Chỉ là giọng nói khe khẽ vừa truyền ra, lại làm cho vô số ánh mắt giống như điện giật, thân thể run rẩy không ngừng.
Khí Tôn một cái tên này đã vang vọng trong toàn bộ Trung Châu hơn nghìn năm.
Nhưng danh hiệu Khí Tôn lại vẫn vang vọng toàn bộ Trung Châu, thuật luyện khí của Khí Tôn ở trong Trung Châu là vô song, đây là sự thực không thay đổi, rất ít người không biết tới, quan trọng hơn chính là Khí Phù sư, nếu không phải người song tu võ đạo phù đạo, vậy thực lực bản thân nhất định đều sẽ bình thường.
Nhưng Khí Tôn lại khác, Khí Tôn mặc dù chỉ là Linh Phù sư, nhưng thực lực của bản thân hắn lại cường hãn không gì sánh được.
Thậm chí có lời đồn, thực lực của bản thân Khí Tôn so với những tu luyện giả đồng cấp còn muốn cường hãn hơn nhiều.
Chỉ có người cùng thời đại với Khí Tôn, mới biết được Khí Tôn có thực lực đáng sợ tới mức nào.
- Gia sư Khí Tôn? Hắn là đệ tử của điện chủ?
Thân thể của Trúc Hưu trưởng lão run rẩy, trong đôi mắt tuôn ra khát vọng, hi vọng và chờ mong.
- Khí Tôn, hắn thực sự là đệ tử của Khí Tôn tiền bối sao? Quán Đỉnh Thăng Linh Trận, phương pháp dung nhập thú năng hoàn chỉnh như vậy, hơn phân nửa là thật.
Khí Si Quảng Hàng Ông run rẩy nói.
- Đệ tử của Khí Tôn...
Vân Tử Cầm trưởng lão, Doãn Tầm Lãng trưởng lão đưa mắt nhìn nhau.
Sư đồ hai người Khấu Quý Hùng và Tần Quan lại một lần nữa biến sắc, sắc mặt càng thêm phức tạp khó coi.
- Đệ tử của Khí Tôn, tiểu tử kia là đệ tử của Khí Tôn, thảo nào thành tựu luyện khí đáng sợ như thế...
Lúc này, Bách Lý Hú cũng trực tiếp kinh ngạc.
Khuôn mặt Thượng Quan Hách có chút cứng đờ, chấn động kinh ngạc giống như còn chưa có phục hồi lại tinh thần.
Ngược lại, lúc này đồng tử của người áo đen thần bí co lại. Hai chữ Khí Tôn khiến cho trong lòng hắn không khỏi chấn động mạnh.
- Tư cách, ta nghĩ ta có, hiện tại liền do ta thay thế Thiên Quyền điện chấp hành quy tắc của Vạn Khí đại hội!
Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt lời, bước chân vượt qua trời cao, trong tay xuất hiện một đạo quyền ấn kèm theo một thần quang như ẩn như hiện lan tràn ra.
Một quyền này nhìn khí tức như ôn hòa, lại mênh mông rộng lớn, trực tiếp bao phủ về phía người mặc áo đen thần bí kia.
Nhưng lúc này, Đỗ Thiếu Phủ vẫn chỉ vận dụng khí tức của Linh Phù sư, không có lộ ra quá nhiều dấu vết của tu võ giả.
- A!
Giống như cảm giác được khí thế mênh mông của một quyền kia mang đến, sắc mặt của người mặc áo đen cũng theo đó ngạc nhiên đại biến, căn bản không dám có chút sơ suất nào, tốc độ của người thanh niên kia quá nhanh, hắn không kịp né tránh, thủ ấn ngưng kết ra một ảo ảnh yêu xà Thanh Hoa, lao thẳng ra.
- Vù vù vù!
Chỉ là ở trước thần quang của một đạo quyền ấn này, ảo ảnh yêu xà Thanh Hoa từng tấc một vỡ nát, không chịu nổi một đòn, quyền ấn tiếp tục giống như sét đánh hạ xuống.
- Sao lại mạnh như vậy!
Người áo đen thần bí lần đầu tiên cảm giác được thật sự kiêng kỵ, người thanh niên thần bí trước mắt này mang cho hắn uy hiếp chân chính.
Sau đó người áo đen cắn rắn đánh ra một đạo quyền ấn va chạm vào nhau, một khí tức Linh Phù sư thất tinh Bỉ Ngạn cảnh bạo phát.
- Không tốt, người áo đen này là Linh Phù sư thất tinh Bỉ Ngạn cảnh, người thanh niên kia có thể chống lại hay không!
Trong một chớp mắt này, sắc mặt Trúc Hưu trưởng lão ở trên vị trí trọng tài bất ngờ đại biến.
- Ầm!
Tiếng động trầm thấp nặng nề vang lên từ chỗ hai quyền va chạm vào nhau truyền ra, từng kình khí kinh người giốn như cuộn sóng trùng điệp, giống như sóng công kích vậy, cuối cùng hung hăng đánh vào trên nắm đấm của người áo đen này.
- Vù vù vù...
Người áo đen này thậm chí còn chưa kịp phản ứng, thân thể lại giống như cánh diều đứt giây, trực tiếp bay ngang ra ngoài, đang ở giữa không trung, từng ngụm máu tươi điên cuồng phun ra.
- Ầm ầm...
Ngoài mười mấy trượng, thân thể của người áo đen đập rơi vào trên nền của quảng trường, đập tới máu tươi đầm đìa, đá vụn bắn nhanh.
Yên tĩnh, toàn trường tĩnh mịch!
Ánh mắt của trên vị trí trọng tài cũng theo đó dại ra. Người áo đen Linh Phù sư thất tinh Bỉ Ngạn cảnh, không ngờ một chiêu đã trực tiếp bị dánh giống như bẻ gãy nghiền nát, tổn thương nặng nề...
- Hắn thật sự chỉ là tu vi lục tinh viên mãn sao?
Doãn Tầm Lãng trưởng lão chấn động kinh ngạc thì thào khẽ nói, ánh mắt ngây ra như phỗng.
Ánh mắt của Khấu Quý Hùng co giật, giờ này phút này hắn có chút tin tưởng những lời đệ tử Tần Quan nói, tiểu tử kia quả thật có thực lực tiêu diệt Sở Giang Hoàng.
- Phụt!
Trong miệng người áo đen thần bí phun ra máu tươi, mắt lộ ra vẻ sợ hãi, ngay lập tức bò lên, hoàn toàn không dám dừng lại, vận dụng toàn lực phát ra tốc độ cao nhất muốn bỏ chạy.
Nhưng giờ phút này, Đỗ Thiếu Phủ lại hoàn toàn không truy đuổi, trái lại trong mắt lộ ra ý cười.
Trong chớp mắt ngắn ngủi đó, người áo đen thần bí vừa nhanh chóng lao đi trong không trung, trong lúc bất chợt quay đầu lại, ánh mắt khủng hoảng vô cùng nhìn Đỗ Thiếu Phủ, lại giống như nhìn thấy quỷ, đồng tử co lại, nói:
- Ngươi làm từ lúc nào, ngươi...
Còn chưa dứt lời, người mặc áo đen thần bí kia đã trực tiếp rơi xuống, sức sống trên người trong nháy mắt biến mất, không ngờ là ngã xuống.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, tất cả mọi người cảm thấy giống như trong mơ.
Xung quanh yên tĩnh, tất cả mọi người dại ra, trợn mắt há hốc mồm, chấn động kinh ngạc không có thể nào tin tưởng nổi.
- Người mặc áo đen thần bí kia bị phá hủy nguyên thần, Kiều Phong này ngầm hạ thủ!
Doãn Tầm Lãng trưởng lão nhìn ra được manh mối, thán phục.
- Hạ thủ thật là lợi hại, người thanh niên thật đáng sợ, không biết tuổi tác thật sự là bao nhiêu.
Vân Tử Cầm trưởng lão thán phục.
- Tiểu tử kia quá mạnh mẽ, giết người trong vô hình!
Khí Si Quảng Hàng Ông thán phục, có thể một chiêu tiêu diệt một Linh Phù sư thất tinh Huyền Diệu cảnh, thực lực như vậy là đáng sợ đến mức nào.
Khiến cho người chấn động kinh ngạc hơn, là người thanh niên kia mới Linh Phù sư lục tinh viên mãn mà thôi, thiên phú và thực lực như vậy, không thể không khiến người ta chấn động kinh ngạc.
Lúc này, sắc mặt Khí Vương Nhạc Chính Hàn phức tạp vặn vẹo, nhìn trên người thanh niên thần bí trên quảng trường này, con ngươi cũng muốn rơi ra khỏi tròng mắt, không biết trong đầu lúc này đang nghĩ gì.
Bóng dáng của Đỗ Thiếu Phủ rơi vào bên cạnh người mặc áo đen thần bí kia, vung tay lên, mấy luồng ánh sáng bạc lặng lẽ không một tiếng động thu vào trong lòng bàn tay không thấy nữa, sau đó hắn móc ra túi Càn Khôn trên thân của người mặc áo đen thần bí kia, quang minh chính đại thu vào trong ngực của mình.
Hắn lật mù bào của người áo đen này ra, một lão nhân hơn năm mươi tuổi xuất hiện ở trong mắt, Đỗ Thiếu Phủ thấy cực kỳ xa lạ, cũng không nhận ra.
Ngược lại, Đỗ Thiếu Phủ trong lúc vô ý phát hiện ra ở phía dưới cổ của người mặc áo đen thần bí kia, một hình xăm giống như tia chớp.
Không lưu ý, Đỗ Thiếu Phủ cũng không có thời gian điều tra cái này, hắn chậm rãi ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, ánh mắt đảo qua xung quanh quảng trường, sau đó nói:
- Người này là Linh Phù sư thất tinh Huyền Diệu cảnh, áp chế tu vi quấy rối Vạn Khí đại hội, lại không chịu tuân theo quy định, lập tức tiêu diệt, trả lại công bằng chính trực cho tất cả Khí Phù sư!
- Khí hoàng thật giỏi!
- Quấy rối Vạn Khí đại hội, đáng chết!
Quần chúng xung quanh xúc động, thoáng cái lại sôi trào.
Nhìn cường giả thất tinh Bỉ Ngạn cảnh, không ngờ một chiêu đã bị tiêu diệt, bọn họ không khỏi càng thêm cuồng nhiệt với người thanh niên thần bí Kiều Phong này.
- Khà khà, ngươi nói ngươi là đệ tử của Khí Tôn thì chính là đệ tử của Khí Tôn sao? Giữ gìn công bằng chính trực của Vạn Khí đại hội là trách nhiệm của trọng tài chúng ta, ta thấy hiện tại nhiễu loạn đại hội là ngươi, giơ tay chịu trói đi!
Bỗng nhiên, giọng nói lạnh lùng từ trên vị trí trọng tài truyền ra, đồng thời một bóng người giống như tia chớp, trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang tàn ảnh, phất tay đánh ra một trảo ấn, lấy tốc độ đáng sợ đánh úp về phía Đỗ Thiếu Phủ.
Mắt Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên nâng lên, trong mắt có một thần quang nhất thời tuôn ra.
Cùng lúc này, một giọng nói khác cũng từ trên ghế trọng tài truyền ra:
- Khấu trưởng lão, hắn có đúng là đệ tử của điện chủ ta hay không, Thiên Quyền điện ta tất nhiên sẽ điều tra rõ, cũng không cần làm phiền đến khấu trưởng lão.
Lời vừa nói ra, đồng thời một bóng người theo sau Khấu Quý Hùng, một chưởng ấn đánh về phía Khấu Quý Hùng.
- Trúc Hưu trưởng lão, ngươi làm vậy là có ý gì?
Người trước bị ép, mắt thấy Kiều Phong này lại ở trước người, nhưng chưởng ấn phía sau khiến cho hắn không thể không là dừng lại xoay người, không dám va chạm, chỉ có thể tránh né.
- Xuy!
Người sau xoay người một cái, trong nháy mắt rơi vào trước người của Đỗ Thiếu Phủ. Đó chính là Trúc Hưu trưởng lão bộ dạng giống như run rẩy. Người phía trước chính là Khấu Quý Hùng.
- Tam thiếu!
- Kiều Phong huynh đệ!
Gần như đồng thời, hai khí tức Hoàng cấp điên cuồng phun ra. Bách Lý Hú và Thượng Quan Hách cùng lúc hạ xuống phía sau Đỗ Thiếu Phủ.
- Linh Phù sư thất tinh Huyền Diệu cảnh!
Khí Vương Nhạc Chính Hàn nhìn thấy Bách Lý Hú lúc này, cảm giác được khí tức trên người hắn, gần như muốn hôn mê.
Nhạc Chính Hàn rốt cuộc đã biết, vì sao dọc đường đi người này nhìn như người hầu, lại hoàn toàn không coi hắn ra gì.
Bây giờ nghĩ lại, Nhạc Chính Hàn không khỏi hít vào một hơi thật sâu, nếu trước đây đối phương thật sự động thủ với hắn, vậy hiện tại hắn sợ rằng không đứng đây được.
Một Linh Phù sư thất tinh Huyền Diệu cảnh, một Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh gần như đỉnh phong, làm cho ánh mắt của Khấu Quý Hùng dao động.
- Không sao.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Thượng Quan Hách và Bách Lý Hú khẽ gật đầu, hắn nhìn Khấu Quý Hùng trước mắt, ánh mắt không lộ ra quá nhiều dao động.
Ngay từ lúc đầu, Đỗ Thiếu Phủ thật sự không có chú ý tới Tần Quan, chỉ có điều khi biết trưởng lão Ngọc Hành điện xuất hiện ở trên vị trí trọng tài, ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ cẩn thận đảo qua, cũng phát hiện ra Tần Quan.
Đỗ Thiếu Phủ sẽ không cho rằng Tần Quan không thấy mình, cho nên một hồi phiền phức là chuyện tuyệt đối không thể thiếu.
Thực lực của trưởng lão Thiên Quyền điện này nhất định là đặc biệt cường hãn, mình hơn phân nửa sẽ không có cách nào liều mạng.
Hơn nữa, người mặc áo đen thần bí kia khiêu khích, Đỗ Thiếu Phủ vận dụng Bí Binh quyết, vận dụng Quán Đỉnh Thăng Linh Trận trong Bí Binh quyết, nhất định sẽ bị Thiên Quyền điện nhận ra manh mối.
Cùng với bị nhận ra, còn không bằng tự mình chủ động thừa nhận, tuy rằng các loại phiền phức sau đó sẽ không ít, nhưng Đỗ Thiếu Phủ vẫn suy nghĩ, nếu như che giấu tung tích, muốn đi Ngọc Hành điện điều tra thân thể của sư phụ Khí Tôn làm sao có thể dễ dàng như vậy. Bây giờ hắn còn đắc tội người của Ngọc Hành điện, tất nhiên càng thêm gian nan.
Cho nên, hắn dứt khoát đổi bị động làm chủ động, có thể dùng dao sắc chặt đay rối, trái lại tất cả lại đơn giản hơn nhiều.
Có thân phận của đệ tử của Khí Tôn, Đỗ Thiếu Phủ đoán, cho dù bên trong Thiên Quyền điện có người nghi ngờ và các phiền phức khác, nhưng ít ra cái danh này có thể khiến cho Thiên Quyền điện bảo vệ mình, không đến mức e ngại Ngọc Hành điện.
Lui một vạn bước, Đỗ Thiếu Phủ đoán, sau khi thân phận đệ tử của Khí Tôn truyền ra, ở bên trong Thiên Quyền điện, mình cũng sẽ hành động thuận tiện hơn.
Cho dù nếu có chuyện chẳng may xảy ra, bên trong Thiên Quyền điện có người muốn làm gì mình, cũng sẽ có phần cố kỵ.
Bởi vậy, Đỗ Thiếu Phủ cuối cùng mới quyết định, dứt khoát trực tiếp thừa nhận thân phận của mình, tiến vào Thiên Quyền điện, tất cả đều dùng thế dao sắc chặt đay rối.