Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 838: Ngày đại hôn.

Chương Trước Chương Tiếp

- Có một số việc đã qua, chỉ có thể giấu ở trong lòng, giống như một chút hồi ức, chỉ có thể thỉnh thoảng dư vị, hoặc vô thanh vô tức quên mất, trên đời này, luôn có một số người sẽ càng lúc càng xa, luôn có một ít lời, không thể cáo biệt.

Nhìn ánh trăng, Trình Thắng Nam nhíu mày, ở trong màn đêm lấp lóe hào quang, ánh mắt có chút ướt át, hơi phất tay áo lau vết lệ, thì thào nói:

- Ta nói rồi, chỉ cần có cơ hội, ta sẽ giúp ngươi báo thù, coi như là ta cuối cùng có thể làm cho ngươi.

- Ai?

Đột nhiên, Trình Thắng Nam quay đầu lại, ánh mắt lướt qua lành lạnh, khí tức cường đại trên người lan tràn ra.

- Đại tỷ, là ta.

Hàng lang xa xa, một bóng người xinh đẹp đi đến, từ từ đến gần, thanh tú động nhân, dưới lông mi dài nhỏ, hai mắt thật to ở trong màn đêm, như hắc bảo thạch lóng lánh lấp lóe.

Nàng là Thạch Long Đế Quốc Nhị công chúa Trình Diễm, thời điểm học tập ở Thiên Vũ Học Viện, thân hình nguyên bản có chút mượt mà đáng yêu, lúc này lại vô cùng mê người.

Búi tóc lúc trước cũng đã thành mái tóc dài óng mượt, buông xuống ở bên eo thon.

Mấy năm nay, nàng đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, vô cùng động nhân, Hoàng gia có nữ đã trưởng thành.

- Nhị muội, sao ngươi lại tới đây.

Nhìn cô gái trước mắt, hàn ý trong mắt Trình Thắng Nam tiêu thất, mỉm cười, rung động lòng người...

- Đại tỷ, ngươi càng ngày càng đẹp.

Lông mi Trình Diễm cong lên, ánh mắt trong suốt, nhìn Đại tỷ, liền cảm giác khí chất trên người Đại tỷ đã không giống lúc trước, cao quý như vậy, khiến người ta không thể tiếp cận.

- Ngươi nha đầu này, mấy năm nay ngươi mới càng ngày càng đẹp.

Trình Thắng Nam mỉm cười, Nhị muội đích thật là càng ngày càng xinh đẹp, như hoa sen chớm nở.

- Đại tỷ, ngày mai ngươi sẽ đính hôn, đây chính là Thánh Tử Đại Luân Giáo, hiện tại nữ nhân cả Trung Châu, sợ là đều ước ao ngươi.

Trình Diễm nhìn Đại tỷ nói.

Nghe vậy, Trình Thắng Nam hơi kinh ngạc, sau đó mỉm cười, khẽ cười duyên nói:

- Vậy sao...

Nhìn Đại tỷ, Trình Diễm lẳng lặng nói:

- Đại tỷ, ngươi biết không, từ nhỏ đến lớn, ta đã cảm thấy ngươi không bình thường?

- Không bình thường như thế nào?

Trình Thắng Nam nhìn Trình Diễm, hiếu kỳ cười hỏi.

- Ngươi ở trong lòng ta, từ nhỏ đến lớn, như một đóa Linh Lan.

Trình Diễm nhẹ giọng nói.

- Linh Lan...

Ánh mắt của Trình Thắng Nam run lên, nàng biết Linh Lan, đó là một loại hoa cao quý, đại biểu cho cao ngạo cùng cô tịch, nhưng cũng đại biểu cho thân bất do kỷ.

- Ngươi là một đóa Linh Lan nở rộ.

Trình Diễm cười nói.

Trình Thắng Nam cười khổ, nhìn Trình Diễm, giơ tay lên vuốt ve mái tóc của Nhị muội, khe khẽ mím môi, như có một tia bi thương không thể thố lộ, sau đó nói:

- Ta vẫn là ta, vẫn là ta trước kia, mãi mãi là Đại tỷ của ngươi.

Trình Diễm nghe vậy, hơi tập trung nói:

- Đại tỷ, ngươi thực sự yêu Thánh Tử kia, yêu Đông Ly Xích Hoàng kia sao?

Trình Thắng Nam hơi sững sờ, gò má hơi động dung, ánh mắt run lên, rồi lại mang lực lượng nhiếp tâm phách người, khiến người ta nhìn cực kỳ mờ ảo, rất xa xôi...

Sau một lát, Trình Thắng Nam mới mở miệng nói:

- Hắn không tệ, đối với ta cũng không tệ, đối với Trình gia cũng không tệ, ta hi vọng ta không có nhìn lầm người.

Trình Diễm nghe vậy, trong con ngươi hơi nổi lên một loại tình cảm, nhìn sâu không thấy đáy, lẳng lặng nhìn Trình Thắng Nam, mở miệng tiếp tục hỏi.

- Đại tỷ, nếu Đỗ học trưởng còn sống, sáng mai hắn xuất hiện ở trước mặt ngươi, ngươi sẽ chọn Đông Ly Xích Hoàng, hay lựa chọn Đỗ học trưởng.

Nghe Trình Diễm hỏi, thân thể mềm mại của Trình Thắng Nam run lên, đó là đáy lòng run rẩy.

Sau đó nhu tình ẩn hiện, nhưng lặng yên toát ra vẻ phức tạp không dễ khiến người ta phát giác, Trình Thắng Nam mỉm cười, ánh mắt mê ly bất định, nhìn Trình Diễm trả lời:

- Có một số việc, phát sinh cũng chỉ có thể tiếp thu, có vài con đường, lựa chọn liền không thể quay đầu lại.

- Ta nghe người ta nói, có vài người, một khi gặp phải, chính là chớp mắt vạn năm, có chút động tâm, một khi bắt đầu, liền gương vỡ khó lành.

Trình Diễm nhìn Trình Thắng Nam hỏi:

- Đại tỷ, ngươi đối với Đỗ học trưởng, có động tâm không?

- Nên thả vẫn phải thả, có chút đau, nhịn một chút liền qua, có chút yêu, có lẽ nhịn một chút sẽ không yêu nữa.

Trình Thắng Nam nhìn Trình Diễm, than nhẹ nói:

- Có vài thứ nên cầm thì cầm, nên bỏ thì phải bỏ, nên kết thúc thì để nó kết thúc, nên bắt đầu mới có thể bắt đầu.

Nói xong, Trình Thắng Nam xoay người sang chỗ khác, khóe mắt có một tia ướt át, bàn chân điểm nhẹ, bóng hình xinh đẹp ly khai không thấy, thanh âm từ đàng xa mờ ảo truyền đến:

- Nhị muội, người trọng yếu nhất không phải vị trí, mà là phương hướng, cái phương hướng này, Đại tỷ ta tới đi, ngươi và Tam đệ, ở vị trí của mình là tốt rồi. Thế sự khó liệu, nhân sinh vô thường, rất nhiều chuyện đã trải qua mới có thể hiểu, chúng ta đều phải trưởng thành, đều cần cáo biệt non nớt của mình, có lẽ sau này, ngươi sẽ minh bạch lời ta nói, sớm nghỉ ngơi đi, nhớ kỹ, ta mãi mãi là Đại tỷ của ngươi.

Thanh âm từ từ mờ ảo tiêu thất, còn lại Trình Diễm một người lẳng lặng ở dưới ánh trăng, thật lâu sau mới thì thào nói:

- Hoàng thất là một cái bẫy, sinh ở Đế Vương gia, cũng là một loại bất hạnh, ta chỉ tiếc nuối, có một số việc, có cơ hội nhưng không đi làm, những người có thể ở chung với nhau, lại không trân quý, có vài người muốn cùng một chỗ, lại không thể...

Màn đêm, Linh Vực, Thiên Xu điện.

Trong dãy núi, sao sáng trăng mờ, tinh huy mênh mông, như thất luyện từ trên bầu trời rơi xuống, rơi vào trong Thất Tinh Thần Quang Trì, chiếu rọi sơn mạch tỏa sáng chói lọi, huyền ảo khó dò.

Trong Thất Tinh Thần Quang Trì, trong vòng xoáy tinh huy, sóng năng lượng yên tĩnh vô thanh, chỉ có một bóng người ngồi xếp bằng, chính là Đỗ Thiếu Phủ.

Thời khắc này Đỗ Thiếu Phủ sớm đã tiến vào trạng thái kỳ diệu, như lão tăng đả tọa, thân thể không nhúc nhích tí nào, ở trong vòng xoáy giống như bàn thạch, liên tục không ngừng hấp thu năng lượng tinh huy tẩy tủy, tinh lọc Linh Đài.

Thời khắc này làn da của Đỗ Thiếu Phủ, hiển lộ óng ánh sáng long lanh, như là mỹ ngọc.

Tinh huy tiến vào thân thể, ngay cả khuôn mặt của Đỗ Thiếu Phủ cũng bị xâm nhiễm, óng ánh mơ hồ.

Tựa hồ hết thảy tạp chất trong cơ thể, đều đã bị bức ra.

Tính toán thời gian, thời khắc này Đỗ Thiếu Phủ tiến vào Thất Tinh Thần Quang Trì, cũng đã chừng bốn mươi lăm ngày.

Bốn mươi lăm ngày, Đỗ Thiếu Phủ một mực hấp thu lực lượng tinh thần tẩy tủy bản thân, khí tức trên người rõ ràng cườnh hoành hơn không ít.

Lực lượng tinh thần chảy ở trong người, trong kinh mạch, tẩy hết thảy tạp chất.

Trong Nê Hoàn Cung, tinh huy chiếu rọi, tinh lọc Linh Đài, cả người đắm chìm trong trạng thái thoát thai hoán cốt, bởi vậy không có quan niệm thời gian, ngược lại trầm say ở trong đó.

Mà giờ khắc này, bốn mươi lăm ngày, khí tức trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ tăng lên, so với lúc trước mạnh hơn gấp hai ba lần.

Khí tức kia rất đáng sợ, như núi lửa bị đè nén, không biết lúc nào sẽ phun trào.

Có lẽ khí tức đáng sợ này ở ngày mai sẽ phun trào...

- Xì xì xì!

Thời khắc này, Đỗ Thiếu Phủ trầm say trong đó, cũng không biết Tiểu Tinh Tinh ở trong ngực không biết lúc nào đã chui vào trong vòng xoáy.

Thời khắc này cả người Tiểu Tinh Tinh lấp lóe phù văn tinh thần, đang từng ngốn từng ngốn thôn phệ lực lượng tinh thần, cả người cùng tinh huy tương liên, khí tức trên người kéo lên, cực kỳ cường hãn.

Nếu thời khắc này Đỗ Thiếu Phủ có thể cảm giác được khí tức trên người Tiểu Tinh Tinh, sợ là cũng sẽ nghẹn họng nhìn trân trối.

Bởi vì giờ khắc này khí tức trên người Tiểu Tinh Tinh, tuyệt đối sẽ không dưới hắn...

- Không bình thường, quá không bình thường rồi.

Trên ngọn núi, mây đêm mờ ảo, ở dưới tinh huy, Cuồng Tôn nhìn động tĩnh bốn phía Thất Tinh Thần Quang Trì, thần sắc vô cùng kinh ngạc, nói:

- Cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện loại hiện tượng này, tiểu tử kia rốt cuộc là ở bên trong tẩy luyện bản thân, hay thôn phệ lực lượng tinh thần a.

- Khí tức của hắn một mực kéo lên, cực kỳ thuận lợi.

Trên núi, Ngọc tiên tử nói, ở dưới tinh huy chiếu rọi, giống như Trích Tiên, siêu phàm thoát tục.



Hôm sau, Thạch Long Đế Quốc cả nước vui mừng, Đại công chúa Trình Thắng Nam cùng Đại Luân Giáo đính hôn, việc trọng đại này, làm cho Đế Đô Long Thành náo nhiệt vang tận mây xanh.

Bên ngoài Đế Đô, tình cảnh vui sướng, giăng đèn kết hoa, vô số Hoàng Cung thị vệ đứng nghiêm, tinh thần hưng phấn, khí thế dâng trào.

- Gào gừ...

Sáng sớm, Yêu Thú rít gào, vô số Yêu Thú tọa kỵ hung hãn đáng sợ vượt không mà đến, vô số cường giả hàng lâm Long Thành.

- Hống...

Bốn Hoàng Kim Sư lôi kéo phượng liễn rít gào bay đến, Kinh Lôi vang vọng Đế Đô, khí tức đáng sợ càn quét trời cao.

Cả không trung không ngừng run lên, một cỗ uy áp như ẩn như hiện tán phát, làm cho Vũ Vương cảnh cũng hãi hùng khiếp vía.

- Thánh Tử Đại Luân Giáo tới rồi!

Nhìn phượng liễn giữa không trung, hàng tỉ ánh mắt trong Đế Đô chấn động, náo động sôi trào, vô số thiếu nữ thét chói tai.

Hoàng Cung, Lão Quân Hoàng Trình Phạm Thị tự mình tiếp kiến, đông đảo Vương hầu đứng thành hàng.

Bất quá người tinh mắt sẽ phát hiện, trong những vương hầu này, lúc này ba vị Trấn Bắc Vương, Trấn Nam Vương, Trấn Đông Vương đức cao vọng trọng nhất, hôm nay lại không xuất hiện, chỉ có Vương hầu khác dự họp.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)