- Chư vị trưởng lão có gì đáng ngại?
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ nhìn qua chúng đệ tử đang xúc động hăng hái, khẽ cười khổ, sau đó nhìn Vân Báo trưởng lão và Diệu Tinh trưởng lão hỏi. Hắn nhìn ra được thương thế trên người hai trưởng lão này là nặng nhất.
Trong ngực Đỗ Thiếu Phủ, Tiểu Tinh Tinh hình như cũng muốn xem náo nhiệt, tò mò lộ ra cái đầu nhỏ, con ngươi màu vàng óng ánh nhìn đám người Diệu Tinh trưởng lão và Vân Báo trưởng lão.
- Chúng ta thì không có gì đáng ngại, Quang Minh thần đình kia thật sự không dám hạ độc thủ đối với Thất Tinh điện chúng ta.
Diệu Tinh trưởng lão nói với Đỗ Thiếu Phủ, thực lực của lão đủ để đối phó với bất kỳ cường giả cấp Hoàng nào, nhưng đối mặt với đông đảo cường giả của Quang Minh thần đình và cường giả tu vi cấp Tôn không tầm thường, thì cũng không cách nào chống đỡ.
Chỉ là giờ phút này, Vân Báo trưởng lão nhìn Tiểu Tinh Tinh trong ngực Đỗ Thiếu Phủ khẽ nhíu mày, ánh mắt rất nghi ngờ. Khí tức vô hình của cái đầu nhỏ kia khiến cho lão tự dưng có một loại cảm giác run rẩy.
- Vậy thì tốt.
Nghe hai vị trưởng lão nói bản thân không có gì đáng ngại, Đỗ Thiếu Phủ gật đầu một cái sau đó đưa mắt nhìn về phía trên núi, nói:
- Bây giờ người của Quang Minh thần đình đang ở phía trên sao?
- Thiếu điện chủ, ý ngươi là?
Nghe vậy, trên khuôn mặt già nua của Thúy Phù trưởng lão có chút sững sờ.
- Núi này vẫn là của Thất Tinh điện chúng ta, nếu còn không đoạt về, e rằng sau này Thất Tinh điện chúng ta sẽ không còn cách nào lấy lại mặt mũi nữa. Đến lúc đó cho dù có giết sạch đệ tử của Quang Minh thần đình thì hiệu quả cũng không bao lớn.
Không biết vì sao Đỗ Thiếu Phủ cười một tiếng, mặt mũi lúc này là ném trước toàn bộ người Trung Châu, cho dù có vào trong cổ địa phong ấn diệt hết tất cả đệ tử của Quang Minh thần đình, cũng đâu có ai nhìn thấy, làm sao có thể cứu vãn lại mặt mũi cho Thất Tinh điện.
Giờ phút này thân là Thiếu điện chủ của Thất Tinh điện, mặc dù người ngoài chỉ biết hắn là Thiếu điện chủ của Thiên Quyền điện, nhưng Đỗ Thiếu Phủ biết bản thân không thể ngoảnh mặt làm ngơ, cũng không thể cứ thế vứt hết mặt mũi của sư phụ Khí Tôn.
Nghe được lời của Đỗ Thiếu Phủ, chúng đệ tử đang xôn xao đều yên tĩnh lại, kinh ngạc nhìn hắn.
- Thiếu điện chủ, đám người Quang Minh thần đình kia có không ít cường giả, thực lực bây giờ của chúng ta quả thật là không cách nào chống đỡ lại đám người Quang Minh thần đình kia.
Vân Tử Cầm trưởng lão nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Vân trưởng lão nói không sai, lúc này không phải lúc tìm Quang Minh thần đình báo thù.
Lâm Vi Kỳ nhìn Đỗ Thiếu Phủ, mặc dù nàng rất muốn báo thù lấy lại mặt mũi cho Thất Tinh điện.
Nhưng Lâm Vi Kỳ rất rõ ràng, hiện giờ Thất Tinh điện không có cường giả cao cấp ở đây, thì không thể nào lấy được chút tiện nghi trong tay Quang Minh thần đình.
- Bất kể thế nào, cũng không thể cứ thế định xuống, chắc chắn không được. Cho dù là phá hủy đỉnh thứ mười này cũng không thể để cho đám người của Quang Minh thần đình ở lại trên đó.
Giọng nói nhàn nhạt của Đỗ Thiếu Phủ vang lên, hai con ngươi dưới mặt nạ lóe lên tia hàn ý.
Nghe lời nói của Đỗ Thiếu Phủ giọng điều thì bình thản, nhưng lại khiến cho huyết dịch của chúng đệ tử Thất Tinh điện sôi trào, ai nấy đều hưng phấn không ngừng.
- Đi, lên núi một chuyến!
Đỗ Thiếu Phủ nói nhỏ, trong ánh mắt có chút vô tình, nhưng đa phần là hàn ý.
Lần này tiến vào cổ địa phong ấn, mục tiêu thứ nhất của Đỗ Thiếu Phủ đương nhiên là lấy được Âm Linh Tinh cho sư phụ Khí Tôn. Mục tiêu thứ hai là muốn tranh phong cũng đồng lứa ở Trung Châu,có cơ hội đạt được đại cơ duyên kia, vì con đường cường giả của mình đặt thêm một bước.
Cho nên Đỗ Thiếu Phủ chưa bao giờ nghĩ tới việc gây thêm rắc rối, chỉ là bây giờ chuyện tự tìm tới cửa, tránh cũng tránh không được.
Quang Minh thần đình ở trước mặt toàn bộ Trung Châu, trước bao nhiêu con mắt nhìn cưỡng ép đoạt lấy đỉnh thứ mười, đánh gục hết đệ tử và trưởng lão của Thất Tinh điện. Đây chính là cho Thất Tinh điện một bạt tai vang dội.
Nếu chuyện này Thất TInh điện không đòi lại mặt mũi một cách thỏa đáng, e rằng sau này cho dù Thất Tinh điện có làm cái gì đi chăng nữa, chuyện này cũng nhất định trở thành trò cười cho toàn bộ Trung Châu.
Đối với chuyện Thất Tinh điện bảy hợp làm một, mình có được danh tiếng là Thiếu điện chủ của Thất Tinh điện, Đỗ Thiếu Phủ không quá để ý tới.
Chỉ là sư phụ Khí Tôn là đại điện chủ của Thất Tinh điện, lần này Thất Tinh điện bị đánh mặt đây tuyệt đối là vấn đề mang tính nguyên tắc. Một tông môn cũng sẽ có lúc gặp một hai chuyện phải ẩn nhẫn, cho dù là giáo phái cấp bậc ra sao cũng đều không thể né tránh.
Nhưng mất mặt như vậy, đây là ranh giới nhẫn nhịn cuối cùng của Thất Tinh điện khi đối ngoại. Nếu lần này yếu thế trước toàn bộ người Trung Châu, sau này Thất Tinh điện sẽ phải hao tổn nhiều tâm trí để thanh minh, ngay cả sư phụ Khí Tôn, đại sư bá Cuồng Tôn, nhị sư bá Ngọc Tiên Tử cũng sẽ bị mất mặt.
Sư phụ Khí Tôn là điện chủ Thiên Quyền điện, còn có đại sư bá và nhị sư bá đã có lòng hợp bảy điện làm một, Đỗ Thiếu Phủ hiểu rõ, bất kể bản thân là Thiếu điện chủ của Thiên Quyền điện, hay là Thiếu điện chủ của cả Thất Tinh điện, cho dù chỉ là đệ tử của Khí Tôn, bản thân cũng có một phần trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ Thất Tinh điện, bảo vệ thanh danh của sư phụ Khí Tôn.
Lần này bản thân được linh đội, Đỗ Thiếu Phủ cũng biết đây là một lần khảo nghiệm và tín nhiệm đối với mình.
Nếu bỏ qua chuyện này, sau này hắn làm sao có thể đối mặt với toàn bộ đệ tử của Thất Tinh điện.
Huống chi so sánh với một tộc kia, Quang Minh thần đình thật sự quá yếu. Nếu hiện giờ ngay cả Quang Minh thần đình hắn cũng không dám động, vậy về sau làm thế nào chống lại một tộc kia.
- Lên núi, đòi lại sân đi!
- Phá hủy nơi đây cũng không thể để cho Quang Minh thần đình lấy được.
Một nhóm đệ tử Thất Tinh điện lập tức hưng phấn lên núi, trong đó có không ít đệ tử của Ngọc Hành điện.
Hành động đối mặt với cường giả của Quang Minh thần đình mà vẫn không sợ không lùi này của Đỗ Thiếu Phủ, lập tức giành được hảo cảm và ủng hộ của tất cả đệ tử Thất Tinh điện ở chỗ này.
Cộng thêm việc trong đại hội bảy điện, những đệ tử này đa số đều đã được tận mắt chứng kiến thực lực của Thiếu điện chủ kia.
Cho nên, thực lực bất phàm cộng thêm dũng khí và tinh thần vì Thất Tinh điện không sợ không ngại, giúp cho Đỗ Thiếu Phủ lấy lòng được tất cả đệ tử Thất Tinh điện.
Những đệ tử có thể tới tham gia thiên kiêu tranh bá, đương nhiên không có người nào là người yếu.
Những đệ tử Thất Tinh điện ở đây, mỗi một người nếu đi ra ngoài, đều là nhân trung long phượng, đều có tiền vốn để kiêu ngạo, huống chi còn là đệ tử các điện khác nhau, muốn bọn họ cùng nhau nhận một người đứng đầu, thật sự không phải một chuyện dễ dàng.
Chỉ có thực lực bản thân, tuyệt đối không thể nào khiến cho tất cả mọi người tâm phục khẩu phục.
Nhưng giờ phút này Đỗ Thiếu Phủ lại có cơ hội làm được.
Những đệ tử trẻ tuổi này, ai mà không tuổi trẻ khí thịnh, Thất Tinh điện bị làm nhục, trong lòng bọn họ đương nhiên là không dễ chịu, nếu không phải chư vị trưởng lão ngăn cản, cho dù biết rõ là không địch lại, có lẽ đã sớm xông lên hết.
Đệ tử Thất Tinh điện, cũng không phải là không đấu lại Quang Minh thần đình.
Đối với hành động của Đỗ Thiếu Phủ, các trưởng lão Thất Tinh điện cũng sững sờ, chần chờ một chút, nhìn thấy các đệ tử tuổi trẻ khí thịnh đều đã xông lên, thật sự là không biết làm sao.
- Con mẹ nó, liều mạng, nếu không đòi lại được sân nhà này, sau này cái mặt già của chúng ta cũng sẽ không có chỗ đặt đâu.
Diệu Tinh trưởng lão lau đi vết máu ở khóe miệng, xắn tay áo lên, đi theo. Bọn tiểu bối không sợ, hắn sợ cái rắm ấy.
Ban đầu nếu không phải vì che chở bọn tiểu bối, Diệu Tinh trưởng lão cũng sẽ không dễ dàng lui xuống như vậy.
Cường giả cấp Tôn của Quang Minh thần đình kia mặc dù rất cường hãn, nhưng nếu thật sự liều mạng, lão đây cũng không phải người dễ trêu.
- Đi, chỉ là liều mạng thôi mà.
Tính khí Vân Báo trưởng lão cũng không thua gì Diệu Tinh trưởng lão lập tức đi theo lão lên.
Vân Tử Cầm trưởng lão, Thúy Phù trưởng lão, Doãn Tầm Lãng trưởng lão trố mắt nhìn nhau, ánh mắt lóe lên tia sáng, sau đó cũng đi lên theo.
Nhìn một đám đệ tử Thất Tinh điện vẻ mặt phấn khích đi lên núi, khiến cho vô số người trên sườn núi tò mò dõi theo.
- Vừa rồi Thất Tinh điện và Quang Minh thần đình mới đại chiến một trận, Thất Tinh điện bị đánh xuống, coi bộ dạng này là muốn đi lấy lại sân nhà sao.
- Gần đây Quang Minh thần đình đám hỏi cùng Đại Luân giáo, hình như bá đạo hơn không ít đâu.
- Vừa rồi không phải Thất Tinh điện bị đánh rơi sao, chẳng lẽ cường giả tiếp viện đã tới?
- Các ngươi không biết sao, người vừa mới tới chính là Khí Hoàng Kiều Phong, đây chính là đệ tử của Khí Tôn, còn là hạng nhất trong đại hội bảy điện.
- Đó cũng chỉ là hậu bối mà thôi, chẳng lẽ có thể chống đỡ được với cường giả của Quang Minh thần đình sao?
- Nhìn bộ dạng thật là náo nhiệt.
Hàng loạt lời xì xào bán tán, có không ít người lập tức vây theo đi lên cùng, định nhân cơ hội xem náo nhiệt.
Thất Tinh điện và Quang Minh thần đình, mặc dù là không bằng mấy người khổng lồ nhất cốc nhị giáo kia, nhưng cũng là tồn tại cường hãn chỉ đứng sau nhất cốc nhị giáo.
Lúc này hai thế lực giao tranh, náo nhiệt như vậy không có bao nhiêu người muốn bỏ qua.
...
Trên ngọn núi, mây mù mờ ảo, cúi đầu nhìn xuống tầm mắt thoáng đãng.
Giờ phút này, trên đỉnh thứ mười, bị mấy trăm người chiếm cứ, ánh mắt nhìn bình nguyên bị hắc vụ bao phủ phía trước, đợi chờ cái gì đó.
Đứng đầu mấy trăm người kia có không ít cường giả.
Còn có mấy thanh niên và cô gái xinh đẹp động lòng người toàn thân mặc y phục đỏ như vỏ quýt, ở trong mấy trăm thanh niên nữ tử bất phàm ở đây cũng vô cùng nổi bật.
Đột nhiên, dưới đỉnh núi truyền đến không ít tiếng ồn ào huyên náo.
Có đệ tử quay đầu đưa mắt nhìn xuống dưới núi, thấy không ít bóng người từ dưới núi nhanh chóng đi lên, bộ dáng dường như là người tới bất thiện.
- Hình như là người Thất Tinh điện, bọn họ trở lại.
Có người nhận ra trong không ít bóng dáng đang nhanh chóng đi lên kia có đệ tử của Thất Tinh điện, nhất thời khẽ nhíu mày, cũng có người lộ ra vẻ cười nhạt khinh thường.
- Mấy tên kia không sợ chết hay sao mà lại tới, chẳng lẽ là tới tìm ngược?
Trước đám người, trong mấy thanh niên nổi bật kia, có một thanh niên mặc hoa phục, khoác trên người một áo choàng xám nhạt, trên đó có thêu hoa văn sấm sét, chớp lên lên ánh sáng rực rỡ giống như vật thật.
Nữ tử xinh đẹp mặc y phục màu quýt đỏ không nhìn qua, trong ánh mắt không có chút dao động nào, chỉ chăm chú nhìn hắc vụ phía trước, giống như đang quan sát gì đó.
- Đi xem một chút chuyện gì xảy ra!
Trước đám người, một lão giả khoảng bảy mươi, mặc áo bào rộng màu tím khẽ nhíu chân mày, nói với mấy lão giả và đại hán bên cạnh.
- Ta đi xem một chút.
Một lão giả đi ra, đang muốn nhanh chóng chạy xuống xem tình huống một chút.
- Kiều Phong - Thất Tinh điện khiêu chiến Quang Minh thần đình, Quang Minh thần đình có dám ứng chiến!
Chỉ là đúng lúc này, dưới núi có một giọng nói nhàn nhạt lại tựa như sấm vang tận mây xanh, vang vọng trong quần sơn.