- Không sai, mặc kệ ai thắng ai thua, trước đánh một trận đi!
Vu Mã Thánh gật đầu, thân là nhân vật thủ lĩnh của Thiên Cơ điện, thời khắc này coi như không địch lại, cũng không thể bất chiến mà bại.
- Sớm giải quyết đi, bất quá ta cũng không cần chiếm tiện nghi.
Lâm Vi Kỳ nói, bóng hình xinh đẹp tiến lên, hai chân thon dài di động, lông mày nhíu lại, hồng y như lửa, ánh mắt nhìn chằm chằm Thiên Tuyền điện Dụ Bách.
Nhìn ánh mắt của Lâm Vi Kỳ, Dụ Bách thầm kêu khổ, cười gượng.
Con mắt của Đông Lý Điêu máy động, biết Lâm Vi Kỳ không muốn chiếm tiện nghi của hắn, không muốn để cho hắn một người xuất thủ tiêu hao.
Mắt lộ ra mỉm cười, Đông Lý Điêu nói với Vu Mã Thánh:
- Đã như vậy, vậy thì động thủ đi!
- Xùy!
Nói xong, trên người có khí tức cường hãn hùng hồn, Phù Văn lướt động, trên người Đông Lý Điêu như có hỏa diễm bạch sắc lóe lên, một cổ khí tức cường đại bạo phát, trực tiếp lướt về phía Vu Mã Thánh.
- Đi!
Sắc mặt của Vu Mã Thánh ngưng trọng, cũng không lui lại, thủ ấn ngưng kết, hóa thành một chùm tia sáng, trực tiếp lướt về phía Đông Lý Điêu.
- Xùy!
Cơ hồ là cùng lúc, khí tức của Dụ Bách ba động, trong tay ngưng kết thủ ấn, Phù Văn lóe ra, bắt đầu bố trí Phù Trận.
- Có chút thời điểm, còn không cần bố trí Phù Trận a!
Lâm Vi Kỳ mở miệng, hồng y trên người ba động, Phù Văn hoa mỹ dâng lên, giống như Hỏa Diễm.
Tiếp theo một cái chớp mắt, thân thể của Lâm Vi Kỳ nhanh như tia chớp xuất hiện ở trước người Dụ Bách, một đạo chưởng ấn bao quanh Hỏa Diễm nóng bỏng, như lan tràn cả không gian, cháy hừng hực, trực tiếp bao phủ Dụ Bách.
Sắc mặt của Dụ Bách đại biến, không thể không bỏ dỡ ngưng tụ Phù Trận, trong tay ngưng tụ chưởng ấn đánh tới.
- Ầm!
Thanh âm trầm đục, chưởng ấn của Dụ Bách trực tiếp tiêu tán.
Liệt diễm trên chưởng ấn của Lâm Vi Kỳ cực kỳ đáng sợ, lan tràn Phù Văn, như có thể thiêu đốt hư không, sau đó đè ép về phía Dụ Bách.
- Ngươi quả thật đến Vũ Hoàng cảnh!
Giờ khắc này, Dụ Bách tựa hồ phát hiện cái gì, muốn tách ra cũng đã không kịp, ở dưới chưởng ấn liệt diễm, phá hủy phòng ngự, thân thể liên tiếp đẩy lui, một bước cuối cùng ổn định thân thể, trong miệng có vết máu tràn ra.
- Ta thua.
Dụ Bách khẽ ngẩng đầu, nhìn Lâm Vi Kỳ, trong mắt có chút cười khổ.
- Hỏa Diễm thật đặc biệt.
Cách đó không xa, nhìn Lâm Vi Kỳ thúc giục liệt diễm, Đỗ Thiếu Phủ có chút động dung, liệt diễm kia rất bất đồng.
- Ầm!
Cũng trong lúc đó, thân thể của Vu Mã Thánh bị đẩy lui, sắc mặt trắng bệch, khó mà đối kháng Đông Lý Điêu.
- Ta thua.
Vu Mã Thánh ngẩng đầu, phải có chiến mà bại, nhưng không cần phải tự biết không địch lại còn dây dưa.
Thực lực của Đông Lý Điêu, đích xác không phải hắn có thể chống đỡ.
Theo Dụ Bách cùng Vu Mã Thánh không có bất ngờ thất bại, giữa sân chỉ còn lại bốn người.
Thời khắc này ngoại trừ Lâm Vi Kỳ cùng Đông Lý Điêu, giữa sân còn có Đỗ Thiếu Phủ cùng Tôn Nhương.
Người vây xem ở bốn phía reo hò không dứt, danh hào của bốn người vang tận mây xanh.
Có thể tiến vào top 4, này đủ để chứng minh thực lực của bốn người.
Ở thế giới lấy thực lực vi tôn, cường giả từ trước đến nay được mọi người sùng bái cùng hướng tới, đó là một loại điên cuồng cùng truy đuổi thực lực.
- Xem ra lần này thật có chút đặc biệt.
Trên đài cao, không ít cường giả nghĩ.
Nguyên bản không ít người nghĩ quán quân của Thất Điện đại hội sẽ là Đông Lý Điêu cùng Lâm Vi Kỳ.
Nhưng theo Tần Quan bị tru diệt, thời khắc này tất cả mọi người rất rõ ràng, bất kể là đối với Lâm Vi Kỳ hay Đông Lý Điêu, Kiều Phong kia đều là một kình địch rất mạnh.
- Vòng thứ hai, dựa theo quy tắc năm trước, bốn người các ngươi dựa theo quy tắc sắp xếp của thất tinh, lấy vị trí trước quyết đấu với vị trí sau, Thiên Xu điện Lâm Vi Kỳ quyết đấu Diêu Quang điện Tôn Nhương, Thiên Quyền điện Kiều Phong quyết đấu với Đông Lý Điêu, hiện tại vòng thứ hai bắt đầu!
Trưởng lão họ Chương đứng dậy, quan sát bốn người ở trên quảng trường nói, chỉ là sắc mặt vẫn không tốt đi nơi nào.
Thân thể mềm mại của Lâm Vi Kỳ hơi động, ánh mắt đảo qua Đỗ Thiếu Phủ cùng Đông Lý Điêu, sau đó nhìn về phía Tôn Nhương, nói:
- Ra tay đi!
- Vậy hãy để cho ta biết một chút về Liệt Diễm Võ Mạch đi!
Tôn Nhương nhìn Lâm Vi Kỳ, không có nhiều lời, trên người có khí tức Vũ Vương cảnh đỉnh phong, nhưng lại không thua Vũ Hoàng cảnh chân chính bạo phát, trong lúc mơ hồ mang khí tức Hoàng cảnh.
- Bán Hoàng cấp!
Ánh mắt của Lâm Vi Kỳ khẽ động, trên hồng y như lửa, Hỏa Diễm Phù Văn lướt nhanh ra.
- Ta liền không khách khí!
Tôn Nhương xuất thủ, thân ảnh thiểm lược, trong tay có một tia Phù Văn thất luyện, nháy mắt đâm xuyên không, lướt về phía Lâm Vi Kỳ.
- Ô Tinh Quyết không tầm thường nha.
Lâm Vi Kỳ phất tay, cổ tay trắng run lên, đầu ngón tay chộp tới, một cỗ liệt diễm hội tụ thành thủ ấn, trực tiếp nắm Phù Văn thất luyện ở trong tay.
Hai người này xuất thủ, nháy mắt hết sức căng thẳng.
- Ta rất muốn biết, truyền nhân của Khí Tôn tiền bối, đến cùng có thể cường hãn tới trình độ nào, ngươi thật giống như không chỉ là Linh Phù Sư đơn giản, Võ Đạo Phù Đạo song tu sao?
Đông Lý Điêu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hắn có thể cảm giác được, thanh niên thần bí gọi là Kiều Phong trước mắt kia, tuyệt đối không chỉ là Linh Phù Sư đơn thuần.
Lực lượng thân thể trên người Kiều Phong kia, tuyệt không phải Linh Phù Sư có thể có.
- Ngươi đã trả lời rồi, ra tay toàn lực đi, bằng không ngươi ngay cả cơ hội xuất thủ cũng sẽ không nhiều!
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Đông Lý Điêu, tạm thời còn không biết bản thể của Đông Lý Điêu này là vật gì.
Đỗ Thiếu Phủ có thể cảm giác được, sợ là bản thể của Đông Lý Điêu này, bài danh tuyệt đối không thấp trên Thiên Thú Bảng, khí tức uy áp trên người kia không phải chuyện đùa, sẽ không kém Ngân Dực Ma Điêu cùng Huyền Vân Xích Giao.
- Ngươi rất cuồng ngạo, cũng có tiền vốn cuồng ngạo, nhưng chỉ tiêu diệt Tần Quan, lại còn chưa đủ cuồng ngạo ở trước mặt ta!
Đông Lý Điêu nói xong, chiến bào cổ đãng, thân thể nhảy ra, hoa văn còn như Phượng Hoàng vỗ cánh, một đạo chưởng ấn lập tức đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ, muốn tiên phát chế nhân, khí thế cuồng bạo hùng hồn.
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, phất tay đánh về phía Đông Lý Điêu một quyền, đơn giản trực tiếp.
- Ầm!
Quyền ấn cùng chưởng ấn đụng chạm, làm cho quảng trường vang vọng sấm rền, kình khí tịch quyển kích tán.
Thân thể của Đỗ Thiếu Phủ hơi lay động, sau đó liền ổn định.
Thân thể Đông Lý Điêu lảo đảo lui ba bước, bàn tay tê dại, mắt lộ ra vẻ chấn động.
Hắn là thân thể Yêu Thú, đối phương lại cường hãn như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi.
- Ầm!
Khí tức trên người Đông Lý Điêu không còn ẩn dấu, khí tức Thú Hoàng Sơ Đăng cảnh tịch quyển, vung tay, một đạo trảo ấn xé rách không gian, trong lúc mơ hồ ở giữa không trung hình thành năm vết rách, phát ra thanh âm leng keng, đè ép về phía Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ lần thứ hai huy quyền, trên nắm đấm có Hỏa Viêm tử sắc nhàn nhạt lóe ra, nhanh như thiểm điện, lần thứ hai cùng người trước đối kháng.
Này hoàn toàn là đối kháng trực tiếp nhất, không lưu ý Đông Lý Điêu là thân thể Yêu Thú chút nào.
- Ầm!
Thân thể của Đông Lý Điêu bị đẩy lui lần thứ hai, sắc mặt trắng bệch, thời khắc này, kiêu ngạo trong mắt đã biến thành ngưng trọng và chấn động.
- Thân thể của Kiều Phong kia thật mạnh, cùng Đông Lý Điêu cứng rắn va chạm lại chiếm thượng phong!
Trên đài cao, cường giả Thất Điện cũng kinh ngạc không thôi.
Khai Dương điện Vân Báo Trưởng lão, thời khắc này càng khẩn trương đưa mắt phong tỏa ở trên quảng trường.
- Ngươi thật có tư cách để ta vận dụng toàn lực!
Đông Lý Điêu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, thời khắc này khí tức không giữ lại chút nào, bên ngoài thân Phù Văn bạo phát, giống như muốn tràn ngập cả quảng trường này.
Sau đó thân thể của Đông Lý Điêu trong thời gian cực ngắn, hóa thành một con Cự Điêu khổng lồ hơn trăm trượng.
Cự Điêu giương cánh che khuất bầu trời, lông cánh phát ra Phù Văn bạch sắc, giống như Phượng Hoàng, cả vật thể như mây trắng bao trùm, Linh Vũ phát sáng.
- Xuyên Vân Phượng Huyết Điêu!
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ hơi có chút kinh ngạc, bản thể của Đông Lý Điêu dĩ nhiên là một con Xuyên Vân Phượng Huyết Điêu bài danh cực cao trên Thiên Thú Bảng, còn trên cả Huyền Vân Xích Giao.
Đồn đãi Xuyên Vân Phượng Huyết Điêu này, có huyết thống của Phượng Hoàng trong truyền thuyết, uy năng kinh người, ở trong Yêu Thú thân phận cao quý phi phàm.
- Cô!
Bản thể của Đông Lý Điêu rít gào, Phù Văn tràn ngập không gian quảng trường, rung động tứ phương, khí tức cực kỳ cường đại, chỉ là khí tức liền vượt xa Tần Quan.
- Rất mạnh!
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ cũng có chút ba động, bản thể Xuyên Vân Phượng Huyết Điêu của Đông Lý Điêu đích xác không tầm thường, Thú Hoàng Sơ Đăng cảnh, cộng thêm lực lượng huyết mạch trong cơ thể, tu vi Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh cũng phải nhượng bộ lui binh.
- Cô!
Bản thể của Đông Lý Điêu đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ, vung cánh tịch quyển, kình phong đáng sợ vung vãi trời cao, như là phong bạo.
Nếu không phải quảng trường này bị Phù Trận cấm chế, sợ là sẽ trực tiếp rạn nứt tạc nổ.
Đỗ Thiếu Phủ quan sát bản thể của Đông Lý Điêu cuốn tới, phất tay, bàn chân điểm mặt đất, thân ảnh không lùi mà tiến tới, trực tiếp lao đi, muốn cỡi lên bản thể.
- Cô!
Xuyên Vân Phượng Huyết Điêu rít gào, Linh Vũ phát sáng, giương cánh vỗ mạnh, khí thế đáng sợ bạo phát, dĩ nhiên bức lui Đỗ Thiếu Phủ.
Cùng lúc đó, con ngươi của Xuyên Vân Phượng Huyết Điêu sắc sảo ngạo nghễ, mang một loại cao quý uy nghiêm, cự trảo tựa như muốn xé rách trời cao, cấp tốc chộp tới Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ xuất thủ, thời khắc này thân thể hắn so sánh với bản thể Xuyên Vân Phượng Huyết Điêu của Đông Lý Điêu, hiển nhiên vô cùng nhỏ bé, nhưng trên người bộc phát ra khí thế, lại có thể chống đỡ người trước.
Đỗ Thiếu Phủ vung tay oanh ra một quyền, Phù Văn chói mắt tràn ngập, tựa như tinh thần trong bầu trời đêm, mang một loại khí tức phô thiên cái địa.
Quyền ấn xuất hiện, làm cho không gian bốn phía quảng trường ảm đạm xuống, như có thể thôn phệ ánh sáng, muốn tái hiện màn đêm, uy năng trấn áp trời cao, làm người run sợ.