Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 822: Đối chiến tần quan.

Chương Trước Chương Tiếp

- Xùy...

Phù Văn thất luyện lướt thẳng tới, bắn về phía mi tâm của thanh niên cường tráng, không bởi vì thanh niên cường tráng chịu thua mà đình trệ.

Ánh mắt của thanh niên cường tráng kinh biến, Lăng Ba Tiêu Diêu Bộ cấp tốc tách ra.

Lúc này, Tần Quan chân chính không có lưu thủ, cố ý gây nên.

Tuy thanh niên cường tráng có Lăng Ba Tiêu Diêu Bộ, nhưng tu vi chênh lệch, Tần Quan tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài, bởi vậy khó mà tách ra.

- Hưu...u...u!

Phù Văn thất luyện như độc xà xuyên thủng đầu vai của thanh niên cường tráng.

Thanh niên cường tráng hiểm hiểm tránh được chỗ hiểm mi tâm, xoay người đào tẩu, nhưng đầu vai không thể tách ra, miệng phun máu tươi, đầu vai máu me đầm đìa, thân ảnh lảo đảo, bay rớt ra ngoài.

Nếu không phải dựa vào Lăng Ba Tiêu Diêu Bộ cuối cùng tách ra chỗ yếu hại, thanh niên cường tráng này đã chết ở giữa sân rồi.

Một màn này, làm cho không ít ánh mắt biến sắc, bốn phía vang lên tiếng mắng ngất trời.

Thanh niên cường tráng rõ ràng đã chịu thua, nhưng Tần Quan còn tàn nhẫn ra tay, hành động như vậy khiến người ta khinh thường.

Chẳng qua bởi vì Ngọc Hành điện, người vây xem cũng không dám mắng quá lớn tiếng.

- Ta đã chịu thua, ngươi còn hạ sát thủ, quá vô sỉ, nếu ta cũng là Vũ Hoàng cảnh, căn bản sẽ không sợ ngươi!

Thanh niên cường tráng đứng lên, đại phủ chống mặt đất, mắt nhìn Tần Quan trôi nổi giữa không trung, ánh mắt bất mãn.

- Chịu thua nên rời sân, đã ở trên sân, vậy sinh tử bất luận, chết đi!

Đối với tiếng mắng bốn phía cùng thanh niên cường tráng bất mãn, Tần Quan không để ý, ngược lại càng khơi dậy sát ý trong lòng, mấy lần đều không làm gì được thanh niên này, hắn đã muốn giết người, thân ảnh lóe lên, bạch y vù vù, một đạo chỉ ấn xảo quyệt lướt về phía thanh niên cường tráng căn bản không cách nào chống đỡ kia.

- Vương bát đản, Ngọc Hành điện Tần Quan thật con mẹ nó không biết xấu hổ a.

- Ngọc Hành điện không cần mặt mũi sao.

Đối với Tần Quan xuất thủ lần nữa, muốn đưa thanh niên cường tráng kia vào chỗ chết, bốn phía rốt cục không nhịn được truyền ra tiếng mắng phô thiên cái địa.

Tiếng mắng này, cũng làm cho Khấu Quý Hùng ở trên đài biến sắc, trong mắt lướt qua hàn ý.

- Xùy...

Sắc mặt của Tần Quan âm hàn sâm lạnh, người thắng làm vua, hắn chưa bao giờ quan tâm những người yếu kia nhận định, chỉ ấn xuyên không, đâm thẳng yết hầu của thanh niên cường tráng, nhanh như thiểm điện, thế như bôn lôi.

Thanh niên cường tráng khó mà tách ra, ánh mắt hơi nhắm lại, mang theo tiếc hận, thì thào nói:

- Thôn trưởng gia gia, thúc bá đại thẩm, xin lỗi, Thạch Đầu không thể trở thành một đại anh hùng danh chấn thiên hạ rồi.

Thanh niên cường tráng chờ chết, đối phương là Vũ Hoàng cảnh, hắn biết mình không thể địch nổi, chỉ là trong lòng còn có quá nhiều tiếc nuối, còn chưa hoàn thành tâm nguyện trong lòng, hắn không muốn chết.

Đúng lúc này, bên tai thanh niên cường tráng vang lên thanh âm quen thuộc.

- Ngươi cái ngốc tử này, không biết nhanh chóng xuống đài sao, hà tất trêu chọc một kẻ không biết xấu hổ.

Bên tai truyền tới thanh âm, đồng thời thanh niên cường tráng cảm giác được quanh thân bị đọng lại, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở phía trước, một thanh niên mang mặt nạ phất tay, chưởng ấn trực tiếp chống đỡ chỉ ấn.

- Xuy lạp...

Chỉ ấn và chưởng ấn đụng chạm, không gian khẽ run lên, sau đó hết thảy lắng xuống, thân ảnh của thanh niên mang mặt nạ bất động như núi, nhưng chỉ ấn của Tần Quan lại tiêu tán thành vô hình.

- Đạp đạp...

Thân ảnh của Tần Quan lảo đảo rút lui, trong mắt dâng lên hàn ý, nhìn Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên xuất hiện, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Kiều Phong...

Cả quảng trường an tĩnh, thời khắc này Đông Lý Điêu cùng Tôn Nhương, Vu Mã Thánh… đã sớm giải quyết đối thủ, nhìn Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên nhúng tay, ánh mắt bọn hắn khẽ động, tò mò nhìn Đỗ Thiếu Phủ.

- Di...

Trên đài cao, các cường giả Thất Điện lộ ra vẻ kinh dị.

- Khá lắm.

Bốn phía, người vây xem rậm rạp sôi trào vui mừng.

- Cảm ơn ngươi đã cứu ta.

Thanh niên cường tráng ngây ra một lúc, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ chắp tay cảm tạ, tựa hồ rất ngoài ý muốn, thanh niên trước mắt cũng là đệ tử Thất Tinh Điện, tại sao lại cứu hắn.

- Đi xuống trị thương đi, ngươi chỉ có thể đến một bước này rồi.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn thanh niên cường tráng nói, thanh niên này bất phàm, nhưng chỉ có thể dừng bước ở đây, không thể tiến thêm nữa.

- Được, ngươi cẩn thận một chút, vừa rồi ra tay với ta là Vũ Hoàng cảnh, còn cực kỳ vô sỉ, nhất định phải chú ý.

Thanh niên cường tráng trừng Tần Quan một cái, sau đó xoay người rời đi, thật vất vả nhặt về một cái mạng, tự biết chỉ có thể rời nơi thi đấu.

- Kiều Phong, ngươi có ý gì.

Tần Quan lạnh lùng nhìn chằm Đỗ Thiếu Phủ, hàn ý trong mắt không hề che giấu.

- Ta đọc qua quy củ của Thất Điện đại hội, sau khi chịu thua, không được tiếp tục xuất thủ, vừa rồi người kia chịu thua, nhưng ngươi ngoảnh mặt làm ngơ, lần này Thất Điện đại hội còn do Ngọc Hành điện tổ chức, ngươi thân là đại biểu của Ngọc Hành điện, xem ra mặt mũi của Ngọc Hành điện cũng bị ngươi làm mất hết!

Đỗ Thiếu Phủ nhàn nhạt nói, không có bất kỳ khách khí, buổi tối hôm qua có người tập kích thăm dò bản thân, lần này Đỗ Thiếu Phủ cũng là cố ý, thanh âm xen lẫn huyền khí, đủ để cho cả sơn mạch nghe rõ rõ ràng ràng.

Chỉ là nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, hết thảy người Ngọc Hành điện đều biến sắc, chẳng khác gì bị đánh một bạt tai.

Lúc trước Tần Quan hạ sát thủ, mọi người đều tận mắt nhìn thấy.

Lấy thân phận của Tần Quan ở Ngọc Hành điện, muốn giết một người, đối với Ngọc Hành điện thật không tính là cái gì.

Cường giả Thất Điện trên đài cao cũng sẽ không vì thế chỉ trích Ngọc Hành điện, đều mở một con mắt nhắm một con mắt, suy cho cùng không cần phải vì một người ngoài mà chỉ trích Ngọc Hành điện.

Chỉ là không có người nghĩ đến, cuối cùng Kiều Phong lại nhảy ra, những lời này, nhất thời làm cho cả Ngọc Hành điện không thể xuống đài.

- Hừ, ta không có nghe được hắn chịu thua, đã chịu thua, vậy cần phải rời sân, lưu ở trên sân, tự nhiên sinh tử bất luận, nếu bị giết, cũng là thực lực không đủ, tự mất mặt xấu hổ mà thôi.

Tần Quan âm trầm nói, mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt không thể đè nén hàn ý, âm trầm nói:

- Ngươi tới tham gia Thất Điện đại hội, còn không phải là vì đoạt quán quân, vì đạt được chỗ tốt kia, hà tất đi ra làm người tốt.

- Ngọc Hành điện, so với ta tưởng tượng còn kém hơn nha, mặt mũi của Ngọc Hành điện, thật là bị ngươi làm mất hết, trong Thất Tinh Điện, có hạng người vô sỉ như ngươi, sáu điện khác cũng bị hắt nước bẩn.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Tần Quan nói, đối với người này, một mực có sát ý.

- Ha ha, nói rất hay.

Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, bốn phía nhất thời truyền ra thanh âm sôi trào ồn ào.

- Tính cách của Kiều Phong này, ta thích.

Đông Lý Điêu nhìn Tần Quan cùng Đỗ Thiếu Phủ giằng co, miệng cười nhạt, đối với Tần Quan, trong mắt cũng lộ ra khinh thường không hề che giấu.

Tôn Nhương, Dụ Bách, Vu Mã Thánh mỉm cười, không có phát biểu ý kiến.

Lâm Vi Kỳ hữu ý vô ý nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái, trong mắt bình tĩnh, nhìn không ra quá nhiều ba động.

- Hừ, tiểu tử cuồng vọng.

Khấu Quý Hùng nhịn không được hừ lạnh, khuôn mặt già nua đã tái xanh.

- Thất Điện đại hội có quy củ của Thất Điện đại hội, tất cả mọi người nhìn ở trong mắt, có ít người không nên ảnh hưởng mặt mũi của cả Thất Tinh Điện mới tốt.

Trúc Hưu Trưởng lão từ tốn nói, trong lời nói ám chỉ, mọi người tự nhiên hiểu rõ, chỉ là vừa rồi tất cả mọi người mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi.

- Hừ...

Khấu Quý Hùng hừ lạnh, sự tình này đích thật là có chút không chiếm lý, bởi vậy không tiện nói thêm gì nữa.

Gương mặt Tần Quan âm hàn, trong mắt hàn ý như độc xà, nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ, dử tợn nói:

- Kiều Phong, ngươi cũng chỉ là bằng vào tên tuổi của Khí Tôn giả danh lừa bịp mà thôi, trừ đi tên tuổi của Khí Tôn, ngươi lại tính là thứ gì.

- Ta là người như thế nào, ta rất rõ ràng, ta cũng biết, trừ đi tên tuổi của Ngọc Hành điện, Tần Quan ngươi lại không bằng cẩu thí.

Đỗ Thiếu Phủ cười nhạt nói.

- Ha ha ha ha...

Tần Quan cất tiếng cười to, chẳng qua là giận quá mà cười, khuôn mặt âm hàn đến cực hạn, tức giận trong lòng bị kích không thể ức chế, quan sát Đỗ Thiếu Phủ, âm trầm nói:

- Kiều Phong, ngươi đã cho rằng ta chỉ dựa vào tên tuổi Ngọc Hành điện, như vậy có dám đánh với ta một trận không?

Nghe Tần Quan nói, ánh mắt của Khấu Quý Hùng cũng run lên, thần sắc hơi động.

- Ngươi vẫn là sớm nhận thua đi, giống như lần trước sớm chạy trối chết cho thỏa đáng.

Đỗ Thiếu Phủ từ tốn nói, ánh mắt mang vẻ khinh thường.

- Lẽ nào Tần Quan đã sớm thua ở trong tay Kiều Phong?

Nghe vậy, đám người Đông Lý Điêu, Tôn Nhương lộ ra vẻ kinh ngạc, lời kia tựa hồ lộ ra không ít tin tức.

Nhìn thấy thần sắc của đám người Đông Lý Điêu, Tôn Nhương, Vu Mã Thánh, Dụ Bách, sắc mặt của Tần Quan càng âm hàn, trong mắt hàn ý ngập trời, oán độc dữ tợn, gằn từng chữ nói:

- Kiều Phong, hôm nay chúng ta đánh một trận, sinh tử tự chịu, nếu như ngươi không dám, liền dập đầu ba cái, sớm rời nơi thi đấu đi.

- Này chơi có chút lớn nha!

Trên đài cao, các cường giả Thất Điện nhìn nhau.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)