Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 813: Thanh long kỳ phong

Chương Trước Chương Tiếp

Chỉ có điều vẫn còn không ít dãy núi xanh biếc tốt tươi, cao vút trong mây, vô số cung điện cổ xưa mái cong kéo dài.

- Chúng ta đến rồi, trước mắt chính là Thiên Quyền điện.

Cưỡi trên lưng yêu thú, Trúc Hưu trưởng lão đứng dậy giống như là đang nói với Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ đứng dậy, mắt nhìn xuống những tòa kiến trúc trong dãy núi bát ngát phía dưới yêu thú. Từng tòa cung điện cổ xưa kéo dài liên tiếp, trong không trung lan tràn từng cơn dao động.

- Tam thiếu, ta đây cũng vẫn là lần đầu tiên đến Thiền Quyền điện.

Bách Lý Hú đứng sau lưng Đỗ Thiếu Phủ, nhìn không gian bên dưới, quan sát khắp nơi.

Trong những dãy núi bao la xuất hiện một quảng trường, xuất hiện chi chi bóng người. Từng người từng người ngẩng đầu nhìn lên giữa không trung.

Dưới Thất Tinh điện có bảy điện lớn. Thiên Quyền điện chúng ta lấy Khí Phù Sư làm chủ, Thiên Tuyền điện lấy Trận Phù Sư làm chủ, Thiên Cơ điện lấy Dược Phù Sư làm chủ, Khai Dương điện lấy thú tộc làm chủ. Ba điện còn lại là Thiên Xu điện, Ngọc Hành điện, Diêu Quang Điện đều là tu võ giả.

Trúc Hưu trưởng lão nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Vì vậy đệ tử của Thiên Quyền điện chúng ta tính ra là ít nhất trong bảy điện.

- Thì ra trong Thất Tinh điện vẫn có một điện là điện yêu thú.

Đối với người có yêu thú, ngược lại Đỗ Thiếu Phủ hơi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới trong Thất Tinh điện lại có một điện chuyên về yêu thú.

- Ra mắt Trúc Hưu trưởng lão.

Sau khi yêu thú hạ xuống, đám người bước xuống, xung quanh quảng trường, mấy nghìn đệ tử liền hành lễ nhưng từng ánh mắt lại đang quan sát Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn xung quanh, đột nhiên hắn như có như không ngẩng đầu nhìn về phía xa giữa không trung, nơi đó ẩn giấu không ít khí tức đang phóng đến.

- Miễn lễ.

Trúc Hư trưởng lão phất tay, liếc mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ ra hiệu rời đi, tiến vào một dãy cung điện cổ xưa kéo dài liên tiếp.

- Đó chính là đệ tử của điện chủ sao?

- Đệ tử của điện chủ, vậy không phải chính là thiếu chủ sao?

- Hơn một ngàn năm rồi, chưa từng có người gặp qua điện chủ. Lẽ nào điện chủ thật sự vẫn còn sống ở trên đời sao?

- Điện chủ còn sống khỏe mạnh, sớm muộn gì Thiên Quyền điện của chúng ta sẽ có thể khôi phục lại thời kỳ vinh quang.

Nhìn bóng lưng của Đỗ Thiếu Phủ, không ít đệ tử của Thiên Quyền điện xì xào bàn tán, ánh mắt mang theo sự nghi ngờ cùng mong đợi.

- Thiếu điện chủ tạm thời nghỉ chân ở đây đi. Trúc Hư trưởng lão đã đi thông báo với các tiền bối trong điện để phán đoán thiếu điện chủ là thật hay giả.

Sau khi Đào Ngọc dẫn Đỗ Thiếu Phủ đến trước một đình viện yên tĩnh, lập tức cung kính rời khỏi.

Sau khi Đỗ Thiếu Phủ đánh giá xung quanh một lượt, liền cùng Bách Lý Húc tiền vào đình viện.

- Đây chính là Thiên Quyền điện mà sư phụ để lại sao...

Trong đình viện Đỗ Thiếu Phủ lười biếng duỗi thắt lưng, tâm trạng nhìn giống như rất bình tĩnh nhưng trong lòng đã nổi lên không ít dao động. Nơi này dù sao cũng là Thiên Quyền điện mà sư phụ Khí Tôn để lại.

- Tam thiếu, ngươi thật sự là đệ tử của Khí Tôn tiền bối?

Xung quanh không có người, gương mặt già nua của Bách Lý Húc tiến đến trước người Đỗ Thiếu Phủ mang theo vẻ hiếu kỳ kinh ngạc hỏi.

- Có người mạo nhận là đệ tử của người khác sao?

Đỗ Thiếu Phủ liếc Bách Lý Húc một cái.

- Chuyện này...

Ánh mắt Bách Lý Húc run run, vẻ mặt kích động nói:

- Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới Tam thiếu ngươi thật sự là đệ tử của Khí Tôn tiền bối. Nếu tính như vậy, ngươi chính là thiếu điện chủ chân chính của Thiên Quyền điện. Cả Thiên Quyền điện này chẳng khác nào là của ngươi. Sau này cả Linh vực, còn ai dám trêu chọc Tam thiếu ngươi...

Bách Lý Húc càng nói càng hưng phấn, đường đường là thiếu điện chủ của Thiên Quyền điện, đây là địa vị bậc nào? Hắn chỉ cần giậm chân một cái cả Linh Vực này cũng có thể run rẩy.

- Hộ pháp giúp ta, ta muốn nghỉ ngơi một chút.

Đỗ Thiếu Phủ không để ý đến Bách Lý Húc, sau đó liền đi vào trong đình viện.

Trên giường trong phòng, Đỗ Thiếu Phủ ngồi xếp bằng, ánh mắt suy nghĩ.

Mặc dù lúc này hắn đã ở Thiên Quyền điện, nhưng lần này đến đây, vấn đề quan trọng nhất vẫn là tìm kiếm thân thể của của Khí Tôn sư phụ.

Chỉ là chuyện này cũng làm khó Đỗ Thiếu Phủ. Lúc này tự hắn còn chưa có bất cứ manh mối nào, thêm nữa mối quan hệ với Ngọc Hành điện vốn đã thủy hỏa bất dung. Cũng không thể trực tiếp tiến vào bên trong Ngọc Hành điện để đi tìm thân thể của sư phụ.

- Sư phụ, người có thể nghe thấy không, ít nhất người phải nói cho con biết thân thể của người hiện ở nơi nào, như vậy con cũng có mục tiêu để đi tìm.

Đỗ Thiếu Phủ đặt cái hộp dài trên lưng xuống, vuốt ve những hoa văn trên hộp dài nói thì thầm. Thứ chứa trong hộp dài chính là Tử Kim Thiên Khuyết.

Chỉ là đối với những lời nói của Đỗ Thiếu Phủ, Tử Kim Thiên Khuyết lại chẳng có bất cứ hồi đáp gì.

Đêm rất yên tĩnh. Ánh trăng giống như những sợi bạc dệt ra màn sương mù mông lung. Trên dãy núi, trên lá cây hiện ra một loại ánh sáng trang nghiêm mà thánh khiết.

- Vèo vèo...

Đột nhiên trước một ngọn núi cổ xưa, có không ít bóng người đang hạ xuống.

Trong đêm đen, ánh trăng mông lung, từng bóng người được ánh trăng bao phủ, thân hình già nua cường đại không gì sánh được.

- Cần gì phải đi chứng minh thật giả, nếu như hắn là giả, đối với Thiên Quyền điện ta có lợi chứ không có hại. Các ngươi cũng đang nhìn chằm chằm, hắn hủy không được Thiên Quyền điện của ta. Nếu như hắn là thật, vậy điện chủ sắp trở về rồi, nhiều năm đã trôi qua, không ngại gì mà chờ thêm chút nữa.

Trên ngọn núi cổ xưa, khí tức nóng bóng hờ hững dao động, có âm thanh già nua truyền ra:

- Trên Thiên Long kỳ phong có một món đồ chơi nhỏ mà năm đó ta làm dở dang, để cho hắn đi thử đi. Nếu như hắn có thể thành công, vậy sau này hắn chính là Thiếu chủ của Thiên Quyền điện.

Núi non trùng điệp, thành lớn nối liên tiếp, bóng trăng lượn vòng quanh.

Trên đỉnh cao nhất của ngọn núi, một nữ tử mặc trang phục màu cam xếp bằng ngồi lẳng lặng. Toàn thân được bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ như ban ngày, giống như muốn xé rách màn đêm, để cho ánh sáng bao phủ khắp đất trời.

- Vù vù vù...

Xung quanh năng lượng của đất trời dao động, giống như gió bão đang rót vào trong cơ thể uyển chuyển của nàng ta. Trong mơ hồ chỗ sâu thẩm dưới đêm trăng dẫn theo sấm chớp rền vang giống như thần linh xuất thế.

- Quá tốt rồi, không nghĩ tới cuối cùng Thắng Nam lại nhận được truyền thừa của Quang Minh lão tổ.

- Chuyện trọng đại của Trung Châu lần này, thêm vào đó mấy năm nay những đệ tử quan trọng khác mà Quang Minh Thần Đình ta bồi dưỡng đủ để quét sạch một phương, chấn động toàn bộ Trung Châu.

- Nhất cốc nhị giáo, tam tông tam môn đó, chuyện trọng đại Trung Châu lần này, sợ rằng lại không có cách nào chiếm thiên hạ rồi.

Xung quanh đỉnh núi, có không ít bóng dáng già nua đang xoay quanh bắn ra tinh quang.

- Vù...

Sáng sớm, Đỗ Thiếu Phủ từ từ thu liễm ánh sáng trắng xung quanh người, sau đó đôi mắt khẽ mở, cùng lúc tinh quang lan tràn lóe lên trong mắt, trong miệng hắn cũng phun ra một ngụm khí đục.

- Tam thiếu, có người đến tìm ngươi.

Bên ngoài phòng, âm thanh Bách Lý Hú truyền đến.

Lúc Đỗ Thiếu Phủ bước ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Đào Ngọc, Vu Minh Viễn và những hậu bối khác.

- Thiếu điện chủ, Trúc Hưu trưởng lão đang đợi ở Thiên Long kỳ phong, cho mời người đến đấy.

Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, Đào Ngọc và những người khác hành lễ.

- Đi đến đó làm gì?

Trong mắt Đỗ Thiếu Phủ xẹt lên một chút nghi ngờ.

Đào Ngọc lắc đầu nói:

- Chúng ta cũng không biết, Thiên Long kỳ phong tính như là nửa cấm địa, thậm chí chúng ta còn chưa từng bước vào.

- Dẫn ta đi.

Đỗ Thiếu Phủ không do dự gật đầu sau đó theo đám người Đào Ngọc rời đi.

Thiên Long kỳ phong, là một ngọn núi lớn trong Thiên Quyền điện, giống như một thương long ngẩng cao đầu, tư thế hình rồng rất sống động.

Khi Đỗ Thiếu Phủ đến Thiên Long kỳ phong, chính là nhìn thấy Trúc Hưu trưởng lão và mấy người quen.

Ngoài ra ở đây còn có vài trung niên và mấy phụ nhân xinh đẹp. Tuy tương đối lạ mặt, nhưng Đỗ Thiếu Phủ không khó biết được những người này không ai không phải là Linh Phù Sư thất tinh, thậm chí có vài người đã ở thất tinh viên mãn đỉnh phong.

- Bên trong có một vật, chính là một bán thành phẩm dở dang. Nếu như ngươi có thể chế luyện thành công thì có thể chứng minh ngươi chính là đệ tử thân truyền của điện chủ.

Trúc Hư trưởng lão nói với Đỗ Thiếu Phủ.

- Là vật gì?

Đỗ Thiếu Phủ hơi nhăn mày.

- Chúng ta cũng không biết là vật gì, chỉ biết rằng nó ở trên Thanh Long Kỳ Phong này. Chúc người thành công.

Trúc Hư trưởng lão nói xong, ra hiệu cho Đỗ Thiếu Phủ tiến vào Thiên Long kỳ phong.

- Được.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, sau khi ra hiệu cho Bách Lý Hú, liền đi về phía Thiên Long kỳ phong.

- Bắt đầu từ hôm nay, xung quanh cấm chế không cho bất cứ kẻ nào tới gần, người nào vi phạm sẽ xử theo điện quy.

Thiên Long kỳ phong vô cùng kỳ lạ, những ngọn núi xung quanh xanh biếc, duy chỉ có Thiên Long kỳ phong toàn là nham thạch, một ngọn cỏ cũng không sống nổi, màu sắc loang lổ.

Thân núi khổng lồ, cao chừng trăm trượng, không có bậc thang lên, chỉ có nham thạch cao thấp không bằng nhau. Ngược lại có thể xem như là bậc thang để lên trên.

- Một vật trống không, rốt cuộc phải luyện chế thành vật gì?

Từ chân núi đến đỉnh núi, Đỗ Thiếu Phủ cẩn thận quan sát hồi lâu, nhưng lại không tìm thấy bất cứ vật gì ở trên Thanh Long Kỳ Phong này.

Thậm chí Đỗ Thiếu Phủ còn không bỏ qua hang núi, nhưng cũng không thu hoạch được gì. Tạo hình của cả ngọn núi trông rất sống động, nhưng không có cái gì khác.

- Chắc sẽ không đơn giản như vậy.

Trên đỉnh núi, Đỗ Thiếu Phủ dựa vào một khối nham thạch, trong lòng suy nghĩ, Trúc Hư trưởng lão không đến nỗi lấy mình ra vui đùa, nhưng trên núi này lại không tìm thấy bất cứ vật gì.

Vuốt ve khối nham thạch mà mình đang dựa vào, Đỗ Thiếu Phủ suy nghĩ, đã tròn nửa ngày nhưng lại không có phát hiện gì.

- Ngọn núi giống như có chút kỳ lạ.

Đỗ Thiếu Phủ vuốt ve hòn nham thạch mà mình đang dựa vào, phát hiện nham thạch trong tay đều là vật do tro núi lửa lắng đọng lại. Trong khoảng thời gian cực dài, hình thành nên một tầng giống như nham thạch.

- Lẽ nào...

Quả nhiên mắt Đỗ Thiếu Phủ sáng lên, trực tiếp vỗ chưởng ấn lên trên nham thạch.

- Két két...

Khối nham thạch này bỗng run lên, từng mảng nham thạch lớn rớt xuống, có một mảng toàn thân hiện lên từng mảnh kim loại sáng bóng, chớp lóe dưới ánh mặt trời.

- Ầm, ầm, ầm.

Ánh mặt Đỗ Thiếu Phủ lộ ra vẻ vui mừng, lại tiếp tục vỗ thêm mấy chưởng ấn, mấy mảng nham thạch lớn thay nhau rớt xuống, từng tầng kim loại sáng bóng hiện ra, bắt đầu từ đỉnh núi kéo dài mãi đến chân núi.

- Lẽ nào cả ngọn núi này chính là vật chế luyện...

Đỗ Thiếu Phủ xuống dưới chân núi, trong lòng bàn tay huyền khí màu vàng nhạt bốc lên, nắm bàn tay sau đó hạ xuống một chưởng ấn mạnh mẽ.

- Ầm ầm ầm

Thanh Long Kỳ Phong run rẩy, tầng tầng lớp lớp tro tàn của nham thạch rơi xuống thẳng tắp, cuối cùng lộ ra một vật lớn khổng lồ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)