Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 817: Cố ý gây khó dễ.

Chương Trước Chương Tiếp

- Kỷ. . .

Giữa không trung có tiếng phi cầm hí vang. Một con chim khổng lồ màu đỏ từ không trung xa xôi lướt tới, màu đỏ rực rỡ, đỏ tươi như lửa.

- Liệt Diễm Thần Tước, đó chính là Lâm Vi Kỳ của Thiên Xu điện.

Nhìn thấy phi cầm cực lớn đỏ tươi như lửa này, trong sơn mạch nhất thời vang lên từng tiếng kêu kinh ngạc, Liệt Diễm Thần Tước, đó chính là tọa kị của Lâm Vi Kỳ Thiên Xu điện.

Liệt Diễm Thần Tước xuất hiện ở nơi này lúc này, đủ thấy Lâm Vi Kỳ của Thiên Xu điện đã đến.

Bên trên Hỏa Thần Tước khổng lồ có một bóng hình xinh đẹp màu đỏ, bóng hình xinh đẹp uyển chuyển động lòng người trực tiếp cùng Liệt Diễm Thần Tước bay lên chủ phong, biến mất ở trong mây mù.

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhìn Liệt Diễm Thần Tước biến mất, ghi nhớ bóng hình xinh đẹp trên Liệt Diễm Thần Tước vừa nãy.

Khí tức mơ hồ động lòng người trên thân nữ tử này, khiến Đỗ Thiếu Phủ cũng khó có thể rời mắt, giống như sâu không lường được.

- Thiếu điện chủ, vừa nãy chính là Lâm Vi Kỳ của Thiên Xu điện. Dẫn đầu nhân vật trẻ tuổi của Thiên Xu điện lần này, thiên phú tuyệt đỉnh, được khen là kỳ tài nghìn năm khó gặp của Thiên Xu điện, cũng là người có khả năng đứng đầu, đoạt giải quán quân trong Thất Điện đại hội lần này.

Vu Minh Viễn ở bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ khẽ nói.

- Vì sao người của Thiên Xu điện có thể trực tiếp lên chủ phong còn người của Thiên Quyền điện ta phải tự đi lên chủ phong. Ngươi đây là muốn nhằm vào Thiên Quyền điện ta sao?

Khi Liệt Diễm Thần Tước rực rỡ như lửa kia lướt vào trong chủ phong của Thiên Hành Sơn, sắc mặt của Đào Ngọc cũng sắc bén hơn không ít, nhìn chằm chằm người thanh niên không tầm thường của Ngọc Hành điện này quát mắng .

Sắc mặt của người thanh niên không tầm thường không ngừng xanh đỏ, sau đó âm trầm nói:

- Đó là Thiên Xu điện còn các ngươi là Thiên Quyền điện. Nói chung các ngươi muốn lên chủ phong thì đi xuống yêu thú tọa kỵ!

- Thiếu điện chủ, xem bộ dáng dường như Ngọc Hành điện cố ý làm khó Thiên Quyền điện chúng ta.

Trong ánh mắt Trúc Hưu trưởng lão vốn không hề bận tâm lúc này cũng dâng lên một chút lạnh lùng.

Lúc này ai cũng biết, Ngọc Hành điện cố ý phái ra đệ tử trẻ tuổi này ngăn cản, chính là muốn khiến Thiên Quyền điện phải chịu khó xử. Chuyện này e rằng có liên quan tới chuyện phát sinh ở Đại Khí thành trên Vạn Khí đại hội.

- Ngươi. . .

Khi người thanh niên không tầm thường này vừa dứt lời, Đào Ngọc liền giận dữ. Người thanh niên trước mắt này rõ ràng là cố ý nhằm vào Thiên Quyền điện.

Vốn muốn lên được chủ phong của Ngọc Hành điện, đương nhiên phải dùng tọa kỵ mới có thể đi vào. Đây chính là quy định của Ngọc Hành điện.

Nhưng đối với thân phận như Thiên Quyền điện, từ trước đến nay đều không cần, hơn nữa vừa nãy Lâm Vi Kỳ của Thiên Xu điện chính là đường hoàng cưỡi yêu thú tọa kỵ đi lên. Lần này Ngọc Hành điện rõ ràng chỉ chuyên môn gây khó dễ với Thiên Quyền điện.

- Để ta giải quyết việc này.

Đào Ngọc còn chưa nói xong đã bị Đỗ Thiếu Phủ mở miệng đánh gãy. Bóng người lặng lẽ đứng trước người Đào Ngọc, nhìn người thanh niên không tầm thường trên lưng Tích Dịch Yêu Thú phía trước, nói:

- Tìm một người có chức trách đi ra nói chuyện. Chúng ta ở chỗ này chờ.

Nhìn người thanh niên thần bí trước mắt, ánh mắt của người thanh niên không tầm thường thoáng động, nói:

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Ý tứ chính là ngươi còn chưa đủ tư cách nói chuyện với chúng ta. Ngươi đi gọi những người có chức trách ra đây.

- Ngươi lớn mật, ngươi là cái thá gì. . .

Người thanh niên không tầm thường sửng sốt, sau đó nhất thời nổi giận, mở miệng mắng to.

- Bốp. . .

Âm thanh thanh thúy vang dội truyền ra, người thanh niên này đang nói vẫn còn chưa hết, trên khuôn mặt cậu lại lập tức xuất hiện một dấu bàn tay. Không gian trước người thanh niên không tầm thường chấn động. Một bóng người màu tím lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện, một đạo trảo ấn khấu lên trên cổ hắn, khiến khí tức huyền khí trên người hắn ngừng lại. Không gian đọng lại, không có cách nào nhúc nhích.

Người thanh niên này ở Ngọc Hành điện dù gì cũng là nhân vật số một số hai trong thế hệ trẻ tuổi ngoại trừ Tần Quan, tu vi Vũ Vương Bỉ Ngạn cảnh tuyệt đối xem như là nhân trung long phượng.

Nhưng giờ phút này, người thanh niên lại không nghĩ tới chỉ vừa đối mặt đã bị đánh một bạt tai, còn trực tiếp bị bắt giữ, hoàn toàn không có lực lượng chống lại.

- Miệng không sạch sẽ đương nhiên phải nhận chút dạy dỗ. Dám bất kính với ta, ta sẽ đại biểu cho tôn trưởng của ngươi giáo huấn ngươi một chút.

Ánh mắt sắc bén của Đỗ Thiếu Phủ ẩn dưới mặt nạ khẽ dao động. Một tay bạt tai làm nhiều việc cùng lúc, tính toán hung hăng tát trên khuôn mặt của người thanh niên không tầm thường, tát cho hắn mặt mũi bầm dập, máu tươi trong miệng tràn ra.

Hai mắt người thanh niên chấn động kinh ngạc thật lâu không dứt, sau đó lộ ra vẻ sợ hãi, ngây người thật lâu không có cách nào phục hồi lại tinh thần.

- Buông Mã sư huynh ra, ngươi muốn làm cái gì!

Trên lưng Tích Dịch Yêu Thú, phía sau người thanh niên không tầm thường, không ít thanh niên nam nữ cũng có khí tức không tầm thường đều chấn động, kinh ngạc hoàn hồn, sau đó đồng thời điên cuồng phun ra huyền khí lao thẳng về phía Đỗ Thiếu Phủ.

- Gào. . .

Tích Dịch Yêu Thú cũng liên tục rít gào, phù văn bạo phát lóe ra, muốn ném Đỗ Thiếu Phủ xuống.

- Ngươi đi xuống!

Đỗ Thiếu Phủ trầm giọng quát, từ trong cơ thể hắn, một Hỏa Viêm màu tím đáng sợ mang theo tất cả cuốn ra giống như hóa thành ảo ảnh một con Tử Viêm Yêu Hoàng khổng lồ vỗ cánh bay lên, hơi thở nóng bỏng kinh người bỗng nhiên khuếch tán, giống như có thể phá hủy tất cả.

- Ầm ầm ầm. . .

Tiếng động trầm thấp truyền ra, tất cả thanh niên nam nữ đứng lên lúc nãy đều bị chấn động rơi xuống, Tích Dịch Yêu Thú khổng lồ kia cũng trực tiếp rơi từ trên không trung xuống, hung hăng nện vào đỉnh núi phía dưới.

Động tĩnh kinh người lập tức khiến rất nhiều ánh mắt trong dãy núi đều quay sang đây.

- Người của Ngọc Hành điện nghe cho kỹ, phái một ít mèo chó để che đường của ta chỉ tự rước lấy nhục vào người mà thôi. Không muốn Thiên Quyền điện ta tới tham gia Thất Điện đại hội thì nói ra cần gì không nhận ra người như vậy?

Tay Đỗ Thiếu Phủ nắm lấy người thanh niên không tầm thường kia, nhìn về phá chủ phong của Ngọc Hành điện, âm thanh vang vọng trong dãy núi.

- Hóa ra là người của Thiên Quyền điện, lẽ nào người thanh niên kia chính là đệ tử của Khí Tôn trong đồn đại sao.

- Dường như là Ngọc Hành điện và Thiên Quyền điện muốn đối mặt nhau. Xem ra lời đồn quả không sai, mâu thuẫn giữa Ngọc Hành điện và Thiên Quyền điện cũng không hề nhỏ.

Trong dãy núi, không ít âm thanh truyền ra, khiến vô số ánh mắt dao động.

- Hóa ra là các vị của Thiên Quyền điện đến đây, nghênh tiếp chậm trễ, xin hãy tha lỗi.

Âm thanh dầy, vang vọng trên không trung của sơn cốc, sau đó không ít bóng người lướt qua khoảng không mà đến, khí tức dao động cực kỳ hùng hồn.

Một lão nhân dẫn đầu, tuổi tác thoạt nhìn chênh lệch không bao nhiêu với Trúc Hưu trưởng lão. Lão và không ít ánh mắt phía sau lão đều nhìn Đỗ Thiếu Phủ, âm thầm co rúm.

- Trúc Hưu trưởng lão, ta nghĩ trong này nhất định có hiểu lầm gì đó. Đệ tử trong điện không biết lễ phép, lúc trở về ta tất nhiên sẽ trừng phạt nghiêm khắc.

Lão nhân nhìn Trúc Hưu trưởng lão trước mắt chắp tay nói, trên khuôn mặt ý cười, che giấu dáng vẻ âm trầm.

- Được, hi vọng Ngọc Hành điện có thể cho ta một cái công đạo.

Đỗ Thiếu Phủ mở miệng, phất tay hung hăng ném một cái, người thanh niên không tầm thường trực tiếp bị ném ra nặng nề đập xuống đỉnh núi phía dưới khiến đất rung núi chuyển, đá vụn kích động.

Sắc mặt mỗi người của Ngọc Hành điện nhất thời âm thầm co rúm, đều đưa mắt nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ rời đi, ánh mắt không dám nhìn đi nơi khác.

Đỗ Thiếu Phủ ngay trước mặt bọn họ, không khách khí ném đệ tử của Ngọc Hành điện ra phía dưới đỉnh núi. Đây rõ ràng là không coi bọn họ ra gì.

- Không biết các hạ là?

Lão nhân nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khí tức trên người dao động, giống như muốn thăm dò khí tức tu vi của Đỗ Thiếu Phủ.

Nhưng khiến cho hắn có chút thất vọng, khí tức trên người thanh niên thần bí sâu không lường được, ngay cả hắn cũng không có cách nào thăm dò được.

- Trương trưởng lão, vị này chính là Thiếu điện chủ của Thiên Quyền điện ta, điện chủ cũng là đệ tử thân truyền của Khí Tôn.

Trúc Hưu trưởng lão nói với lão nhân.

- Khí Tôn.

Ánh mắt của Trưởng lão họ Chương run lên, hai chữ Khí Tôn đủ khiến tâm hắn run rẩy.

Tin tức truyền nhân của Khí Tôn xuất hiện, hắn đã sớm biết nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy vẫn khiến trong lòng hắn khó có cách nào bình tĩnh.

- Ta nghĩ, chúng ta còn có thể lên núi sao, hay là lần này Ngọc Hành điện chỉ tổ chức Lục Điện đại hội chứ không phải Thất Điện đại hội.

Đỗ Thiếu Phủ mắt nhìn trưởng lão họ Chương nói. Vừa nãy còn có người cố ý khó xử bọn họ, Đỗ Thiếu Phủ hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng trưởng lão họ Chương không biết chuyện trước mắt này.

- Các vị mời. Chúng ta đã vì các vị an bài chỗ nghỉ ngơi, người của điện khác đều đã đến, ngày mai sẽ bắt đầu Thất Điện đại hội.

Ánh mắt trưởng lão họ Chương đảo qua Đỗ Thiếu Phủ, sau đó nói với Trúc Hưu trưởng lão.

- Gào. . .

Đoàn người sau đó cưỡi yêu thú tọa kỵ rời đi, bay lên chủ phong của Ngọc Hành điện.

- Vừa nãy chính là Thiếu điện chủ của Thiên Quyền điện sao, quả nhiên là không đơn giản.

Trong dãy núi, mọi người xì xào bàn tán, từng bóng người tiếp tục đi tới Ngọc Hành điện, tham quan Thất Điện đại hội ngày mai.

Thất Điện đại hội, là chuyện trọng đại nhất của cả Linh vực, đại biểu cho toàn bộ thế hệ trẻ tuổi tài năng đỉnh phong của Linh vực.

Hoàng hôn, mặt trời lặn xuống, màu xám bạc của hoàng hôn bao phủ sơn mạch.

Thiên viện trên núi, mắt Đỗ Thiếu Phủ nhìn dãy núi, sắc mặt thoáng ngưng trọng.

Một khắc kia khi tiến vào Ngọc Hành điện, Đỗ Thiếu Phủ rõ ràng cảm nhận được Tử Kim Thiên Khuyết phía sau lưng xuất hiện động tĩnh trong nháy mắt.

Nhưng lúc này Tử Kim Thiên Khuyết lại một lần nữa yên lặng, tất cả động tĩnh biến mất không thấy bóng dáng, dường như quay lại không còn bất cứ động tĩnh gì.

- Thân thể của sư phụ rốt cuộc bị giấu ở nơi nào?

Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói nhỏ. Lúc này cuối cùng cũng lên đến Ngọc Hành điện, nhưng thân thể của sư phụ vẫn không có bất kỳ manh mối nào.

- Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể đi Thiên Tuyền điện tìm điện chủ của Thiên Tuyền điện hỗ trợ sao.

Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói nhỏ. Sư phụ hắn trước đây có nhắn lại, khi thật sự không nghĩ ra được biện pháp nào có thể tìm đến sự hỗ trợ của điện chủ Thiên Tuyền điện, đó là người duy nhất mà sư phụ có thể tín nhiệm.

Chỉ là qua một nghìn ba trăm năm, điện chủ của Thiên Tuyền điện e rằng cũng không biết ở phương nào, muốn tìm được, cũng không dễ.

Đêm khuya thanh vắng, đêm tối bao phủ mặt đất, mọi âm thanh đều yên tĩnh.

Trong đình viện yên tĩnh, một người thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi lẳng lặng đứng yên. Gương mặt của hắn rất sắc nét, mũi giống như chim diều hâu khéo mồm khéo miệng vậy, hình thành một khom câu có độ cung sắc bén. Hết lần này tới lần khác, trên khuôn mặt lại toả ra ánh sáng cực kỳ thanh nhuận, ôn hòa, như cắt như chạm, như giũa như mài, như khuê như bích, cực kỳ động lòng người.

Người thanh niên mặc chiến bào mây màu trắng, khoác áo choàng cũng một màu mây trắng, trên áo choàng thêu lên hoa văn động lòng người.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)