Từng đạo lôi đình kia, khiến người ta chỉ nhìn Lôi uy tràn ngập, lông tơ toàn thân cũng đột nhiên dựng đứng, sinh linh bốn phía như muốn nằm rạp trên mặt đất...
- Phanh phanh phanh...
Lôi uy đáng sợ, đó là hủy diệt, phá hủy hết thảy, 36 thân ảnh của Tần Quan, nhất thời có 35 cái bị phá hủy tạc nổ.
Còn dư lại một thân ảnh, Thần Linh Thiên Chung hóa thành quang mang, bao phủ thân thể ở trong đó.
- Phá!
Thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện, giơ tay lên, bàn tay mãnh liệt tham xuất, như dắt dẫn sấm chớp, hung hăng đánh vào Thần Linh Thiên Chung.
- Oanh...
Lực lượng đáng sợ, ngay cả Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh sợ là không chết cũng sẽ trọng thương.
Thần Linh Thiên Chung nổ vang, sau đó lung lay sắp đổ vén lên, Tần Quan miệng phun tiên huyết, thân ảnh lảo đảo lui ra, khóe miệng đã máu me đầm đìa.
- Xuy lạp...
Từng đạo lôi điện hội tụ ở trước người Đỗ Thiếu Phủ, hóa quyền thành trảo, thân ảnh lướt ra, trảo ấn tàn phá bừa bãi, trực tiếp bắt về phía Tần Quan.
- Không được!
Trên đài cao, sắc mặt của Khấu Quý Hùng đại biến.
Giờ khắc này, trong mắt của Tần Quan lộ ra sợ hãi, hôm nay hết thảy biến hóa đều nằm ngoài dự đoán của hắn.
Ở trước mặt Kiều Phong, Tần Quan không nghĩ tới lần này mình đột phá Vũ Hoàng cảnh, có Pháp Khí hạ phẩm Thần Linh Thiên Chung, lại vẫn không thể đối kháng.
Có lẽ thời khắc này Tần Quan mới chính thức biết, Kiều Phong trước mắt kia, đến tột cùng kinh khủng bực nào.
- Xì xì xì...
Trảo ấn lướt không, cơ hồ muốn xé nát mảng lớn không gian, Tần Quan căn bản khó mà tách ra, trảo ấn trực tiếp nắm chặt cổ.
- Kiều Phong, dừng tay cho ta, Tần Quan đã thua, dừng tay!
Trên đài cao, thân thể của Khấu Quý Hùng Trưởng lão nhanh như thiểm điện đứng dậy, mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ ở giữa quảng trường, sắc mặt âm hàn, ánh mắt đại biến, lớn tiếng quát lên.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Tần Quan bị nắm trong tay, hai con ngươi đều là sát ý.
Mà lúc này thần sắc kia rơi ở trong mắt Tần Quan, lại cảm giác giống như Tử Thần, toàn thân căng thẳng, lông tơ dựng đứng, một cảm giác sợ hãi từ sâu trong nội tâm, không tự chủ được lan tràn ra.
- Xì xì xì...
Chỉ nháy mắt, trong trảo ấn của Đỗ Thiếu Phủ có điện mang tàn phá bừa bãi, ngũ chỉ hung hăng siết lại.
- Răng rắc...
Ở trong ánh mắt hoảng hốt của Tần Quan, trên cổ nhất thời truyền ra tiếng răng rắc, hắn cuối cùng có thể rõ ràng cảm giác được, đầu của mình bị bẻ gãy.
- A...
Cuối cùng hét thảm một tiếng, cái cổ nứt ra, thân thể Tần Quan chia lìa ngã ở trong vũng máu, đầu lâu lăn long lốc, tràn đầy hoảng hốt, chết không nhắm mắt.
Hết thảy quá nhanh, Kiều Phong tiêu diệt Tần Quan gọn gàng nhanh chóng, cực kỳ ác liệt, không người có thể ngăn trở.
Cả quảng trường, trong quần sơn đều yên tĩnh lại.
Không ít ánh mắt run rẩy, có hàn ý từ trong xương lan tràn ra.
- Tần Quan chết rồi, thực sự bị tiêu diệt rồi!
- Trời ạ, Kiều Phong thực sự giết Tần Quan rồi!
- ...
Sau chấn kinh ngắn ngủn, thanh âm hít vào khí lạnh liên tục không ngừng.
Không ai nghĩ tới, Kiều Phong sẽ thực sự giết Tần Quan ở tại chỗ.
Trên đài cao, cường giả Thất Điện cũng chấn kinh, nhìn nhau, sắc mặt thầm biến hóa.
Kiều Phong kia chân chính tiêu diệt Tần Quan, thật đúng là vượt ra khỏi mọi người dự liệu.
- Dẫn xà xuất động, đánh rắn bảy tấc, Kiều Phong này là cố ý âm người.
Diêu Quang điện Diệu Tinh Trưởng lão thì thào nói, mắt nhìn thanh niên giữa không trung kia, ánh mắt đầy thâm ý.
- Quá mạnh mẽ!
Bên ngoài quảng trường, thanh niên cường tráng kia kinh ngạc, miệng có thể nhét vào một quả trứng vịt nhìn Đỗ Thiếu Phủ.
Mà lúc này sắc mặt khó chịu nhất, không ai hơn người Ngọc Hành điện, bọn họ chưa từng nghĩ tới, cả điện tiêu hao vô số tài nguyên bồi dưỡng Tần Quan, thời khắc này lại bị Kiều Phong kia vô tình tru sát.
- Kiều Phong, ngươi muốn chết!
Thân thể Khấu Quý Hùng Trưởng lão run lên, mắt thấy học trò cưng của mình đầu lìa khỏi cổ, chết không thể chết lại, thân thể run rẩy, hàn ý kích xạ, thanh âm tràn đầy sát ý vang vọng quảng trường.
- Đã nói sinh tử tự chịu, chết chỉ là kỹ không bằng người mà thôi!
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Khấu Quý Hùng, mặc dù biết nơi này là trong Ngọc Hành điện, nhưng đối mặt với Tần Quan, một người một lòng muốn đưa mình vào tử địa, Đỗ Thiếu Phủ căn bản không có bao nhiêu do dự, lần trước để cho chạy trốn, lúc này đây liền tiên hạ thủ vi cường.
Một người có sát tâm với mình, mặc kệ ở địa phương nào, kia cũng là uy hiếp biện pháp tốt nhất là trực tiếp tru diệt, bằng không hậu hoạn vô cùng.
Giống như Quang Minh Thần Đình Cổ Dục lúc trước, Đỗ Thiếu Phủ tuyệt đối sẽ không lưu thủ.
- Được lắm sinh tử tự chịu, ngươi rõ ràng là có ý giết người, ngươi đây là đang khiêu khích Ngọc Hành điện ta!
Sắc mặt của Khấu Quý Hùng âm u, sát ý bành trướng, hắn một lòng bồi dưỡng ái đồ, ký thác quá nhiều kỳ vọng, thời khắc này trơ mắt nhìn đệ tử bị tru diệt, điều này để hắn làm sao có thể từ bỏ ý đồ.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Khấu Quý Hùng, cười lạnh nói:
- Hắn muốn giết ta, bị ta giết, lẽ nào hôm nay Ngọc Hành điện thật muốn không biết xấu hổ sao?
- Tiểu tử, ngươi đây là đang khiêu chiến uy nghiêm của Ngọc Hành điện ta, hôm nay tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Khấu Quý Hùng giận dữ, sát ý trong mắt không hề che giấu kích xạ.
- Hôm nay Ngọc Hành điện thật muốn bỏ hết mặt mũi sao, người trẻ tuổi đọ sức, quy tắc sinh tử tự chịu, lúc này xảy ra ngoài ý muốn, có thể trách người khác sao!
Thanh âm trầm thấp từ trong miệng Thiên Quyền điện Trúc Hưu Trưởng lão truyền ra, thân thể đứng lên.
Ánh mắt của Trúc Hưu Trưởng lão một mực bình tĩnh không hề bận tâm, thời khắc này có quang mang khiếp người, mắt nhìn Khấu Quý Hùng nói:
- Nếu hôm nay Ngọc Hành điện thật tính toán không biết xấu hổ, Thiên Quyền điện ta cũng chỉ có thể liều mạng!
Tiếng gầm của Trúc Hưu Trưởng lão vang vọng quảng trường, cuồn cuộn quanh quẩn, đại biểu cho lập trường tuyệt đối của Thiên Quyền điện.
- Này chỉ là ngoài ý muốn, hiện tại Thất Điện đại hội vẫn nên tiếp tục, Khấu trưởng lão nén bi thương đi!
Vân Tử Cầm Trưởng lão từ tốn nói, ý tứ trong lời nói không cần nói cũng biết, rõ ràng là ủng hộ Thiên Quyền điện.
- Này chỉ là ngoài ý muốn, đích thật là khiến người ta tiếc hận, hiện tại Thất Điện đại hội vẫn nên tiếp tục.
Duẫn Tầm Lãng Trưởng lão nói.
- Bọn họ sinh tử chiến, Kiều Phong hạ thủ độc ác một chút, nhưng quy tắc là bọn hắn quyết định, chúng ta rõ như ban ngày, cũng không làm trái quy tắc.
Vân Báo Trưởng lão nhìn Khấu Quý Hùng nói:
- Khấu trưởng lão, nén bi thương đi, hôm nay cả Linh Vực chú ý, Ngọc Hành điện nên tự trọng!
- Kiều Phong đích xác không có phạm quy, Thất Điện đại hội trọng yếu, nên tiếp tục.
Diêu Quang điện Diệu Tinh Trưởng lão nói.
- Kiều Phong hạ thủ tàn nhẫn một chút, nhưng này chỉ là sự tình giữa hai người bọn hắn, Tần Quan ngã xuống, đối với Thất Tinh Điện chúng ta mà nói cũng là tổn thất, Khấu trưởng lão nén bi thương.
Thiên Xu điện Thúy Phù Trưởng lão mở miệng.
Thời khắc này các cường giả điện mở miệng, hầu như đều trực tiếp cho thấy lập trường ủng hộ Thiên Quyền điện.
Sắc mặt của Khấu Quý Hùng âm hàn đến cực hạn, tất cả các điện biểu lộ thái độ, hắn cũng không thể không cố kỵ.
Thời khắc này trong lòng Khấu Quý Hùng làm sao không rõ, mặc kệ hắn muốn tiêu diệt Kiều Phong kia như thế nào, nhưng nếu bởi vậy chọc cho các điện không vui xuất thủ, như vậy Ngọc Hành điện sẽ không ngóc đầu lên nỗi.
- Hảo, hảo, hảo . .
Khấu Quý Hùng cắn răng nghiến lợi nói ra ba chữ hảo, nhìn quảng trường nói:
- Thất Điện đại hội tiếp tục, Chương sư đệ ngươi chủ trì Thất Điện đại hội.
Thoại âm rơi xuống, ánh mắt của Khấu Quý Hùng âm hàn nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ, thu hồi Thần Linh Thiên Chung trôi nổi giữa không trung, sau đó phất tay áo rời đi.
- Pháp Khí hạ phẩm a.
Nhìn Khấu Quý Hùng lấy đi Thần Linh Thiên Chung, ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ có chút không nỡ, đây chính là một Pháp Khí chân chính, uy năng đáng sợ, chỉ tiếc lúc này không thể bỏ vào trong túi.
- Thất Điện đại hội tiếp tục!
Trên quảng trường, có đệ tử Ngọc Hành điện thu thi thể của Tần Quan đi, Trưởng lão họ Chương đứng dậy, sắc mặt cũng khó coi, thanh âm vang vọng quảng trường.
- Thất Điện đại hội tiếp tục!
Vô số người vây xem thở dài một hơi, bất quá trong lòng đều rõ ràng, sợ là hôm nay qua đi, mẫu thuẫn của Thiên Quyền điện cùng Ngọc Hành điện sẽ không cách nào đơn giản hóa giải.
Trên đài cao, cường giả Thất Điện thầm biến sắc, nhìn Khấu Quý Hùng rời đi, cũng không có nói thêm cái gì.
Học trò cưng của mình bị tru diệt tại chỗ, loại tâm tình này, mọi người đều có thể lý giải, Khấu Quý Hùng tự nhiên không thể ở tiếp nữa.
Trên quảng trường, thời khắc này theo Trưởng lão họ Chương nói xong, Lâm Vi Kỳ, Đông Lý Điêu, Dụ Bách, Vu Mã Thánh, Tôn Nhương đến gần nhau, ánh mắt đều hữu ý vô ý rơi vào trên người Đỗ Thiếu Phủ.
Từ vừa rồi Đỗ Thiếu Phủ tiêu diệt Tần Quan cho thấy thực lực, thời khắc này để năm người không thể không chú ý đến Đỗ Thiếu Phủ.
- Vòng thứ nhất chỉ để lại bốn người, còn cần hai người rời nơi thi đấu, Dụ Bách, Tư Mã Thánh, các ngươi liên thủ đi, để chúng ta sớm kết thúc Thất Điện đại hội.
Đông Lý Điêu nhìn về Thiên Tuyền điện Dụ Bách cùng Thiên Cơ điện Vu Mã Thánh, tựa hồ cho rằng hai người này yếu nhất trong sáu người hiện tại.
Dụ Bách cùng Vu Mã Thánh nhìn nhau, lại nhìn Đông Lý Điêu, trong mắt cũng có kiêng kỵ.
- Liên thủ thì không cần, Thiên Tuyền điện ta còn thua được, bất quá ngươi muốn thắng lợi, sợ là cũng phải trả giá thật lớn.
Dụ Bách nhìn Đông Lý Điêu, trên mặt tuấn lãng, ánh mắt kiên nghị, khí tức ba động, đó là Linh Phù Sư lục tinh đỉnh phong, cơ hồ một chân bước vào Linh Phù Sư thất tinh.
Dụ Bách thân là Trận Phù Sư, chiến lực tuyệt đối là không thể khinh thường, hắn cũng không muốn liên thủ đối phó Đông Lý Điêu, như vậy coi như thắng lợi, cũng là thất bại.
Thân là đệ tử đại biểu Thiên Tuyền điện, Dụ Bách có ngạo khí của mình.