Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 851: Hàng linh thủy hàn

Chương Trước Chương Tiếp

Thân ảnh đông đúc bao trùm dãy núi, trong đó tuyệt đại bộ phận đều là nam nữ trẻ tuổi, mặc dù có một số lão giả cùng người trung niên nhưng đều là đệ tử trong môn hộ tống đến dãy núi Thần Lôi.

- Thật nhiều người quá!

Trên lưng phi hành yêu thú, Thạch Đầu nhìn dãy núi ở phía dưới và thân ảnh đông đúc giữa không trung bốn phía, khắp nơi giống như một vùng kiến đông nghìn nghịt, vì vậy mà hít vào một hơi khí lạnh.

Đỗ Thiếu Phủ cũng âm thầm thay đổi sắc mặt, trong dãy núi mênh mông, khắp nơi đều là thân ảnh.

Loại hình ảnh đánh vào thị giác kia, khiến người ta cực kì chấn động kinh ngạc.

Trong dãy núi, khí tức hỗn tạp, ồn ào náo động ngút trời vang tận mây xanh. Trong đó có không ít khí tức Vương cấp. Trên toàn bộ Trung Châu mênh mông, tất cả thế hệ trẻ tuổi bất phàm lúc này dường như đều đã đến đây, hội tụ ở bên trong dãy núi Thần Lôi này.

Đây là việc trọng đại của cả Trung Châu, bước vào phong ấn cổ địa thanh trừ sinh linh tà ác, là trách nhiệm và nghĩa vụ của cả Trung Châu, tất cả mọi người không thể đổ trách nhiệm cho người khác.

Nhưng Hội Thiên Kiêu Tranh Bá, là việc trọng đại của cả Trung Châu, một việc trọng đại chân chính.

Tất cả người trẻ tuổi Trung Châu đều sẽ tham dự, cuối cùng ai có thể lực áp quần hùng, thiên kiêu tranh bá, sẽ vang dội Trung Châu, nhất chiến thành danh* cả thiên hạ đều biết!

*Nhất chiến thành danh: một trận chiến làm nên danh tiếng

Nhìn vào đông đảo những người cùng thế hệ trong dãy núi lúc này, thiên kiêu tranh bá, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ cũng không nhịn được hơi nổi lên gợn sóng, máu trong cơ thể có chút sôi trào.

- Thiếu điện chủ, người của điện khác cũng sắp đến rồi.

Trên lưng phi hành yêu thú, Đào Ngọc nói với Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ nói: - Hẳn là đều đã đến rồi, nói là tụ hợp ở dãy núi thứ mười!

- Phía trước đỉnh núi Cửu Phong đều là người trong chín đại thế lực chiếm đóng, mỗi một lần Hội Thiên Kiêu Tranh Bá, Thất Tinh Điện chúng ta đều ổn định trên đỉnh ngọn núi thứ mười.

Đào Ngọc nói, trong mắt có có chút tự hào, lúc trước ở cổ địa phong ấn, hàng trên cùng tất cả có mười ngọn núi, mà trên đỉnh mười ngọn núi kia, ngoại trừ chín đại thế lực, cũng chỉ có Thất Tinh Điện mới có thể ổn định trên đỉnh ngọn núi thứ mười.

Giữa không trung dãy núi, không ít yêu thú tọa kỵ dày đặc, khí tức cường hãn chấn động lan tràn, thân ảnh như cuồng phong lướt về phía trước.

Đông đúc bóng người bước lên phía trước, đã không có bao nhiêu người còn có thể ở giữa không trung.

Càng là không gian ở phía trước thì biển người càng dày đặc không có cách nào đặt chân xuống, chỉ có môn phái lớn, cường giả thực lực cường hãn mới có thể đến gần.

Dãy núi Thần Lôi cực kì rộng lớn, phía trước hết chính là chỗ bình nguyên rộng lớn.

Chỉ là trên vùng bình nguyên này, quanh năm sương đen dày đặc tích tụ, có khí tức đáng sợ lan tràn, khiến người ta căn bản không có cách nào tới gần.

Ven rìa bình nguyên, lúc này có mười ngọn núi khổng lồ cao ngất, từ chân núi đến sườn núi, đều là thân ảnh đông đúc ồn ào ngất trời.

Nhưng trên ngọn núi thì lại là tương đối yên tĩnh, chỉ có số ít mấy trăm thân ảnh ở trong đó.

Trên ngọn núi thứ sáu, mấy trăm nam nữ trẻ tuổi đứng ngay ngắn, một người bất kỳ đều là nhân trung long phượng, đứng lẳng lặng, khí tức trong vô hình kia cũng làm người ta hãi hùng khiếp vía.

Đặc biệt là mấy thanh niên nam nữ ở hàng đầu, càng là những người tài năng xuất chúng.

Nếu lúc này Đỗ Thiếu Phủ ở đây, đương nhiên có thể nhận ra không ít thân ảnh.

Tòa núi thứ sáu này chính là của người Cổ Thiên Tông.

Doãn Mạc Trần, Di Tử Hà, Cát Tông, Kỷ Âu Minh, Tư Nhược Phong, những đỉnh phong tồn tại trong thế hệ trẻ tuổi của Cổ Thiên Tông kia, tất cả đều tề tụ.

Tư Mã Mộc Hàm cũng ở hàng phía trước, đứng trước đám Doãn Mạc Trần, Tư Nhược Phong, Di Tử Hà. Trong hai con ngươi sóng mắt linh động hiện lên màu tím nhạt, dao động linh tuệ mà rực rỡ dễ thương, đủ để xưng là tuyệt sắc.

Mà lúc này, bên cạnh Tư Mã Mộc Hàm còn có một nữ tử, nhìn dáng vẻ lớn hơn Tư Mã Mộc Hàm một chút.

Nữ tử này dáng vẻ khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, hai mắt trong veo có thần, mặt mày đoan chính, bên cạnh gò má hơi hiện ra lúm đồng tiền, mỹ thái vô luận*.

*Mỹ thái vô luận: vẻ đẹp khó gặp, không phải bình thường

Lúc này ánh nắng mặt trời chiếu vào trên mặt nữ tử, làm màu da càng lộ vẻ trong suốt, ôn nhu như ngọc, trong hai con ngươi ẩn ẩn có như nước biển ánh sáng rực rỡ màu lam.

Đây cũng là một nữ tử tuyệt mỹ, đứng bên cạnh Tư Mã Mộc Hàm không chút nào lộ ra vẻ ảm đạm, không cách nào che đậy được khí chất rực rỡ.

Nữ tử này so với Tư Mã Mộc Hàm thiếu đi mấy phần đáng yêu, nhưng càng nhiều hơn mấy phần ưu nhã cao quý, không nhiễm khói bụi nhân gian.

- Bọn họ hình như đều đến rồi!

Nam nữ tử bên cạnh cao quý ưu nhã. Lúc này còn có một thanh niên, chỉ thấy thanh niên này, mặc dù chưa nói tới có Di Tử Hà và Doãn Mạc Trần tuấn mỹ tuyệt luân như vậy, nhưng một khuôn mặt cũng là góc cạnh rõ ràng. Một đầu tóc dày đen nhánh, dưới đôi mày kiếm là hai mắt u ám thâm thúy. Khí chất có vẻ hơi cuồng dã không câu nệ, khóe miệng chứa đựng một nụ cười phóng đãng bất tuân.

- Nghe nói lần này, trong mấy tông môn kia có không ít người tu vi không tầm thường, thiên phú vô cùng cao.

Nữ tử ưu nhã nói nhỏ, thanh âm nhu hòa như nước tựa như tiếng trời, đứng ở chỗ kia đoan trang cao quý, giống một đóa hoa sen mới nở không nhiễm bụi trần.

- Đến cuối cùng mới biết được, rốt cuộc ai mạnh nhất.

Thanh niên cuồng dã cười một tiếng, nụ cười phóng đãng bất tuân trên đường cong khóe môi kia càng phát ra thâm thúy.

Nữ tử cao quý ưu nhã cười theo, sau đó hơi ghé mắt, trong hai con mắt màu xanh lam hiện ra ý cười nhạt, nhìn qua Tư Mã Mộc Hàm, hàm răng khẽ mở, nói: - Mộc Hàm, ngươi gần đây lại không được bình thường á, sao vậy?

Nghe vậy, Tư Mã Mộc Hàm liền cười, miệng nhỏ hơi vểnh lên, trên cái miệng anh đào nhỏ nhắn hồng nhạt như bôi mật, mái tóc dài đen như tơ lụa phiêu tán tùy ý trên thắt lưng tinh tế uyển chuyển không đầy một nắm, nói nhỏ: - Thủy Hàn sư tỷ, ta chỉ là đang nghĩ, nếu tên gia hỏa đáng ghét kia cũng ở đây, sợ là lần này Cổ Thiên Tông chúng ta càng có phần thắng.

- Tên nhóc kia, là tiểu tử gọi là Đỗ Thiếu Phủ kia sao, ta vốn còn muốn tìm hắn luận bàn một chút, ai biết...

Thanh niên cuồng dã khẽ thở dài nói.

- Hàng Linh sư huynh, huynh cũng không nhất định có thể làm gì hắn.

Tư Mã Mộc Hàm nhìn thanh niên cuồng dã, bờ môi mỉm cười, trong mắt lộ ra sự kỳ vọng, nói: - Có điều sư công Thanh Dương đã từng nói, Thạch Thành có biến cố, có lẽ tên gia hỏa kia vẫn chưa chết...

- Nghe nói tên nhóc kia ngược lại cực kì hung hãn, có thể đánh bại sư muội Mộc Hàm, ta quả thực không nắm chắc phần thắng. Nếu có cơ hội, ngược lại hi vọng có thể luận bàn một chút, xem xem tên nhóc kia rốt cuộc hung tàn cường hãn đến cỡ nào.

Thanh niên cuồng dã cười nói.

- Bọn nhóc các ngươi cần phải chuẩn bị sẵn sàng, lần này Cổ Thiên Tông phải nhờ vào các ngươi.

Trước ngọn núi, lúc này một thân hình gầy gò thon dài, dáng vẻ thất tuần, lão giả thân mang tố bào màu xanh trắng quay đầu lại.

Sau vai lão giả vác một thanh cổ kiếm trên lưng, tóc trắng bồng bềnh, nửa buộc nửa thả, cộng thêm mấy sợi tóc mai màu trắng cùng một túm râu trắng bồng bềnh, tiên phong đạo cốt, nhìn khí chất bất phàm tựa như tiên nhân lâm thế.

- Vâng, trưởng lão Thanh Dương!

Một đám đệ tử Cổ Thiên Tông gật đầu đáp, ánh mắt mang theo sự cung kính, cũng mang theo sự mong đợi.

- Sư công Thanh Dương, tên gia hỏa kia thật sự không chết sao?

Tư Mã Mộc Hàm tiến lên hỏi trưởng lão Cổ Thanh Dương, nàng luôn luôn cảm thấy sư công Thanh Dương biết một chút gì đó mà không nói cho nàng.

- Tiểu nha đầu, đến lúc ở bên trong cần phải tự bảo hộ bản thân, có một số việc, về sau sẽ biết.

Trưởng lão Cổ Thanh Dương dặn dò Tư Mã Mộc Hàm, gương mặt già nua nhưng sắc mặt lại cực kì đỏ hồng, ánh mắt trong suốt dị thường.

- Dạ!

Tư Mã Mộc Hàm gật đầu, càng phát giác được tên gia hỏa kia chắc chắn đã xuất hiện rồi, cái gì không tưởng tượng nổi kỳ tích, từ thái độ của phụ thân và sư công Thanh Dương đủ thấy được tên gia hỏa kia sợ là hơn phân nửa còn chưa chết.

- Phanh phanh phanh..."

Cách đó không xa, truyền đến âm thanh tiếng nổ trầm thấp, loại động tĩnh kia dường như không nhỏ, trong mơ hồ còn kèm theo thanh âm thú rống truyền ra.

Trên ngọn núi, ánh mắt hi vọng của đám Tư Mã Mộc Hàm nhìn qua, đó là động tĩnh trên ngọn núi thứ mười truyền đến.

- Là động tĩnh trên ngọn núi thứ mười, hình như là người của Thất Tinh Điện Linh Vực và người của Quang Minh Thần Đình đang động thủ.

Trên ngọn núi, trưởng lão Hồ Tam Khôn nhìn động tĩnh trên ngọn núi thứ mười nói.

- Sau khi Quang Minh Thần Đình và Đại Luân Giáo kết thông gia, phách lối không ít, xem ra là muốn cùng Thất Tinh Điện ganh đua cao thấp! - trưởng lão Khung Minh Trạch nói.

Trưởng lão Lỗ Chung Lôi nói: - Nghe nói Quang Minh lão tổ truyền thừa kia của Quang Minh Thần Đình, đã bị một tên đệ tử là Trình Thắng Nam đạt được, nhớ ngày đó Quang Minh lão tổ cũng là một nhân vật.

- Thất Tinh Điện cũng không phải dễ chọc, để bọn hắn đi tranh đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)