- Mau nhìn, kia là cái gì?
Đột nhiên mọi người nhìn về phía trung tâm Thạch Thành, có năng lượng khủng bố chấn động nhộn nhạo.
Trong màn đêm, mây đen áp đỉnh, sau đó bắt đầu có tia chớp xuyên qua, chiếu rọi đêm tối tựa như ban ngày, lôi điện khủng bố khiến lòng người run sợ.
Ngàn vạn thành dân khiếp sợ, động tĩnh khủng bố kia, làm người ta sợ hãi.
- Lôi Tổ vì Thạch Thành, vì gia tộc chúng ta hao hết cả đời, rốt cục phải đi đến bước này sao.
Ngoài kiến trúc khổng lồ cổ lão kia, Diệp Tử Câm bình thường lạnh lẽo, ánh mắt đã có chút ướt át.
- Chúng ta dùng hết lực lượng toàn tộc, lại thủy chung không có biện pháp, không thể giúp Lôi Tổ vượt qua kiếp nạn này, là ta vô dụng.
Diệp Bảo Lâm im lặng, trên khuôn mặt anh khí tuấn lãng lộ ra vẻ ảm đạm.
- Hồi quang phản chiếu sao, có thể hành động.
Có thân ảnh đứng ở trên lầu các, ánh mắt chờ đợi vô số năm nổi lên chấn động.
Trên núi, có thân ảnh nói:
- Cơ duyên ở phía trước, Tần gia toàn lực ứng phó.
Trên đảo nhỏ, một thân ảnh già nua đứng dậy, nhìn phương hướng Diệp gia, thì thào nói:
- Kết quả cuối cùng như thế nào, sợ là ngày mai sẽ biết, chỉ là không biết lựa chọn này cuối cùng sẽ như thế nào, Bạch gia chỉ có thể đánh cược một lần.
Sáng sớm, ở xa xa, quần sơn xanh ngắt chồng chất, tựa như ba đào ở trên biển phập phồng, mãnh liệt mênh mông, hùng vĩ tráng lệ.
- Oanh!
Vài ngày nay Tần gia luôn bình tĩnh rốt cục động, đại môn hùng vĩ tráng lệ mở rộng, đệ tử tinh anh của Tần gia ngay ngắn chỉnh tề bước ra, một cỗ khí tức cường hãn thổi quét bốn phương.
- Oanh ầm ầm!
Cơ hồ là cùng lúc, trong Thạch Thành, ở hai phương hướng khác, cũng có khí tức cường hãn phóng lên cao.
Thạch Thành vốn bình tĩnh, liền phong vân biến sắc!
- Bọn họ rốt cục hành động.
Trong Đỗ gia, Đỗ Chấn Vũ nhìn bầu trời xa xa, thần sắc ngưng trọng.
Đỗ Chí Hùng nhíu mày, hơi ngẩng đầu nói:
- Đại ca, chúng ta nên làm gì?
Đỗ Chấn Vũ nhìn không trung, trầm mặc một hồi nói:
- Ta vốn không muốn tham dự vào, để gia tộc vạn kiếp bất phục, nhưng hiện tại không có lựa chọn nào khác, huống chi, bây giờ Thiếu Phủ còn ở trong Lôi Trì, không dính vào không được.
- Đại ca hoài nghi Thiếu Phủ chưa đi ra, trên thực tế là bị giam lỏng, mục đích là không tin Đỗ gia ta?
Đỗ Chí Hùng biến sắc.
- Ta cũng không dám khẳng định, nhưng mặc kệ như thế nào, chúng ta đã không thể thoát thân, không có lựa chọn nào khác.
Đỗ Chấn Vũ nói.
Đỗ Chí Hùng trầm mặc một hồi, sau đó nói:
- Ta hiểu được, ta đi an bài ngay.
Thạch Thành phong vân biến sắc, ngàn vạn thành dân chấn động.
Ai nấy đều đã nhìn ra, Thạch Thành bình tĩnh quá lâu, đây là thời tiết muốn thay đổi.
Ngoài Diệp gia, bầu trời bị mây đen thật dày bao phủ, làm ánh mặt trời sáng sớm không thể xuyên thấu qua, để buổi sáng hôm nay có vẻ hôn ám cùng đè nén.
- Oanh!
Trước quảng trường Diệp gia, chậm rãi xuất hiện vô số thân ảnh.
Hơn mười người phía trước cưỡi Kim Mao Yêu Lang cực kỳ khó gặp ở trong Man Thú sơn mạch.
Kim Mao Yêu Lang là một loại Yêu thú cấp thấp, có thể thuần dưỡng thành tọa kỵ, nhưng cái giá rất lớn, căn bản không phải người thường có thể thuần dưỡng.
Nhưng Kim Mao Yêu Lang là tọa kỵ của Tần gia, hơn mười con, đủ thấy Tần gia cường đại.
Sau Tần gia, còn có một phương trận chỉnh tề ước chừng ba trăm người, cưỡi một loại Tật Phong Tuyết Mã còn mạnh hơn Kim Mao Yêu Lang, cả người trắng noãn như tuyết, tựa như bạch ngọc, đồn đãi loại Tật Phong Tuyết Mã này tốc độ cực nhanh.
Trên lưng Tật Phong Tuyết Mã, đều là người mặc áo giáp chỉnh tề, tay cầm trường kiếm, khí tức sắc bén, khiến lòng người run sợ.
Những người này, rõ ràng không phải người Tần gia.
Người kiến thức rộng rãi liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, này đều là thành viên của đế quốc kỵ sĩ, chính là tồn tại tinh anh của đế quốc, những người này đều thuộc biên chế của Thạch Long đế quốc, là người của Lưu Vân quận.
- Tựa hồ Diệp gia xuất hiện đại sự, Tần gia cố ý đến tương trợ.
Trước Tần gia, gia chủ Tần Tông Quỳnh cưỡi một Kim Mao Yêu Lang đầu lĩnh cực kỳ cường đại, mắt nhìn đại môn khép chặt của Diệp gia lớn tiếng nói.
- Ngạn gia cũng đến tương trợ Diệp gia một tay.
- Bạch gia cũng đến tương trợ Diệp gia một tay.
Cơ hồ ngay khi Tần Tông Quỳnh nói xong, hai bên liền có khí tức hiện ra, sau đó hai đàn Liệt Thạch Yêu Hùng cùng Thiết Bối Yêu Ngưu lao đến.
Liệt Thạch Yêu Hùng cùng Thiết Bối Yêu Ngưu, hai loại Yêu thú này đều có thể tích không nhỏ, cũng đều là Yêu thú cấp thấp, nhưng tốc độ cực kì nhanh.
Trên lưng Liệt Thạch Yêu Hùng, đệ tử tinh anh của Ngạn gia ngồi chỉnh tề, Ngạn Thanh Tùng đi ở trước nhất, chung quanh đều là cường giả Ngạn gia, Ngạn Long Ngạn Hổ cũng có mặt.
Trên lưng Thiết Bối Yêu Ngưu, khí tức của cường giả Bạch gia chấn động, Bạch Kế Nho vẫn có vẻ cực kì nho nhã, Bạch Thải Y lẳng lặng ở bên người.
- Rống rống...
- Ngao ngao...
- Rống...
Tam đại gia tộc nhất tề mà đến, Kim Mao Yêu Lang, Liệt Thạch Yêu Hùng, Thiết Bối Yêu Ngưu, Tật Phong Tuyết Mã tê minh rít gào, chấn động Thạch Thành, làm không khí gió nổi mây phun!
- Nhịn lâu như vậy, thật sự là khó xử chư vị.
Thanh âm nhàn nhạt truyền ra, đại môn Diệp gia mở ra, sau đó có đệ tử Diệp gia lít nha lít nhít bước ra, không có Yêu thú tọa kỵ, nhưng khí tức không thua tam đại gia tộc chút nào.
Hơn một ngàn đệ tử tinh anh xếp hàng chỉnh tề, bình tĩnh lạnh lùng, khí tức cực kỳ sắc bén.
Đám người tách ra một thông đạo, sau đó Diệp Bảo Lâm cùng không ít cường giả Diệp gia đi ra.
Diệp Tử Câm cũng xuất hiện, có vẻ cực kỳ chói mắt.
Thần sắc của Tần Tông Quỳnh khẽ nhúc nhích, nhìn Diệp Bảo Lâm nói:
- Thành chủ, Diệp gia xuất hiện biến cố, chúng ta chỉ là đến tưởng trợ giúp một tay mà thôi.
- Ha ha...
Diệp Bảo Lâm nở nụ cười, tiếng cười lộ ra đạm mạc, cùng khí chất hòa ái dễ gần lúc trước tưởng như hai người, mắt nhìn Tần Tông Quỳnh nói:
- Mục đích các ngươi đến, trong lòng mọi người đều biết rõ, không cần giả bộ hồ đồ, như vậy sẽ có vẻ quá mức dối trá.
- Không sai, lúc này đã không cần dối trá.
Ngạn Thanh Tùng ngồi trên Liệt Thạch Yêu Hùng tiến lên hai bước, ánh mắt nhìn Diệp Bảo Lâm nói:
- Thành chủ, Ngạn gia ta tương đối sự thật, giao Lôi Đình Yêu Sư ra, Diệp gia các ngươi vẫn Thạch Thành thành chủ, đến lúc đó bí cốt của Lôi Đình Yêu Sư, Ngạn gia, Bạch gia, Diệp gia có thể cộng đồng tìm hiểu, ngươi cảm thấy như thế nào?
- Không nghĩ tới Ngạn gia lại liên thủ với Bạch gia, thật là có chút ngoài ý muốn.
Diệp Bảo Lâm nhìn Bạch Kế Nho, mắt thật lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Thần sắc của Bạch Kế Nho có chút bình tĩnh, nghe vậy khe khẽ thở dài, thanh âm tựa hồ lộ ra chút bất đắc dĩ, nhìn Diệp Bảo Lâm nói:
- Huynh đệ, đều là thân bất do kỷ, nếu như ngươi đồng ý, có lẽ là lựa chọn tốt nhất, miễn cho gây chiến, Thạch Thành máu chảy thành sông.
- Tần Tông Quỳnh, ngươi thì sao, thông gia với Tào gia, mục đích chân chính cũng là vì hôm nay a?
Diệp Bảo Lâm nhìn mấy trăm Kỵ Sĩ đế quốc ở phía sau Tần gia, cuối cùng dừng ở trên người Tần gia Tần Tông Quỳnh.
- Thành chủ, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, Diệp gia nắm Thạch Thành nhiều năm như vậy cũng đủ rồi, nên ly khai đi.
Tần Tông Quỳnh nói.
Diệp Bảo Lâm nhìn tam đại gia tộc, trên khuôn mặt anh khí tuấn lãng, vẻ đạm mạc càng ngày càng đậm, cuối cùng nói:
- Chỉ tiếc, các ngươi còn không xứng!
- Diệp Bảo Lâm, chẳng lẽ ngươi cho rằng hôm nay Diệp gia ngươi có thể chống lại chúng ta sao?
Ánh mắt của Tần Tông Quỳnh âm trầm xuống.
- Oanh...
Tần Tông Quỳnh vừa dứt lời, góc đường đột nhiên truyền đến tiếng vang, có khí tức cường hãn lao đến.
Tất cả ánh mắt nhìn lại, Hãn Huyết Giao Mã chạy băng băng xuất hiện, khí thế kinh người.
- Đỗ gia đến!
Không ít ánh mắt chấn động, đến đúng là người Đỗ gia.
Đỗ Chấn Vũ, Đỗ Chấn Hưng, còn có cường giả Đỗ gia, ngay cả Đỗ gia đại trưởng lão cũng đến.
- Ha ha, thật đúng là náo nhiệt, xem ra ta đến có chút chậm.
Trên lưng ngựa, Đỗ Chấn Vũ sang sảng cười nói, áo bào theo gió cổ đãng, khí thế phi phàm.
Khi người Đỗ gia dừng lại, Tần Tông Quỳnh nhìn Đỗ Chấn Vũ lớn tiếng hỏi:
- Đỗ Chấn Vũ, Đỗ gia ngươi cũng muốn tương trợ Diệp gia?
Gần đây Đỗ gia cùng Diệp gia thường lui tới, giờ phút này Đỗ gia đến, mọi người đã coi Đỗ gia là minh hữu của Diệp gia, Đỗ gia là đến tương trợ Diệp gia.
- Thân là người Thạch Thành, đương nhiên nên vì Thạch Thành ra chút lực, không đành lòng nhìn Thạch Thành máu chảy thành sông mà thôi.
Đỗ Chấn Vũ nói, tuy không trả lời, nhưng ý tứ đã quá minh bạch.
Ngạn Thanh Tùng nhìn Đỗ Chấn Vũ, ánh mắt âm hàn, hôm nay sổ sách với Đỗ gia cũng là thời điểm thanh toán rồi:
- Đỗ Chấn Vũ, Đỗ gia ngươi mới ở Thạch Thành quật khởi mười mấy năm, thật sự cho rằng có thể ngang hàng chúng ta sao! Buồn cười!
- Ngạn Thanh Tùng, theo ta được biết, Đỗ gia ta đời đời ở Thạch Thành, so với Ngạn gia ngươi còn sớm hơn rất nhiều, luận tư lịch ở Thạch Thành, Ngạn gia ngươi lại tính là gì!
Đỗ Chí Hùng quát, giọng nói hạ xuống, Hãn Huyết Giao Mã ở dưới chân tê minh, khí phách biết bao.
- Hừ, không biết tự lượng sức mình, tự làm bậy, không thể sống!
Ngạn Thanh Tùng quát lạnh.
- Đỗ huynh, đa tạ, nếu qua kiếp nạn hôm nay, Diệp gia ta thiếu Đỗ gia một ân tình.
Diệp Bảo Lâm ngẩng đầu, nhìn Đỗ Chấn Vũ gật đầu, trên khuôn mặt anh khí tràn ra vẻ cảm động.
Đỗ Chấn Vũ ngẩng đầu nhìn Diệp Bảo Lâm hỏi:
- Không biết Thiếu Phủ có bình an không?
Diệp Bảo Lâm sửng sốt, sau đó tựa hồ hiểu ý tứ của Đỗ Chấn Vũ, mỉm cười nói:
- Đỗ huynh yên tâm đi, Thiếu Phủ vẫn ở trong Lôi Trì, đã phá ghi chép, hiện tại còn không có dấu hiệu đi ra, phỏng chừng được đến chỗ tốt cũng là nhiều nhất từ trước tới nay, dù không có việc hôm nay, nếu hắn ly khai Lôi Trì, cũng sẽ bình yên vô sự.
- Phá ghi chép.
Đám người Ngạn Long, Ngạn Hổ, Bạch Thải Y nghe vậy, ánh mắt đều âm thầm chấn động.