- Đính hôn sao, chúc mừng, chúc ngươi hạnh phúc!
Giữa không trung, Đỗ Thiếu Phủ hít sâu một hơi, ngăn chạn dòng cảm xúc phức tạp trong lòng. Chẳng hiểu vì sao trong lòng hắn lúc này mơ hồ có chút cảm xúc đau lòng, ngay sau đó liền cười gượng, thì thào nói:
- Thánh tử Đại Luân Giáo xác thực có thể xứng đôi với ngươi, ta lại không thể cho ngươi cái gì, ta chỉ có thù nhà, thù học viện, ta cũng không thể đảo ngược lại được, vì đăng sau lưng ta không có người, ta không có cách nào trở thành chỗ dựa cho ngươi được. Thù học viện và nhà sâu như biển, tranh giành thiên hạ khó vướng vào tình trường, khi trái tim ấy đã có người khác chăm sóc thì kể từ lúc đó chính là gặp lại chỉ còn là người qua đường...
Ngăn chặn dòng cảm xúc phức tạp trong lòng, Đỗ Thiếu Phủ hơi buông lỏng nắm tay ra, tinh thần lực dần chìm sâu dò xét tất cả trong cơ thể mình.
Dùng tinh thần lực dò xét, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác được lúc này bên trong dòng chảy tinh thần của bản thân, tiểu viên hầu vàng óng chiếm giữ giống với bản thể của Đỗ Tiểu Yêu như đúc, điều này chính là bản thân đã thông linh mạch hồn, đây cũng là sự khác biệt giữa Vũ Vương cảnh và Vũ Hoàng cảnh.
Bên trong dòng chảy tinh thần lực có lực lượng tinh hồn ngưng tụ thành viên hầu, hiện giờ đã hóa thành bóng dáng hư ảo nhỏ, giống như một bản sao thu nhỏ của mình, cũng giống mình như đúc.
Đỗ Thiếu Phủ biết đây là nguyên thần của bản thân. Sau khi Linh Phù Sư đặt chân lên thất tinh thì Linh Phù Sư có thể ngưng tụ nguyên thần của bản thân, nếu thân thể bất hạnh bị phá hủy, chỉ cần nguyên thần vẫn còn tồn tại là có thể có cơ hội hồi phục lại cơ thể lần nữa, giống như đại ca Chân Thanh Thuần và sư phụ Khí Tôn vậy.
Mà nguyên thần của tu luyện giả thì chỉ ở Vũ Tôn cảnh mới có thể ngưng tụ thành.
Nguyên thần bên trong cơ thể dường như có cảm giác có sự biến hóa, Đỗ Thiếu Phủ phát hiện da thịt của cơ thể lại xuất hiện sự thay đổi.
Dò xét bên trong, Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy rõ ràng bên trong cơ thể mình xuất hiện một thứ gì đó óng ánh trong suốt.
Đến ngay cả lục phủ ngũ tạng, gân cốt cơ thể và cả máu huyết đều lan tràn hào quang ánh sáng, đó là dòng năng lượng tinh hoa có được sau khi tẩy tủy cơ thể.
Bên trong cơ thể lúc này không gian tinh thần lực đang không ngừng khuếch tán huyền khí mãnh liệt, nguyên thần trong đầu ẩn chứa thứ năng lượng dao động mạnh mẽ, cách biệt một trời một vực so với trước khi đột phá.
- Oanh!
Loại biến hóa này khiến Đỗ Thiếu Phủ mừng thầm trong lòng, nắm tay nắm chặt, đột nhiên không kiềm chế được mà đánh ra một quyền giữa không trung.
Một quyền này mang sức mạnh không hề tưởng tượng cùng với dòng điện mang mơ hồ bao quanh, không gian xung quanh lập tức dao động, từng đạo năng lượng âm bạo vang vọng dần lan tràn.
Không gian bốn phía xung quanh trực tiếp vặn vẹo nứt vỡ, trong mơ hồ còn xuất hiện dòng xoáy không gian, giống như muốn oanh bạo cả không gian này, một vùng xoáy màu đen dần lan ra bốn phía.
Chỉ một quyền đơn giản như nhấc một cánh tay lên thôi đã khiến Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy vô cùng cường hãn rồi, e rằng lúc này có gặp lại Sở Giang Hoàng thì chỉ với một quyền vô cùng đơn giản cũng đã có thể oanh bạo hắn được rồi.
- Thực lực của tiểu tử Thiếu Phủ tăng lên thật lợi hại.
Giọng nói của Cuồng Tôn truyền tới, sau đó ahi đạo thân ảnh lặng yên xuất hiện bên người Đỗ Thiếu Phủ, hai người này chẳng phải ai khác mà chính là Cuồng Tôn và Ngọc Tiên Tử.
- Tham kiến Đại Sư bá, tham kiến Nhị Sư bá.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười hành lễ, lần này đột phá được cũng phải đa tạ hai vị trưởng bối trước mặt này.
- Miễn lễ, đột phá là được rồi, còn có nửa tháng nữa chính là đại hội Thiên Kiêu Tranh Bá, ngươi phải chuẩn bị một chút cho tốt, nếu không tiến vào được hạng mười người đứng đầu thì trở về xem ta trừng phạt ngươi thế nào, ngoài ra cũng đừng quên Âm Linh Tinh đấy.
Cuồng Tôn nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt thấp thỏm chờ mong. đại hội Thiên Kiêu Tranh Bá lần này Thất Tinh điện rốt cục có thể nhảy vào danh sách mười người đứng đầu rồi.
Đỗ Thiếu Phủ hơi sững sờ:
- Đại hội Thiên Kiêu Tranh Bá?
Ngọc Tiên Tử nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Đỗ Thiếu Phủ liền quay sang nói với hắn:
- Chính là chuyện quan trọng lúc trước ta đã nói với ngươi khi ở Trung Châu. đại hội Thiên Kiêu Tranh Bá cứ ba mươi năm tổ chức một lần, đến lúc đó tất cả thanh niên ở Trung Châu đều sẽ tham gia. Ba tông môn cùng với ba môn phái, một cốc hai giáo phái, kể cả Thất Tinh điện chúng ta cũng sẽ tham gia. Đại hội này hung hiểm vô cùng, nhưng bên trong cũng có cơ duyên rất lớn, đồng thời đây cũng là trách nhiệm của cả Trung Châu!
Sau đó từ trong lời kể của Ngọc Tiên Tử và Cuồng Tôn, Đỗ Thiếu Phủ biết được về nguồn gốc cũng như tin tức về đại hội Thiên Kiêu Tranh Bá.
Nghe đồn rằng đó là vào khoảng thời kì cổ rất lâu trước kia, khi thiên địa rung chuyển, nhân dân chém giết lẫn nhau, trăm họ lầm than, thời kì của ngày tận thế.
Có một ngày, có một cường giả Chí Tôn giáng lâm, dùng sức của một người ngăn cả các cuộc chém giết, phong ấn toàn bộ chiến trường lại, cuối cùng để lại một pho tượng Thần Lôi Đỉnh trấn áp vong hồn chiến trường.
Lúc trước thiên địa rung chuyển, vong hồn trên chiến trường đâu chỉ hơn tỉ tỉ, mà là vô cùng vô tận.
Mảnh cổ địa này ngập tràn sự ảo diệu.
Theo dòng thời gian trôi đi thì có vô số sinh linh được sinh ra, những vong hồn tà vật bị phong ấn bên trong kia cũng sinh sôi nảy nở thành những ma vật kì quái quỷ quyệt.
Vì những sinh linh vong hồn tà vật kia sẽ càng tích tụ càng nhiều, cuối cùng sẽ đạt mức độ không thể khống chế được, cho nên cổ địa phong ấn này cứ ba mươi năm sẽ mở ra một lần cho người ngoài tiến vào trong đó thanh tẩy tà vật và những sinh linh cổ quái kia, đồng thời đạt được vô vàn cơ duyên.
Nhưng phong ấn này cũng có hạn chế, chỉ có thể cho những người có tu vi dưới Vũ Hoàng cảnh đi vào bên trong, cuối cùng sẽ nhận được lợi ích cực kỳ to lớn.
Nhưng tất cả những điều này cũng chỉ có thể tìm kiếm những người trẻ tuổi làm, những người có tu vi của thế hệ trước, cho dù tu vi đã vượt qua Vũ Hoàng cảnh, một khi tiến vào trong cổ địa cũng lập tức bị trấn giết trong đó.
Bởi vậy cứ ba mươi năm khi phong ấn cổ địa này mở ra cũng chỉ có người trẻ tuổi mới tiến vào được.
Đây cũng là trách nhiệm của cả Trung Châu, có lời đồn rằng một khi những vong hồn tà vật bên trong Phong Ấn Chi Địa này phá hủy phong ấn thì đến lúc đó cả dân chúng Trung Châu sẽ đồ thán, sa vào Ma Vực.
Cứ ba mươi năm một lần, tất cả thanh niên của Trung Châu đều sẽ đi vào đó, với nhiệm vụ thanh tẩy tất cả những vong hồn tà vật bên trong, đồng thời cũng khát vọng tìm được vô vàn cơ duyên.
Có lời đồn rằng bên trong cổ địa cũng có thể có được truyền thừa cổ xưa, đến lúc đó có thực lực hoành không xuất thế, trở thành cường giả đỉnh cấp trong trời đất này.
- Thiếu Phủ, đại hội Thiên Kiêu Tranh Bá này sẽ do ngươi dẫn đầu đệ tử Thất Tinh điện tham gia bên trong Phong Ấn Chi Địa cổ xưa. Ở bên trong cực kỳ hung hiểm, những vong hồn tà vật kia mặc dù cứ ba mươi năm sẽ bị thanh tẩy một lần, nhưng cũng không thiếu những vong hồn tà vật mới được sinh ra mới được sinh ra với thực lực cường hãn đâu.
Thiên Khu điện, bên trong đình trên một ngọn núi, bất luận là đệ tử nào cũng không thể tới gần, bởi vì đây chính là cấm địa của Thiên Khu điện.
Ngọc Tiên Tử nghiêm mặt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, tiếp tục dặn dò:
- Nếu vận khí không tốt, gặp phải vong hồn tà vật trên Hoàng cấp cũng không phải là điều không thể. Mỗi lần diễn ra đều liên quan đến các nhóm thế lực gồm một cốc hai giáo phái, ba tông môn và ba môn phái, tất cả đều là những nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất đi vào, những kẻ khác đi vào đó cũng có số lượng rất lớn. Cho nên ngươi không thể chủ quan được, tất cả đều phải cẩn thận, chẳng qua những lợi ích sau cùng, một khi đã có cơ hội thì tất nhiên phải toàn lực giành lấy, đó xem như là cơ duyên lớn nhất, nếu bỏ qua cơ hội lần này thì từ nay về sau vĩnh viễn sẽ không còn có cơ hội khác nữa đâu.
- Nhị Sư bá, về sau còn có cơ duyên cực đại nào vậy?
Đỗ Thiếu Phủ tò mò hỏi, trong lòng cũng âm thầm ghi nhớ.
Đến ngay cả Nhị Sư bá Ngọc Tiên Tử cũng cảm thấy là cơ duyên cực đại, vậy thì có thể nghĩ thứ mà cơ duyên này đem lại lớn đến mức chỉ có thể cầu mà không thể ngộ.
- Đó là Thần Lôi Đoàn Thể, có thể trực tiếp tăng vũ mạch linh căn.
Cuồng Tôn giành nói với Đỗ Thiếu Phủ trước, khí tức quanh thân hình tục tằng hơi dao động, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Thiếu Phủ, ngươi cũng đã biết trong Linh Vực vì sao thế lực một cốc hai giáo phái, ba tông môn và ba môn phái phải kiêng kị Thất Tinh điện chúng ta. Xét trên mọi khía cạnh thì Thất Tinh điện chúng ta vốn không hề có nguồn gốc sâu xa như những thế lực kia, đúng không?
Nhìn Đại Sư bá Cuồng Tôn, Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu.
- Những thế lực kia luôn tự khắc chế lẫn nhau, ai cũng không ngờ được rằng bị người khác lại tìm được ra Linh vực, đây chính là nguyên nhân lớn nhất.
Hai mắt Cuồng Tôn sáng rực, tiếp tục nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Còn một điều quan trọng nữa chính là bọn họ biết bảy người chúng ta và sư phụ ngươi tuyệt đối không thể trêu chọc được, mà một khi những thế lực đó động tới chúng ta thì chắc chắn sẽ phải đả thương động cốt.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, không hoài nghi lời nói của Đại Sư bá Cuồng Tôn một chút nào. Với thực lực của bảy người Đại Sư bá và sư phụ cùng liên thủ lại thì chín đại thế lực kia nếu thật sự phải đả thương động cốt thì chắc hẳn cái giá phải trả sẽ thê thảm cực lớn.
Chín đại thế lực khắc chế lẫn nhau, điều này cũng tạo nên cục diện của Linh Vực ngày hôm nay. Để chín đại thế lực không cách nào cắn nuốt sạch sẽ Linh Vực thì Thất Tinh điện phải quật khởi.
- Bọn họ kiêng kị chúng ta là bởi vì trong môn phái chúng ta có bảy người đứng đầu thì sáu Nhân Hoàng rồi!
Cuồng Tôn nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trên nét mặt già nua cũng thể hiện thêm một phần ngạo khí không che dấu, nói:
- Tiểu tử, ngươi cũng đã biết các loại cấp bậc của vũ mạch và linh căn rồi đúng không?
- Đệ tử đã biết, vũ mạch chia làm Nhân Kiệt, Nhân Vương, Nhân Hoàng.
Đỗ Thiếu Phủ rung động, bảy vị Điện chủ lúc trước của Thất Tinh điện hóa ra có đến sáu Nhân Hoàng, Cổ Thiên Tông Tư Mã Mộc Hàm cũng là thiên tư Nhân Hoàng, những người thiên tư Nhân Hoàng thật sự quá ít, thậm chí còn hiếm hơn cả lông Phượng sừng Lân nữa.
Nhưng mỗi một người thiên tư Nhân Hoàng đều vô cùng đáng sợ, tru sát với người có tu vi đồng cấp vốn không phải vấn đề lớn, người đồng cấp tuyệt đối không thể đánh lại được.
- Đúng rồi Đại Sư bá, bảy người các vị chỉ có sáu Nhân Hoàng, còn có vị sư bá, sư thúc nào không phải vậy? - Đỗ Thiếu Phủ có chút tò mò, không biết vị Điện chủ nào không phải Nhân Hoàng.
Cuồng Tôn mỉm cười, nụ cười vô cùng ngạo nghễ.
Ngọc Tiên Tử nhìn Đỗ Thiếu Phủ, dịu dàng nói:
- Còn sư phụ Hạ Hầu Phong Lôi của ngươi, hắn không phải Nhân Hoàng.