Ba người Trận Phù sư khá nhìn Nhạc Chính Hàn, ngược lại trong mắt đều mang một chút sùng bái.
Dù sao mười năm trước có thể ở trên Vạn Khí đại hội tiến tới thứ hạng trước ba trăm, điều này quả thật đã được coi như là không yếu.
Hiện tại mười năm trôi qua, Nhạc Chính Hàn cũng đã đến tu vi cấp bậc lục tinh viên mãn đỉnh phong, có lời đồn đại hắn đã chế luyện thành công qua bán đạo khí.
Bởi vậy lần này, hắn thật đúng là có cơ hội tiến vào trước mười, hơn nữa còn là cơ hội cực lớn.
Dựa theo tình hình của Vạn Khí đại hội lần trước, có thể thấy được, thành tích tiến vào trước mười, cũng là trình độ có thể chế luyện ra bán đạo khí.
Nếu như vận khí tốt một chút, Nhạc Chính Hàn này thật sự có không ít cơ hội tiến vào trước mười.
Ba người Khí Phù sư khác sau đó đều hỏi thăm Nhạc Chính Hàn về một ít điều cần phải chú ý trên Vạn Khí đại hội.
Điều này làm cho được Nhạc Chính Hàn càng cảm thấy ngạo nghễ ưu việt hơn, ánh mắt hắn hữu ý vô ý liếc qua Đỗ Thiếu Phủ, có chút coi thường.
Bách Lý Hú ở một bên thật sự nghe không nổi nữa, khuôn mặt biến sắc, đơn giản là hành hạ.
Lấy tính tình của Bách Lý Hú, nếu không có Đỗ Thiếu Phủ đang âm thầm ra hiệu ngăn cản hắn, sợ rằng thật sự không nhịn được lại muốn đập chết người này.
- Khó đối phó nhất vẫn là đệ tử của Thiên Quyền điện. Mỗi người bọn họ ở trên thành tựu luyện khí đều nổi tiếng, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đều không tầm thường, chỉ có điều chỉ cần phát huy ổn định, cũng không phải là không có cơ hội.
Nhạc Chính Hàn và ba người Khí Phù sư khác không ngừng trò chuyện.
Đỗ Thiếu Phủ nghe, thoáng lộ ra ý cười, không có để ý.
Nhạc Chính Hàn này tuổi tác chính là không nhỏ, nhưng lục tinh viên mãn đỉnh phong có thể chế luyện ra bán đạo khí tới phù khí, bất kể là trùng hợp hay là vận khí, đều xem như là rất tốt, cũng thật sự có chút bản lĩnh.
Trên Cổ Thiên tông, Cát Tông, lục tinh viên mãn mới chế luyện ra bán đạo khí.
Chỉ có điều Cát Tông thứ nhất không có đạt được lục tinh viên mãn đỉnh phong, tuổi tác so với Nhạc Chính Hàn này cũng nhỏ hơn không ít, hơn một năm trước cũng đã sớm lại có thể chế luyện bán đạo khí, thiên phú này cũng lại bình thường.
Thượng Quan Hách vẫn không có nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng khen ngợi Nhạc Chính Hàn này một đôi lời, ánh mắt phần nhiều là đang âm thầm quan sát Đỗ Thiếu Phủ.
- Giả vờ đuôi to cái gì, thực sự chỉ là đĩa rau nát, hai lần trước cũng không bị quét xuống.
Bách Lý Hú nghe Nhạc Chính Hàn này huyên thuyên nói không ngừng, thật sự nhịn không nổi nữa.
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Nghe vậy, nhất thời sắc mặt Nhạc Chính Hàn hết xanh lại đỏ, đây rõ ràng là đang đánh vào mặt hắn.
Con mắt của Nhạc Chính Hàn chăm chú nhìn trên người của Bách Lý Hú, giọn điệu thâm trầm nói:
- Ngày hôm nay ngươi không nói rõ ràng cho lão phu, lại đừng trách ta không khách khí với ngươi.
- Ai u, ta thật ra muốn xem thử ngươi không khách khí với ta thế nào.
Bách Lý Hú nghe vậy lại sửng sốt, ngay lập tức gương mặt cười như không cười, Khí Phù sư lục tinh viên mãn đỉnh phong, hắn thật đúng là không coi vào đâu, ở trước khi hắn rơi vào tình cảnh khó khăn này, bao nhiêu người tu vi Vũ Hoàng cảnh, bao gồm Vũ Hoàng cảnh viên mãn đỉnh phong ở trước mặt hắn cũng phải khom lưng chào hỏi.
- Thôi đi, tất cả đều đi tham gia Vạn Khí đại hội, đừng làm cho Thượng Quan Các chủ khó xử.
Đỗ Thiếu Phủ bất đắc dĩ nói.
- Thôi đi, nói nhẹ nhàng quá. một người làm cũng dám làm càn, quả nhiên là thượng bất chính hạ tắc loạn, vật tụ theo loại.
Nhạc Chính Hàn nói, lấy thân phận của hắn, làm sao có thể đơn giản bỏ qua được.
Nhưng trong chớp mắt khi Nhạc Chính Hàn vừa dứt lời, ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên nhìn ở trên người hắn, hai tròng mắt của hắn nhìn thẳng, thản nhiên nói:
- Ta nói là bảo người của ta thôi đi. Nếu như ngươi lại nói thêm một câu, người của ta sẽ làm cái gì, ta cũng không chịu trách nhiệm, đừng trách ta không có cảnh cáo ngươi.
Dưới mặt nạ màu tím, đôi mắt thâm thúy kia cùng giọng nói thản nhiên lại khiến cho Nhạc Chính Hàn chẳng biết tại sao, đột nhiên toàn thân rùng mình một cái, giống nếu như có hơi lạnh đột nhiên lan tràn toàn thân.
- Khí Vương, Kiều Phong tiểu huynh đệ, nể mặt ta một lần được không? Có thể cùng nhau tham gia Trên Vạn Khí đại hội, cũng là duyên phận. Trên Vạn Khí đại hội, ta chính là còn phải dựa vào các vị.
Thượng Quan Hách mở miệng, ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ và Nhạc Chính Hàn cực kỳ khách sáo.
- Hừ!
Nhạc Chính Hàn phất ống tay áo qua, hung hăng liếc mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sau đó nói với Thượng Quan Hách:
- Ta nể mặt của Thượng Quan Các chủ, đến trên Vạn Khí đại hội, một vài người mới sẽ biết được sự dốt nát của mình.
Vừa dứt lời, Nhạc Chính Hàn này cũng không nói nữa, hai tròng mắt khép hờ.
Đỗ Thiếu Phủ cười nhạt, nhìn Thượng Quan Hách bất đắc dĩ mỉm cười, hắn cũng lập tức bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Ngược lại Bách Lý Hú có chút thất vọng. Ban đầu còn tưởng rằng có thể tìm được cái cớ ra tay, lúc này lại không có cách nào ra tay, cho nên hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Ba Trận Phù sư khác liếc mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ và Nhạc Chính Hàn, cũng thấy không cần phải nhiều lời nữa, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Sau cảnh tượng như vậy, yêu thú bay lên ngược lại yên tĩnh hơn nhiều, chỉ có tiếng vỗ cánh và tiếng khí lưu gào thét, mọi người một đường đi tới Đại Khí thành.
Đại Khí thành, trên Trung Châu đây tuyệt đối là một trong những thành lớn vô cùng nổi danh, ở đây không chỉ có trung tâm giao dịch đạo khí, phù khí, linh khí và các loại tài liệu luyện khí nóng bỏng nhất trong toàn bộ Trung Châu.
Thậm chí không ít cửa hàng và thế lực trong năm địa phương khác của Trung Châu đều sẽ đến Đại Khí thành này giao dịch.
Mỗi lần diễn ra Vạn Khí đại hội, đều được tổ chức ở Đại Khí thành, cũng kéo theo địa vị đặc biệt của Đại Khí thành.
Theo Vạn Khí đại hội tới gần, bên trong Đại Khí thành rồng lớn, bình thường khó gặp được Khí Phù sư, gần đây bình thường lại có thể nhìn thấy.
Bên trong toàn bộ Đại Khí thành, gần đây cũng có vô số cường giả, trong lúc nhất thời cường giả tập trung, thế lực khắp nơi đến đây, ba giáo cửu lưu, long xà hỗn tạp, náo nhiệt khác thường.
Khi Đỗ Thiếu Phủ và đám người Thượng Quan Hách đến Đại Khí thành, đã là lúc màn đêm của ngày thứ hai ban đầu buông xuống.
Thành lớn chiếm giữ diện tích mênh mông vô bờ, cực kỳ trùng kích ánh mắt, giống như một thú lớn ngập trời chiếm giữ.
- Vèo vèo...
Bên ngoài Đại Khí thành, thỉnh thoảng còn có yêu thú bay đến đây, có người lướt qua khoảng không, không ít Khí Phù sư đang chạy về Đại Khí thành.
- Mỗi lần diễn ra Vạn Khí đại hội, tất cả khách sạn bên trong Đại Khí thành đều sẽ chật ních, cũng may Vạn Bảo các chúng ta ở Đại Khí thành cũng còn có chút sản nghiệp, trong đó lại còn có một chỗ khách sạn. Đêm nay, các vị có thể nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ là thời điểm Vạn Khí đại hội bắt đầu.
Một chỗ bên trong khách sạn, đi qua một vài đoạn đường có chút ồn ào náo động, chính là một mảnh đình viện phòng khách yên tĩnh, Thượng Quan Hách nói với mọi người.
Đỗ Thiếu Phủ và Bách Lý Hú đều được an bài ở bên trong một chỗ đình viện. Sau khi quan sát xung quanh một hồi, Bách Lý Hú chính là tiện tay bố trí một đạo phong ấn cấm chế.
- Tam thiếu, bên trong Đại Khí thành gần đây có không cường giả ít.
Bách Lý Hú nói với Đỗ Thiếu Phủ, hắn dùng lực tinh thần lượng linh hồn cảm giác, phát hiện trong thành hiện tại chính là có không ít cường giả.
- Giúp ta hộ pháp, ta muốn chuẩn bị cho Vạn Khí đại hội ngày mai.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Bách Lý Hú nói.
Bách Lý Hú nghe vậy, không nhịn được trừng mắt với Đỗ Thiếu Phủ.
Tồn tại khủng khiếp trước mắt này đi tham gia Vạn Khí đại hội, còn muốn chuẩn bị trước, đây quả thực là không cho Khí Phù sư khác có đường sống nữa.
Đêm, trăng sáng nhô lên cao, bên trong Đại Khí thành thỉnh thoảng có tiếng động lớn ồn ào náo nhiệt t truyền đến.
Trong đình viện, Thượng Quan Hách nhìn màn đêm trời cao, gió đêm thổi qua, vạt áo tung bay.
- Các chủ, trong năm người lần này, ngài xem có người nào có hi vọng hay không?
Một lão nhân đến bên cạnh Thượng Quan Hách. Đó là một người tu vi Vũ Vương cảnh dọc đường đi theo từ Bạch Mã thành đến Đại Khí thành.
- Vốn có hy vọng nhất chắc là Nhạc Chính Hàn. Nếu như lần này hắn có thể phát huy bình thường, thật sự có hi vọng cực lớn. Vì mời hắn, chúng ta trả giá cũng cực kỳ lớn. Chỉ có điều người này tự cho là mình siêu phàm, tính cách hung ác nham hiểm, thứ duy nhất là mưu đồ có lợi. Cho dù hắn thật sự tiến vào trước mười, sợ rằng đối với chúng ta cũng không nhất định là chuyện tốt.
Thượng Quan Hách nhìn màn đêm, ánh mắt thoáng ngưng trọng, sau đó nhỏ giọng nói nhỏ:
- Nhưng lần này, Kiều Phong này lại khiến cho ta nhìn không thấu.
- Kiều Phong này dường như lộ ra chút thần bí.
Người tu vi Vũ Vương cảnh nghe vậy, cũng khẽ gật đầu.
Thượng Quan Hách mỉm cười, nói:
- Nào chỉ là thần bí, nếu như ta không có nhìn nhầm, người hầu đi theo phía sau hắn chí ít cũng phải là Linh Phù sư tu vi đã ngoài thất tinh Huyền Diệu cảnh, người như thế, nào chỉ có thể là thần bí.
...
Sáng sớm hôm sau, ánh bình minh chiếu xuống, Đại Khí thành từ từ thức tỉnh.
Hôm nay là chuyện trọng đại của Đại Khí thành, cũng là một trong những chuyện trọng đại nhất của cả Linh vực.
Mười năm một lần diễn ra Vạn Khí đại hội, vào hôm nay lại có thể bắt đầu mở màn.
Ánh sáng mờ tỏ xuyên qua màn đêm, soi sáng ở bên trong Đại Khí thành mang theo một tia khí tức cổ kính, trên đường phố xuất hiện không ít bóng người.
Có người chạy tới quảng trường của Đại Khí thành đứng ngoài xem sự kiện lớn Vạn Khí đại hội này, rõ ràng trong đó cosko ít bóng người Khí Phù sư.
Những Khí Phù sư này, thân là một trong những Linh Phù sư, thân phận có chút cao quý, số lượng vốn lại cực kỳ ít ỏi, bình thường cũng khó gặp, bởi vậy càng thêm thần bí và khiến người ta kính nể, e sợ.
Nhưng ngày hôm nay, trên đường phố Đại Khí thành, khắp nơi đều có bóng dáng của Khí Phù sư xuất hiện.
Tất cả Khí Phù sư đều có mục đích giống nhau, đi tới quảng trường rộng lớn nhất ở trung tâm của Đại Khí thành. Nơi đó là nơi Vạn Khí đại hội ngày hôm nay diễn ra.
- Phù...
Sáng sớm, toàn thân Đỗ Thiếu Phủ từ từ thu lại thần quang màu trắng, trong miệng thở ra một hơi, hai tròng mắt mở ra, tinh quang dao động, sau đó lại trở lại trong sáng thâm thúy.
Ngày hôm nay chính là Vạn Khí đại hội. Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ có phần suy nghĩ, lúc này tâm tình hắn cũng cực kỳ xúc động.
Vạn Khí đại hội là do Thiên Quyền điện tổ chức. Sư phụ Khí Tôn chính là điện chủ của Thiên Quyền điện. Nhưng bây giờ đã qua hơn một ngàn năm, cũng không biết tình hình của Thiên Quyền điện hiện tại thế nào, sư phụ thân có thể có khả năng vẫn ở Ngọc Hành điện.
- Bất kể như thế nào, trước hết phải nghĩ biện pháp tiến vào Thiên Quyền điện rồi hãy nói.
Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói nhỏ, sau đó đứng dậy hít một hơi thật sâu, đi ra khỏi phòng.