- Tiểu Mạn tỷ tỷ, ca ca làm sao vậy?
Một lát sau, Đỗ Tiểu Thanh vuốt ve bia mộ, quay đầu nhìn Đỗ Tiểu Mạn sau lưng hỏi.
Nàng từ Trung Châu chạy về Hắc Ám sâm lâm, sau khi đến Loạn Yêu Thành liền biết được ca ca đã một thời gian rất dài không có tin tức gì rồi.
Hai năm nay đã xảy ra quá nhiều biến hóa.
Biết được tin tức, các nàng lập tức chạy về Thạch Thành, tại đây tất cả đã thật sự bày ra trước mặt.
Hiện giờ trong lòng Đỗ Tiểu Thanh vô cùng đau xót, khó chịu, không ngờ lúc trước sau khi chia tay ca ca lại trở thành vĩnh biệt, nàng không thể nào chấp nhận được.
- Chúng ta cũng không biết, cả người hắn bị thương nặng trở về, khả năng sống tiêu tán, hắn cuối cùng cũng không nói thêm cho chúng ta biết bất cứ điều gì, Cổ Thiên Tông và chúng ta đều đã tận lực nhưng cũng không thể giữ hắn lại.
Đỗ Tiểu Mạn tiến lên phía trước, đến bên người Đỗ Tiểu Thanh nói:
- Tình huống cụ thể như thế nào một lát nữa ta sẽ nói với ngươi, không nên quá thương tâm.
- Ca ca!
Đỗ Tiểu Thanh ngẩng đầu, bóng dáng xinh đẹp uyển chuyển kia trong nháy mắt tỏa ra dòng bùa chú bí văn với vô số tia năng lượng cùng bộc phát, uy áp đáng sợ phóng thẳng lên trời, khiến tứ phương khiếp sợ.
- Uy áp thật mạnh!
Uy áp đáng sợ này khiến cho Dược Hoàng y Vô Mệnh cũng phải thay đổi sắc mặt. Dưới uy áp này, ngay cả hắn cũng không cách nào chống lại được.
- Grào...
Cấp bậc uy áp đáng sợ khiến những cường giả yêu thú như Ngân Dực Ma Điêu, Thương Viêm Xích Báo, Phục Hổ Bá Ngao, Huyền Giao Vương, Thạch Quy Vương, Băng Mãng Vương, Viêm Lí Vương cũng phải phủ phục xuống đất.
Cỗ uy áp đáng sợ kinh người khiến thực lực của bọn họ không cách nào chống lại được.
- Tam Thiếu!
Thanh niên mặc áo bào đen hét lớn một tiếng, ánh mắt rung động, bỗng dưng hô gầm vang một tiếng.
- Grào!
Một tiếng hổ gầm này kích khởi làn sóng không gian phóng thẳng lên trời giống như sóng cuộn trào, vang vọng bầu trời, chấn phách nhân tâm, như kinh lôi giáng thế!
Một tiếng hổ gầm truyền xa vang vọng sang cả Man Thú sơn mạch, khiến cho đám yêu thú trong Man Thú sơn mạch đều phải run rẩy quỳ xuống.
- Tu vi của Phó Điện chủ lại đáng sợ đến mức này!
Đám Ngân Dực Ma Điêu bàng hoàng, khí tức trên người Đỗ Tiểu Thanh hiện giờ không biết đã mạnh gấp bao nhiêu lần so với cách đây hai năm rồi.
- Đó là hình người của Tiểu Hổ sao, hóa ra đã tiến bộ đến mức kinh người như vậy rồi!
Dược Hoàng y Vô Mệnh nhìn thanh niên áo bào đen kia, khí tức cùng tiếng hổ gầm quen thuộc này chính là của con Vương Lân Yêu Hổ kia.
Mà giờ khắc này Y Vô Mệnh phải bàng hoàng, khí tức trên người Vương Lân Yêu Hổ lúc này cũng đã mạnh hơn rất nhiều rồi.
Đỗ Tiểu Yêu đứng trên bả vai của Đỗ Tiểu Thanh nhìn mộ bia, hai mắt có chút dao động, nhưng cũng không có quá nhiều phản ứng.
Động tĩnh kinh người chấn động dưới ánh hoàng hôn Thạch Thành, sóng người tuôn trào dừng bước nhìn theo phương hướng Đỗ gia.
Sau đó có tin tức truyền ra rằng muội muội của Đại Bằng Hoàng là Đỗ Tiểu Thanh đã trở lại, lại là một cường giả siêu cường khác.
Một lát sau, trong đại điện Đỗ gia chỉ còn một số ít cường giả là Dược Hoàng Y Vô Mệnh, Đỗ Vân Long, Đỗ Tiểu Mạn, Đỗ Chấn Vũ, Đỗ Chí Hùng, Ngân Dực Ma Điêu, Huyền Giao Vương, Kim Điêu Vương, Tuyệt Kiếm Vương đang ngồi lại.
Khuôn mặt của Đỗ Tiểu Thanh và Tiểu Hổ vẫn ngập tràn ưu thương, từ trong lời kể của Đỗ Tiểu Mạn và Đỗ Vân Long, các nàng đã biết được sau khi họ rời khỏi đã xảy ra những chuyện gì.
Khi sinh cơ của ca ca đã tiêu tán, mọi người có đến hoàng cung đế quốc Thạch Long cầu xin Long khí mà không được, bóng dáng xinh đẹp của Đỗ Tiểu Thanh lập tức bạo nộ khí tức sắc bén, sự tức giận lan tràn trong ánh mắt.
Khi hơi thở cuối cùng của ca ca tiêu tán ra đi, trong hai tròng mắt linh hoạt kỳ ảo của Đỗ Tiểu Thanh liền đong đầy nước mắt, cực kỳ bi thương, toàn thân run rẩy.
- Tiểu Mạn tỷ, ca ca là Thần Dũng vương của đế quốc Thạch Long, Đại Công chúa của đế quốc Thạch Long cũng có quan hệ khá tốt với ca ca, tại sao khi tới hoàng cung cầu xin Long khí cho ca ca để kéo dài tính mạng lại không được, nếu ca ca có thể duy trì đến bây giờ thì ta đã có thể đưa ca ca đến tìm Tiểu Lạc tỷ, ca ca nhất định sẽ không xảy ra việc gì rồi.
Hai mắt Đỗ Tiểu Thanh mơ hồ, trong lòng bi thống, nếu bây giờ ca ca vẫn còn hơi thở, chỉ cần nàng đưa ca ca tới chỗ của Tiểu Lạc tỷ thì nhất định có thể hồi phục cho ca ca rồi.
Trong mắt Đỗ Tiểu Mạn cũng xuất hiện tơ máu ửng đỏ, trong lòng bi thương, bất đắc dĩ nói:
- Long khí hoàng cung vô cùng quan trọng với đế quốc, đế quốc Thạch Long không muốn, Thiếu Phủ cũng không cưỡng ép. Về phần Đại Công chúa Trình Thắng Nam, nàng ta mấy ngày trước đã đính hôn với Thánh tử Đại Luân Giáo. Trước khi Thiếu Phủ ra đi có đến đế đô Long Thành của đế quốc Thạch Long một chuyến, mặc dù hắn không nói, nhưng ta biết hắn muốn nhìn thấy mặt Đại Công chúa lần cuối, nhưng lại không gặp được. Cho tới bây giờ Đại Công chúa Trình Thắng Nam vẫn chưa từng tới Thạch Thành...
- Đế quốc Thạch Long đáng giận!
Đỗ Tiểu Thanh giận dữ, kiều nhan tuyệt thế trở nên lạnh lùng.
- Đế quốc Thạch Long này không phải hạng tốt đẹp gì.
Tiểu Hổ tức giận nói, một tay chụp lên tay ghế vịn, cả tọa ỷ trực tiếp biến thành mảnh vụn.
- Thanh Thuần ca đâu? - Đỗ Tiểu Yêu mở miệng hỏi.
Đám Huyền Giao Vương, Băng Mãng Vương, Ngân Dực Ma Điêu cùng nhìn nhau, bọn họ cũng không biết sự tồn tại của Chân Thanh Thuần.
- Tiền bối Thanh Thuần đã bế quan từ lâu rồi, nhưng trước khi bế quan hắn từng nói tất cả đã có chuyển cơ, bảo chúng ta chờ đợi thêm một khoảng thời gian nữa.
Đỗ Tiểu Mạn nói.
Đỗ Tiểu Yêu không nói thêm lời nào nữa, ánh mắt có chút nghi hoặc, sau đó lộ vẻ hơi vui mừng, nói với Đỗ Tiểu Thanh và Tiểu Hổ:
- Tiểu Thanh, hổ ngu, không cần lo lắng nhiều, lát nữa ta sẽ nói chút chuyện với các ngươi.
- Đúng rồi Tiểu Thanh, đại hội Thiên Kiêu Tranh Bá Trung Châu sắp bắt đầu rồi, Thiên Hạ Minh cũng quyết định tham gia, đúng lúc sáng sớm mai sẽ xuất phát, ngươi có muốn đi hay không?
Đỗ Tiểu Mạn hỏi, nàng biết thực lực của Đỗ Tiểu Thanh, nếu Đỗ Tiểu Thanh đi thì tất nhiên có thể tạo nên thanh danh trong Phong Ấn Cổ Địa kia.
Sau đó Đỗ Tiểu Mạn nói một số tình huống của đại hội Thiên Kiêu Tranh Bá cho Đỗ Tiểu Thanh, Tiểu Hổ, Đỗ Tiểu Yêu biết.
Lần đại hội Thiên Kiêu Tranh Bá này Thiên Hạ Minh cũng quyết định phái ra những thanh niên trẻ tuổi sáng sớm ngày mai xuất phát, bằng không sắp trễ giờ rồi.
Hơn nữa những thanh niên trẻ tuổi mạnh nhất tham gia Thiên Kiêu Tranh Bá lần là gồm Đỗ Tiểu Mạn, Đỗ Vân Long, Đỗ Quý và Đỗ Hạo của Đỗ gia cũng sẽ phải tôi luyện.
Đến ngay cả Ngân Dực Ma Điêu cũng sẽ đi, dù sao tính trong đám yêu thú thì Ngân Dực Ma Điêu cũng thuộc hàng trẻ tuổi.
- Ca ca không còn, loại việc quan trọng như vậy hãy để ta tham gia đi.
Đỗ Tiểu Thanh gật đầu, trong lòng biết rằng nếu ca ca có ở đây thì những việc trọng đại hư thế này ca ca chắc chắn sẽ tham gia.
Sau đó Đỗ Tiểu Thanh nói với Đỗ Tiểu Mạn:
- Tiểu Mạn tỷ, các người đi trước đi, ta còn muốn đi làm một chuyện, đến lúc đó sẽ trở về tìm mọi người.
Sáng sớm hôm sau, cả Thạch Thành được bao phủ bởi tầng sương mù nhẹ, có những con Linh Điểu trong rừng líu ríu bay qua bay lại lượn vòng trên không trung Thạch Thành.
- Grào
Giữa không trung có một con Hắc Hổ đang vỗ cánh bay lên cao.
- Tiểu Thanh, ngươi muốn tới đế đô của đế quốc Thạch Long làm gì?
Ngồi trên lưng hổ, Đỗ Tiểu Yêu hỏi Tiểu Thanh.
- Ta muốn xả giận thay cho ca ca, đế quốc Thạch Long này quá ghê tởm!
Trong hai mắt linh hoạt của Đỗ Tiểu Thanh xuất hiện sự lạnh lẽo, đế quốc Thạch Long này không chịu dùng Long khi hoàng cung cứu sinh cơ của ca ca, khiến nàng cảm thấy vô cùng tức giận.
- Tên kia không chết, ta có thể chắc chắn hắn không chết.
Đỗ Tiểu Yêu nghiêm mặt nói với Đỗ Tiểu Thanh và Tiểu Hổ:
- Ta và hắn có cảm ứng, hắn bây giờ còn sống rất tốt, tối hôm qua ta cũng đã cố ý điều tra một chút, bên trong mộ địa kia căn bản không có thi cốt của hắn.
Trời biết tối hôm qua Đỗ Tiểu Yêu đi thăm dò vốn vì Bất Tử Thảo và Động Minh Thảo trước mặt kia, thiếu chút nữa đã không nhịn được mà nuốt chúng, nếu không phải sợ Đỗ Thiếu Phủ trở về tính sổ với nó thì nó tuyệt đối không nhẫn nhịn được.
- Ngươi nói ca ca không chết, ca ca còn sống sao?
Hai mắt Đỗ Tiểu Thanh nhìn chằm chằm Đỗ Tiểu Yêu, ánh mắt vừa mới biểu lộ sự lạnh lùng đã ngay lập tức trở nên vui vẻ.
- Đương nhiên còn sống, sao hắn có thể chết dễ dàng như vậy được.
Hai mắt Đỗ Tiểu Yêu trắng dã, nói:
- Nhưng người Đỗ gia cũng không biết, nhất định hắn đã gặp chuyện gì, chẳng qua chỉ giả bộ chết thôi, không muốn liên lụy đến Đỗ gia, tên Chân Thuần Thanh kia nhất định đã biết rõ tình huống thế nào rồi.
- Không chết là tốt rồi, ca ca còn sống.
Đỗ Tiểu Thanh vui sướng, mừng rỡ như điên, cao hứng chỉ thiếu mỗi khoa tay múa chân, nụ cười giống như hoa quỳnh nở rộ khắp thế gian, tuyệt mỹ rung động lòng người.
- Grào...
Tiểu Hổ cao hứng rít gào, vỗ cánh phần phật.
Đỗ Tiểu Yêu nhíu mày nói:
- Nhưng đế quốc Thạch Long này quả thật có chút quá đáng, ngươi muốn xả giận cho tên kia thì hãy đi đi.
... ... ... ... ...
Trong không gian mờ ảo dao động, từng tầng sương mù ngập tràn.
Đỗ Thiếu Phủ ngồi khoanh chân, đắm chìm trong lĩnh ngộ, chiêu Thần Bí thứ nhất với ảo nghĩa đều cần thời gian lĩnh ngộ.
Ngọn núi bao la rộng lớn đứng sừng sững phóng thẳng lên trời, khí thế hào hùng.
Sương mù ngập tràn bốn phía linh khí bức người giống như tiên cảnh.
Bên trên ngọn núi có tòa cung điện với linh cầm tung bay nhảy múa bao quanh, kì hoa dị thảo mọc um tùm.
Phía trước cung điện có một thanh niên mặc áo bào đỏ khoảng 20, 21 tuổi khẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong mắt như có thần hồn huyến lệ, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Trên áo bào đỏ của hắn thêu không ít hoa văn tinh tế, giống như hoàn toàn tương dung với hắn, khiến thân hình cao ngất thon dài giống như một bức tượng phác họa điêu khắc hoàn mỹ.
- Thánh tử, ngày mai chúng ta phải xuất phát tới đại hội Thiên Kiêu Tranh Bá rồi, còn cần sắp xếp cái gì không ạ? - Một vị lão nhân tiến lên phía trước cung kính hỏi vị thanh niên áo bào đỏ kia.
- Bên trong Phong Ấn Cổ Địa này có đại cơ duyên, ta phải tìm được, mà thứ đồ bên đế quốc Thạch Long kia với ta mà nói cũng cực kỳ quan trọng, cũng không kém gì so với Thẩn Lôi.
Người thanh niên kia khi nói chuyện, mái tóc vàng lay động, toàn thân như được bao phủ bởi hào quang, giọng nói nhẹ nhàng khiến người nghe có thể cảm giác được sự ấm áp lan tràn khắp trái tim, tâm thần hơi dao động.
Hắn chính là Thánh tử Đại Luân Giáo Đông Ly Xích Hoàng, là cường giả chuyển thế của Đại Luân Giáo, ở Đại Luân Giáo có vị thế không cách nào tưởng tượng được.
- Thánh tử có sắp xếp gì không ạ? - Lão giả ngẩng đầu hỏi.
- Ta không muốn Thắng Nam biết việc này, tất cả phải làm đến mức không thể chê vào đâu được, thậm chí không thể để tên của Đại Luân Giáo xuất hiện trong đó.
Đông Ly Xích Hoàng nói.
- Vậy nên làm thế nào mới tốt ạ, bảo vật kia của đế quốc Thạch Long vẫn cần đích thân Thánh tử tới lấy.
Lão giả nghi hoặc hỏi.
- Đế quốc Thạch Long không đáng lo, ta sẽ không quan tâm đến chúng, nhưng Thắng Năm, ta không muốn để nàng hiểu rõ tình hình.
Trong mắt Đông Ly Xích Hoàng tỏa sáng, hờ hững nói:
- Ta cảm thấy Hoang Quốc này cũng là một cơ hội. Thực lực của Hoang Quốc hẳn là đã trên đế quốc Thạch Long rồi, chỉ cần Hoang Quốc khai chiến với đế quốc Thạch Long thì như vậy là đủ rồi.
Lão giả dao động, nói:
- Sau lưng Hoang Quốc có Cổ Thiên Tông, e là chúng ta không dễ động vào.