- Chỉ là một tiểu quốc mà thôi, Cổ Thiên Tông sẽ không làm chuyện đó chỉ vì một tiểu quốc đâu, huống hồ ta là mượn đao diệt khẩu cơ mà.
Đông Ly Xích Hoàng khẽ mỉm cười, nói:
- Lão hoàng của đế quốc Thạch Long này vẫn luôn lo lắng sẽ có đại nạn tới, cho nên mới muốn tiến thêm một bước. Nghe nói Hoang Quốc Thạch Thành có bảo vật, ta tin tưởng lão hoàng này cũng sẽ có hứng thú, Hoang Quốc và đế quốc Thạch Long sớm đã có khúc mắc, chỉ cần có người thổi gió bên trong là đủ rồi.
- Ta đã hiểu.
Lão giả gật gù, ánh mắt trở nên vui vẻ.
- Vậy thì giao cho ngươi, đại hội Thiên Kiêu Tranh Bá sẽ diễn ra nửa năm, hi vọng nửa năm sau ta có thể nghe được tin tức tốt của ngươi.
Khuôn mặt Đông Ly Xích Hoàng biểu hiện sự vui vẻ, nói:
- Khi đó nếu ta lấy được thứ kia của đế quốc Thạch Long thì ta sẽ đạt được cấp bậc cao mới.
Lão giả gật đầu, nói:
- Vậy trước tiên chúc mừng Thánh tử chiến thắng trở về.
Đế đô Long Thành đế quốc Thạch Long.
Dưới ánh nắng tươi sáng, trên bầu trời êm đềm bao la ngay lúc này đột nhiên xuất hiện ba đạo thân ảnh bay vụt qua không gian.
Ba đạo thân ảnh gồm hai lớn một nhỏ bao quanh thành mái vòm, giống như phá không trong nháy mắt biến mất giữa không trung.
- Chính là nơi này rồi!
Trong khoảng thời gian ngắn, ba đạo thân ảnh giáng lâm xuống bên ngoài hoàng cung đế quốc Thạch Long.
Con khỉ vàng óng đứng trên bả vai thiếu nữ tuyệt mỹ.
Ba đạo thân ảnh này chính là Đỗ Tiểu Thanh, Đỗ Tiểu Yêu và Tiểu Hổ.
- Long khí hoàng cung ở trong hoàng cung này sao?
Đỗ Tiểu Thanh nhìn hoàng cung dài miên man hùng vĩ nguy nga lộng lẫy liền hỏi Đỗ Tiểu Yêu ở trên vai.
- Long khí hoàng cung đương nhiên ở trong hoàng cung rồi, nghe nói đó là bảo vật, là nơi hội tụ đại vận của một đế quốc đấy.
Đỗ Tiểu Yêu liếc qua chỗ Đỗ Tiểu Thanh, nói:
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
- Nếu bọn họ đã không nỡ dùng Long khí để duy trì sinh cơ cho ca ca, vậy thì ta sẽ phá hủy Long khí hoàng cung, ta muốn xả giận thay cho ca ca.
Đỗ Tiểu Thanh phồng mang trợn mắt, trong lòng vô cùng tức giận, nàng muốn phá hủy Long khí hoàng cung cho bõ tức.
- Ngươi nói xem chúng ta làm như vậy, đến lúc tên kia biết liệu có nổi bão hay không.
Ánh mắt Đỗ Tiểu Yêu đảo lòng vòng, có chút bận tâm nói.
- Ca ca nhất định vì nể mặt Đại Công chúa cho nên ban đầu mới không cưỡng cầu Long khí này, hiện giờ Đại Công chúa đã vô tình như vậy, nhớ trước kia vẫn còn muốn đi theo ca ca, đã như vậy thì chúng ta còn cần nể mặt nàng ta sao.
Đỗ Tiểu Thanh giận dữ, mặc dù nàng không phải quá hiểu, nhưng cũng có thể cảm giác được Đại Công chúa Trình Thắng Nam lúc trước có quan hệ như thế nào với ca ca, cho nên lúc này càng tức giận hơn.
- Được rồi, Long khí hoàng cung là bảo vật, không biết hương vị thế nào đây...
Đỗ Tiểu Yêu cười tà, nụ cười kia rõ ràng cho thấy không có ý tốt.
- Trong địa hoàng cung, người phương nào lại dám to gan như vậy!
Khi ba người Đỗ Tiểu Thanh xuất hiện trên không trung, bên trong hoàng cung lập tức có hơn mười thủ vệ thân mặc khải giáp vọt ra với khí thế sắc bén, quát tháo ba người Đỗ Tiểu Thanh.
- Lăn xuống!
Tiểu Hổ hét lớn một tiếng, tiếng gầm giống như gào thét dao động không gian, vang vọng khắp bốn phía.
Chỉ thoáng chốc từ trong cơ thể Tiểu Hổ tản ra một cỗ uy áp kình khí giống như lốc xoáy dữ dội cuốn trôi tất cả di chuyển về hướng hoàng cung, chấn động khiến cả hoàng cung run rẩy.
Thực lực của Tiểu Hổ bây giờ đã đạt đến mức độ đáng sợ rồi.
- Rầm rầm rầm!
Mười thủ vệ hoàng cung ngay lập tức bị chấn nát thành máu thịt lẫn lộn dưới tiếng gầm của Tiểu Hổ.
- Quân Hoàng đế quốc Thạch Long đi ra đây cho ta!
Đỗ Tiểu Thanh nhìn nơi sâu bên trong hoàng cung, khẽ kêu lên một câu vang vọng cả đế đô Long Thành.
- Hình như có người xông vào hoàng cung!
- Có cường địch đến!
Động tĩnh kinh người khiến đế đô rung chuyển, có người ào ào vọt tới đầu đường, đi về hướng hoàng cung.
- O o...
Dường như là các nơi tại đế đô Long Thành có không ít khí tức vương hầu đều bắt đầu khởi động vọt tới.
- Vụt vụt...
Cùng lúc đó trong hoàng cung cũng có một lượng cường giả lớn nhảy lên giữa không trung.
Hàng loạt khí tức bắt đầu khởi động, nhưng đại đa số đều là Mạch Linh cảnh và Linh Phù Sư ngũ tinh, khí tức hậu cấp không ít nhưng cũng không nhiều.
Một đế quốc mặc dù Vũ Hầu cảnh không ít.
Nhưng những người có tu vi Vũ Hầu cảnh này phần lớn đều trấn thủ bên ngoài, trong hoàng cũng không có quá nhiều.
- Không biết là cường giả phương nào lại tới đế quốc Thạch Long ta!
Nơi sâu bên trong hoàng cũng có một bóng người được bao bọc bởi quang mang kim sắc nhàn nhạt lướt tới, trong vô hình uy áp lan tràn.
Bóng dáng ấy lắc mình một cái liền xuất hiện trên không trung hoàng cung, bên trong cỗ quang mang kim sắc nhàn nhạt này lan tràn cỗ khí tức mạnh mẽ, dường như có thể tương liên với hoàng cung, giống như cự long giáng lâm.
Đây là một lão giả bộ dáng bát tuần, tóc dài áo choàng đen, có vài sợi tóc màu vàng kim rất nổi bật cùng với đôi mắt thâm thúy dao động như biển lớn bao la.
- Tham kiến gia gia.
Bên trong hoàng cung có mấy bóng người bay vút tới, tiếp đó có một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người đứng trước mặt mọi người, đó chính là Nhị Công chúa Trình Diễm, bên cạnh là một thanh niên hơi mập, người này chính là Tam Hoàng tử Trình Siêu, nhìn thấy lão giả kia, cả hai cùng tôn kính hành lễ.
Lão giả này chính là Lão Hoàng của đế quốc Thạch Long Trình Phạn Thị, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm hai đạo thân ảnh trên không trung cùng với con khỉ vàng óng, cảm nhận được khí tức lan tràn xung quanh thanh niên áo bào đen và thiếu nữ xinh đẹp kia, trong mắt xuất hiện sự rung động.
- Là các nàng.
Trình Diễm nhìn Đỗ Tiểu Thanh và Đỗ Tiểu Yêu, khi còn ở học viện Thiên Vũ nàng ta đã từng nhìn thấy qua nên đương nhiên nhận ra bọn họ.
- Vù vù...
Trong một khoảng thời gian ngắn, khắp đế đô có hơn mười đạo bóng dáng lướt tới, hơi thở vương hầu bắt đầu khởi động.
Trước mặt họ chính là Trấn Bắc vương, Trấn Nam vương, Trấn Đông vương, còn có đám người Âu Dương Lăng cũng nằm trong số đó.
Khi nhìn thấy ba người Đỗ Tiểu Thanh, sắc mặt đám người Trấn Bắc vương cũng kinh ngạc, ngoại trừ bộ dạng Tiểu Hổ ra thì bọn họ đều nhận ra được Đỗ Tiểu Thanh và Đỗ Tiểu Yêu.
- Ngươi chính là Quân Hoàng đế quốc Thạch Long?
Đỗ Tiểu Thanh thấy Lão Hoàng Trình Phạn Thị, thần sắc trong con ngươi càng lạnh lùng hơn.
- Ta chính là Quân Hoàng đời trước của đế quốc Thạch Long.
Ánh mắt Trình Phạn Thị ngưng trọng, thiếu nữ trước mặt này hắn cũng đã từng dò xét, biết lai lịch của nàng ta thế nào liền nói:
- Ta biết ngươi, ngươi là muội muội của Thần Dũng vương Đỗ Thiếu Phủ, không biết hôm nay đến đây là có chuyện gì?
- Lão Hoàng, cũng được.
Đỗ Tiểu Thanh nhìn thẳng Lão Hoàng Trình Phạn Thị nói:
- Giao Long khí hoàng cung ra đây, nếu không hôm nay hoàng cung sẽ bị san thành bình địa.
- Cái gì....
Sau khi Đỗ Tiểu Thanh nói dứt lời, tất cả mọi người xung quanh lúc này không khỏi trợn mắt há mồm, cả người run rẩy.
Đám người Trấn Bắc vương, Trấn Nam vương, Trấn Đông vương cũng quay sang nhìn nhau.
- Long khí hoàng cung là thứ hội tụ đại vận đế quốc, không thể giao cho bất cứ kẻ nào, tiểu cô nương, nể mặt Thần Dũng vương ca ca ngươi, các ngươi hãy đi đi.
Sắc mặt Trình Phạn Thị trở nên âm trầm hơn, muốn lấy Long khí hoàng cũng chẳng khác gì muốn tiêu diệt một quốc gia cả.
Thân là Lão Hoàng của đế quốc Thạch Long, hắn đại biểu cho uy nghiêm của một quốc gia đương nhiên không thể cúi đầu được.
Nhưng hắn cũng biết thực lực của thiếu nữ trước mặt rất mạnh, chỉ một cái phất tay đã giết hết mười thị vệ đã chứng minh được tất cả.
- Chủ nhân ta lập nhiều công lao cho đế quốc Thạch Long, đế quốc Thạch Long lại không xuất Long khí để duy trì sinh cơ cho chủ nhân ta, như vậy Long khí hoàng cung còn dùng để làm gì, hủy đi!
Tiểu Hổ tiến lên phía trước, bên trong đôi mắt đen thuần biểu lộ sự bá đạo sắc bén hung mãnh, chí khí vương giả uy chấn thiên hạ, khiến người xung quanh phải run rẩy.
Lão Hoàng Trình Phạn Thị cũng cảm giác được phải kiêng kị, hắn cũng mới xác định được thiếu nữ và thanh niên áo bào đen này đến đây vì Đỗ Thiếu Phủ đã chết kia.
- Thần Dũng vương lập được nhiều công lao hiển hách cho đế quốc, đế quốc luôn khắc ghi, nhưng Long khí hoàng cung chính là chi vận quốc gia, không thể giao ra được, cho dù Thần Dũng vương còn tại thế thì hắn cũng có thể hiểu được, huống chi lúc trước Thần Dũng vương cũng đã hiểu rõ.
Lão Hoàng Trình Phạn Thị nói với Đỗ Tiểu Thanh và Tiểu Hổ, dù sao hai người trước mặt này cũng khiến hắn phải kiêng kị.
- Thì ra nha đầu này đến vì Thiếu Phủ, điều gì nên tới cuối cùng cũng phải tới rồi.
Hai mắt Trấn Bắc vương nhìn chằm chằm, cường giả Tạ gia đứng bên cạnh.
Bóng dáng xinh đẹp của Tạ Phỉ cũng ở trong số đó, đôi mắt đẹp hơi chớp lại, lẳng lặng quan sát.
- Ca ca ta đã không còn tại thế nữa, ngươi còn lấy ca ca ta ra làm cái cớ, thật sự coi ca ca ta dễ bắt nạt vậy sao.
Đỗ Tiểu Thanh giận dữ, chỉ vào Lão Hoàng Trình Phạn Thị, lạnh lùng quát:
- Hỏi ngươi một lần cuối cùng, giao Long khí hoàng cung ra đây, hoặc để cho ta san hoàng cung này thành bình địa!
- Tiểu cô nương, đây là đế đô đế quốc Thạch Long, là trọng địa hoàng cung, mặc dù thực lực của ngươi bất phàm, nhưng sợ là còn chưa đủ, nể mặt Thần Dũng vương, ngươi hãy trở về đi.
Lão Hoàng Trình Phạn Thị vừa nói, trong ánh mắt cũng thêm phần dao động.
Mặc dù hai người trước mặt này có thực lực bất phàm, nhưng đây là hoàng cung, Lão Hoàng Trình Phạn Thị cũng không sợ.
- San bằng hoàng cung chó má này là được rồi!
Tiểu Hổ quát lớn, cả người cũng tiến lên phía trước.
- To gan, tiến thêm một bước, giết không tha!
Một thống lĩnh thị vệ hoàng cung nhảy ra, người này chính là Vũ Hầu cảnh, đã là nửa bước Vương Chi cảnh, thân là thống lĩnh hoàng cung nên địa vị cực cao, khí thế toàn thân sắc bén.
- Con kiến hôi!
Tiểu Hổ trầm giọng quát, toàn thân lập tức hóa thành một khối cầu hắc sắc, khí tức bộc phát.
Đó là một cỗ khí tức bá đạo sắc bén chấn động lòng người, hơi thở bộc phát khiến thiên địa cũng phải tương liên.
- Không tốt!
Lão Hoàng dường như cảm nhận được điều gì đó, sắc mặt bỗng chốc đại biến.
- Oanh!
Tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức vượt xa sự tưởng tượng của mọi người. Thanh niên hắc bào nhanh như thiềm điện xuất hiện trước người thống lĩnh kia, ánh mắt sắc bén tàn bạo, trực tiếp dùng một quyền oanh tạc.
- Rầm rầm rầm!
Thống lĩnh thị vệ cấp bậc nửa bước Vương Chi cảnh kia vốn không có cơ hội né tránh, chỉ với một quyền mà cả thân người đã nổ tung biến thành thịt vụn, ánh mắt cuối cùng ngập tràn sợ hãi, chết không nhắm mắt.
Mọi người xung quanh cùng bàng hoàng, ngập tràn sợ hãi, thanh niên thần bí này mới chỉ dùng một quyền vậy mà đã giết chết một kẻ nửa bước Vương Chi cảnh rồi.
- To gan!
Lão Hoàng gầm lên, không tiếp tục ẩn nhẫn được nữa, cả người được bao phủ bởi kim quang, một quyền mơ hồ có tiếng rồng ngâm vang lên trực tiếp đánh về hướng Tiểu Hổ.
Một quyền này khiến không trung rung chuyển, ánh sáng kim quang rực rỡ, năng lượng thiên địa bắt đầu dao động, uy thế khiến người ta sợ hãi.
Cùng lúc đó nắm tay của Tiểu Hổ sáng lên, dòng phù văn màu đen tràn ngập, một trảo chộp tới.
Nơi trảo ấn của hắn bắt đầu xuất hiện hắc vụ, thực lực sâu không lường được, tựa như đủ để thôn phệ tứ phương.
- Oanh!
Một trảo và một quyền va chạm nhau ầm ầm vang lên, sau đó giữa không trung bộc phát sóng dao động kịch liệt.
- Xoạt xoạt!
Tiểu Hổ ngay lập tức lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
Thân người Lão Hoàng kia mặc dù có lay động, dường như vẫn chiếm thế thượng phong, nhưng nét mặt lại vô cùng rung động.
- Grào!
Tiểu Hổ lảo đảo lui về sau, hung quang càng đậm hơn trong mắt, bỗng dưng phù văn màu đen lan tràn, trong nháy mắt hóa thành bản thể, đôi cánh cực lớn màu đen vỗ cánh bay lượn giữa không trung.
Hắc Hổ khổng lồ chiếm cứ bầu trời, những tầng vảy đen như mực trên người giống như được tạo thành từ bầu trời đêm thâm thúy, lại lộ ra tia sáng vàng óng, hai cánh có những nhánh kim quang, uy thế trên người giống như Chí Tôn Hổ tộc.
- Thú Hoàng Sơ Đăng cảnh!
Ngước nhìn Cự Hổ màu đen, ánh mắt Lão Hoàng Trình Phạn Thị vừa ngưng trọng vừa ghen ghét xen lẫn bàng hoàng.
Hắn có thể cảm nhận được hơi thở Chí Tôn trên người Cự Hổ này, căn bản hắn không thể nhìn ra Cự Hổ này là là loại yêu thú của Hổ tộc nào.
- Grào!
Hắc Hổ rít gào, vỗ đôi cánh phù văn màu đen phóng thẳng lên trời, mang theo gió xoáy dữ dội lan tràn khắp bầu trời. Mãnh hổ chụp mồi như lôi đình màu đen giáng xuống, vuốt hổ giơ cao hung hăng bổ xuống xé rách Trình Phạn Thị.
Một trảo này giống như xé rách không gian, ẩn chứa tất cả sự bá đạo hung hãn dao động, chấn áp khiến không gian xung quanh lung lay như sắp đổ.
- Rắc rắc...
Bên rìa hoàng cung, một khoảng lớn cung điện vàng óng bị đánh nát nứt đổ tung tóe.
- Thú Hoàng Sơ Đăng cảnh còn chưa đủ!
Lão Hoàng quát khẽ một tiếng, khí tức trong cơ thể tuôn trào, cấp bậc Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh đỉnh phong, lật tay rung chuyển, ngưng kết thủ ấn, một cỗ khí quân hoàng uy nghiêm kim sắc tuôn ra, hoàng khí phù văn vô tận trực tiếp đụng chạm nhau.
- Ầm ầm!
Chưởng ấn đụng chạm nhau, dòng phù văn lớn dao động, phù văn màu đen đánh phù văn màu vàng.
Dưới tia sáng chói mắt, chưởng ấn vàng óng bị nghiền nát, sau đó cũng tiêu tán.
- Xoạt...
Thân thể khổng lồ của Tiểu Hổ lại lần nữa bị đẩy lùi, sóng khí ngập trời, mặt đất trống nổ tung, một khoảng cung điện lớn bị phá hủy.
- Xoạt xoạt....
Lúc này thân hình Lão Hoàng cũng trực tiếp bị đẩy lùi, dường như căn bản không chiếm được thượng phong.
Ánh mắt Lão Hoàng vô cùng ngạc nhiên, hắn kinh hãi Hắc Hổ này chỉ có tu vi Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh lại có thể không kém với Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh đỉnh phong của hắn, khí tức uy áp Hổ tộc Chí Tôn này quá khủng bố rồi.
- Oanh...
Ánh mắt Lão Hoàng ngưng trọng, dòng phù văn lấp lánh trong tay biến thành chiến đao, khí tức cường hãn khiếp người như muốn ngập tràn hư không.
Đây là một chuôi đạo khí cao phẩm đỉnh phong, trên chiến đao ngập tràn hơi thở cổ xưa như muốn bay ra khỏi đạo khí, khí tức bức người.
Chiến đao này năm xưa chính tay Lão Hoàng đã đoạt được từ trong tay Đông Ly Xích Hoàng của Đại Luân Giáo.
Mà chiến đao này của Đông Ly Xích Hoàng đến từ ba hoàng giả đã bị tru sát của ba đại đế quốc ở Khai Minh Thành.
- Đạo khí đỉnh phong sao!
Đỗ Tiểu Thanh đi tới trước người Tiểu Hổ, nói với Tiểu Hổ:
- Giao cho ta đi!
- Tiểu cô nương có thể nể mặt ta không.
Trấn Bắc vương tiến lên phía trước, ý tứ muốn ngăn cản Đỗ Tiểu Thanh.
Nhìn như muốn ngăn cản Đỗ Tiểu Thanh, nhưng kì thực Trấn Bắc vương vốn đã biết sự lợi hại của Lão Hoàng, còn cả đạo khí đỉnh phong này.
Huống chi hoàng cung không giống nơi bình thường, hắn biết rõ mặt lợi hại trong đó, hắn không muốn tiểu bối đang tức giận này phải bị thương tổn.
Đương nhiên, Trấn Bắc vương cũng không hi vọng mấy hậu bối này thật sự san hoàng cung, san Long Thành thành bình địa, đây cũng là điều mà hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Giờ phút này trong lòng Trấn Bắc vương vô cùng phức tạp.
- Lão gia tử, ca ca ta tôn kính ngươi, ngươi là người thân của ca ca ta, ta cũng tôn trọng ngươi, cho nên xin ngươi chớ ngăn cản ta, ta tới để đòi lại công đạo cho ca ca ta.
Đỗ Tiểu Thanh quay đầu lại nói với Trấn Bắc Vương, nàng tất nhiên biết Trấn Bắc vương là người thân của ca ca, trong lòng cũng vẫn giữ một phần tôn trọng.