt nói, giọng nói vẫn mang theo khinh thường, ánh mắt nhẹ nhàng cong lên.
Nghe giọng điệu vẫn khinh thường cùng ánh mắt coi rẻ của Đỗ Thiếu Phủ, sắc mặt Thiêu Huy càng thêm âm u, sát ý trong mắt dâng lên, khí tức dao động, không gian chung quanh lên có sấm sét chập chờn.
- Chậm sao, ngươi bị lừa rồi, bây giờ đi chết đi!
Thiệu Huy cười nhạt, nụ cười dày đặc hàn ý, dấu tay ngưng kết, trời cao sấm chớp rền vang, khí thế mênh mông khiến cho người vây xem xung quanh run sợ. Sau đó không gian xung quanh từ bốn phương tám hướng có từng cỗ lôi đình từ trong hư không chui ra, bọc lại Đỗ Thiếu Phủ.
Một cỗ khí tức sấm sét hủy diệt như vậy, khiến cho người đứng nhìn cũng run sợ kinh hãi.
- Lôi Diệt Tráo!
Thiệu Huy trầm quát, cười nhạt ngưng kết thủ ấn, lôi đình bọc lấy xung quanh Đỗ Thiếu Phủ dẫn ra vô số tia chớp, giống như là muốn phá hủy mọi thứ.
Uy năng sấm sét kia lan tràn ra khiến người đứng xem xung quanh run sợ.
Lôi Diệt Tráo, đây là tuyệt chiêu của Thiệu Huy, là một trong số các thủ đoạn cực kỳ đáng sợ trong Quang Minh thần đình.
Không còn chút nghi ngờ nào, Thiệu Huy này là muốn một chiêu tiêu diệt đối thủ, kết thúc trận chiến khiến hắn nổi danh khắp Trung Châu!
Giờ phút này, cảm giác được lôi uy đáng sợ kia, ngay cả đám người Lâm Vi Kỳ, Đông Lý Điêu. Thạch Đầu vốn không lo lắng cho Đỗ Thiếu Phủ cũng không khỏi căng thẳng.
Còn ở bên kia, lôi đình tia chớp xung quanh cũng chỉ khiến Đỗ Thiếu Phủ khẽ ngẩng đầu.
Đưa mắt nhìn lực lượng sấm sét từ bốn phương tám hướng lao tới, Đỗ Thiếu Phủ chỉ cười nhạt, hơi run tay một chút, căn bản không có nửa điểm ý định muốn tránh.
- Xuy xuy xuy...
Sấm sét đáng sợ từ bốn phương tám hướng lập tức bắn ra, giữa không trung run rẩy vặn vẹo, năng lượng sấm sét kinh khủng chấn động khiến đỉnh núi lung lay, toàn bộ trút hết lên người Đỗ Thiếu Phủ.
- Không chịu nổi một kích!
Giờ khắc này, Thiệu Huy cười nhạt, Kiều Phong kia cũng chỉ vậy mà thôi, nghe qua một vài lời đồn nhưng lời đồn này có sai lầm rồi. Người này cũng không chịu nổi một kích mà thôi.
...
...