Đỗ Thiếu Phủ kiểm tra ba túi Càn Khôn, ánh mắt liên tiếp trở nên rất khó xử, ban đầu vốn còn tưởng phải giải cả ba túi, sớm biết vậy sau khi giải ra một túi, lại không cần phải cố sức mở ra túi thứ hai.
Ở dưới sự kiểm tra của Đỗ Thiếu Phủ, ba túi Càn Khôn không ngờ là ngoại trừ mấy cái đan dược vương phẩm và một ít vật linh tinh ra, lại rỗng tuếch, cho dù là linh dược bình thường và đan dược hoàng phẩm cũng không có.
Đỗ Thiếu Phủ cũng mới hiểu được, thảo nào lão nhân này vừa rồi nguyện ý hào phóng dùng ba túi Càn Khôn đổi lấy hắn rời đi, không ngờ bên trong ba túi Càn Khôn như thế, căn bản không có vật đáng giá.
Nhìn biểu tình của Đỗ Thiếu Phủ lúc này biến sắc, lão nhân kia hình như cũng có chút ngượng ngùng, trên mặt xanh đỏ biến hóa, có chút lúng túng nói:
- Thật ra trên người ta vốn có không ít vật đáng tiền, chỉ có điều gần đây phát sinh một vài chuyện, cho nên mới rỗng tuếch.
- Lãng phí tinh lực của ta.
Đỗ Thiếu Phủ bất đắc dĩ liếc mắt nhìn lão nhân, nói:
- Tự ngươi nói xem, ta nên đánh chết ngươi, hay phế tu vi của ngươi để khiển trách.
Nghe vậy, ánh mắt của lão nhân run lên, nói:
- Tiểu tử, không cần tuyệt tình như thế, ngươi bây giờ cũng không có tổn thất, lưu lại một con đường, ngày khác gặp lại cũng tốt.
Đỗ Thiếu Phủ chìm nói:
- Hôm nay ta thu thập ngươi, thả ngươi rời đi, ngày sau ngươi gặp lại, một khi có cơ hội, ngươi không cắn ta một cái mới là lạ. Người không động ta, ta không đánh người, người nếu động đến ta, nhổ cỏ nhổ tận gốc!
Con mắt của lão nhân run rẩy, ánh mắt khiếp sợ, nhìn người thanh niên trước mắt, hắn tất nhiên không có chút nghi ngờ nào về lời người thanh niên này nói, một sát tinh như vậy, tuyệt đối không phải là người sẽ nhân từ nương tay.
- Thôi xem như Bách Lý Hú ta gặp xui xẻo, muốn giết cứ giết, ngày hôm nay thua bởi tiểu quỷ này ngươi, cũng là chuyện nhất định, động thủ đi, chỉ có điều đến lúc đó, làm phiền đắp chút đất cho thi thể xương cốt của ta, chỉ cầu có nơi táng thân, không đến mức phơi thây nơi hoang dã.
Lão nhân mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, vừa dứt lời, đã nhắm mắt lại.
Con mắt của Đỗ Thiếu Phủ thoáng động, lão nhân này ngược lại cuối cùng có chút khí phách, chân mày hắn thoáng động, nói:
- Cho ngươi một con đường sống, nhưng phải có điều kiện.
- Đường sống gì?
Bách Lý Hú nghe vậy, nhất thời lại mở hai tròng mắt ra. Tuy rằng dám chịu chết, nhưng tuyệt đối không có nghĩa là hắn không muốn sống.
Có thể tiếp tục sống sót, tuyệt đối là tốt hơn so với phải chết.
- Ở bên cạnh ta mười năm, làm nô làm phó. Đây là đường sống, bằng không sẽ chết, bản thân ngươi suy nghĩ đi.
Đỗ Thiếu Phủ nghiêm mặt nói, một Linh Phù sư cấp bậc thất tinh Huyền Diệu cảnh, Đỗ Thiếu Phủ cũng không muốn thật sự giết chết.
Nhưng nếu như người này không thể đủ khiến cho mình yên tâm, Đỗ Thiếu Phủ cũng sẽ không nhân từ nương tay, để tránh bởi vậy sau này đưa tới mối họa cho mình.
Bách Lý Hú nghe vậy, con mắt run rẩy, làm nô làm phó mười năm, thân là Linh Phù sư thất tinh, khiến cho hắn khó có thể tiếp nhận. Đổi lại thành bất kỳ một Linh Phù sư thất tinh nào, chỉ sợ là tuyệt đối khó có thể tiếp nhận.
- Được, ta đáp ứng. Lại mười năm, lần này, xem như ta chịu thiệt.
Bách Lý Hú cắn răng đáp, tự biết không có lựa chọn nào khác, lần này hắn xem như là ngã đến nhà bà ngoại.
Đỗ Thiếu Phủ giải phong ấn cho Bách Lý Hú. Với thực lực bản thân, hắn ngược lại cũng không khiếp sợ Bách Lý Hú sẽ có gì khác thường, chỉ có điều cũng không thể không âm thầm đề phòng.
Cầm trong tay một viên cổ độc đan đưa cho Bách Lý Hú, Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Ta tạm thời sẽ không yên tâm về ngươi, đây là cổ độc đan, trong vòng một năm cần phải có giải dược, ngươi tạm thời ăn vào.
Bách Lý Hú nhìn Đỗ Thiếu Phủ một hồi, đồng tử co rút, người thanh niên thần bí trước mắt này, càng khó chơi hơn so với trong tưởng tượng của hắn, hắn bất đắc dĩ tiếp nhận cổ độc đan trong tay của Đỗ Thiếu Phủ nuốt xuống.
- Yên tâm, làm nô làm phó, ta cũng sẽ không làm khó ngươi. Chỉ có điều, ngươi nếu như muốn dùng tới mưu mô, cần phải hiểu rõ, ngươi không có thực lực có thể làm gì được ta.
Đỗ Thiếu Phủ thản nhiên cười nhìn Bách Lý Hú, nhưng trong mắt có vẻ cảnh cáo nói không lên lời, nói:
- Sau này gọi là ta tam thiếu gia là được rồi, ở bên ngoài cố gắng hết mức thu lại khí tức.
Bách Lý Hú gật đầu, nhìn người thanh niên trước mắt, trong lòng nghi ngờ. Đây thật chỉ là một người thanh niên sao?
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài Bạch Mã thành, nhìn cửa thành đồ sộ, Bách Lý Hú nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi:
- Tam thiếu, chúng ta còn tới Bạch Mã thành này làm cái gì?
- Nghe nói có một Vạn Khí đại hội, ngươi cũng biết chứ?
Đỗ Thiếu Phủ nói.
- Vạn Khí đại hội, vậy dĩ nhiên là biết. Tất cả Khí Phù sư dưới lục tinh viên mãn đều có thể biết.
Bách Lý Hú nói, đột nhiên ánh mắt lóe lên, có một chút kinh ngạc nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Tam thiếu không là muốn đi tham gia Vạn Khí đại hội chứ?
- Vạn Bảo các lấy Kim Cương Hắc Đồng bảo ta đi tham gia, có vấn đề gì sao?
Đỗ Thiếu Phủ liếc Bách Lý Hú hỏi.
- Phù...
Bách Lý Hú hít một hơi thật sâu, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong lòng hắn hiểu rõ ràng nhất, người thanh niên trước mắt này tuy rằng chỉ có tu vi Linh Phù sư lục tinh viên mãn, nhưng đây chính là người khủng khiếp giơ tay nhấc chân lại có thể một lần duy nhất chế luyện ra đạo khí trung phẩm.
Người này nếu như đi tham gia Vạn Khí đại hội, vậy không gọi là Vạn Khí đại hội, đơn giản là đi công kích Khí Phù sư khác.
Đến lúc đó, sợ là sẽ phải có không ít Khí Phù sư sẽ bị trực tiếp công kích muốn tự sát.
- Ngươi để choi Khí Phù sư khác một con đường sống đi, Khí Phù sư tội gì phải gây khó dễ cho Khí Phù sư chứ.
Bách Lý Hú liếc mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói thầm. Trong lòng hắn cũng chỉ có thể cầu nguyện cho những Khí Phù sư khác tới tham dự Vạn Khí đại hội lần này.
Bạch Mã thành, Vạn Bảo các.
Bên trong phòng khách quý có mấy người đang ngồi ngay ngắn. Người ngồi phía trên chính là Thượng Quan Hách, ngồi bên trái là một thanh niên khoảng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, còn có hai người trung niên dáng vẻ hơn bốn mươi tuổi.
Ngoài ra còn có một lão nhân dáng vẻ khoảng năm mươi tuổi, mặc TSm, ánh mắt chớp động thoáng lộ vẻ sắc bén.
Bốn người tuy rằng thu lại khí tức, nhưng không khó nhìn ra bọn họ đều là Linh Phù sư, trình độ tu vi cũng là Linh Phù sư lục tinh.
- Các vị chờ một lát. Chúng ta còn có một vị tiểu huynh đệ Kiều Phong còn chưa tới, tính toán thời gian, chắc là sắp đến.
Thượng Quan Hách khẽ mỉm cười, cực kỳ lễ ngộ khách sáo nói với bốn người đang ngồi.
- Để cho mọi người chờ một mình hắn, không biết thành tựu luyện khí như thế nào, nhưng ngược lại đủ vô lễ.
Ánh mắt của lão nhân năm mươi tuổi thoáng động, trong mắt có chút không vui. Chỉ có điều ở trước mặt Thượng Quan Hách, ngược lại hắn không có biểu lộ ra.
Thượng Quan Hách nghe vậy, trong mắt thoáng hiện ra chút dao động, mỉm cười, nói:
- Khí Vương ngồi một lát, tiểu huynh đệ Kiều Phong này một hồi nữa chắc hẳn sẽ đến thôi.
Nhìn thấy Thượng Quan Hách nói, lão nhân năm mươi này cũng không tiện nói thêm gì nữa.
- Chỉ là người cuối cùng đến, tuy rằng khiến cho mọi người đợi lâu, nhưng không đến mức vô lễ.
Mà cũng vào lúc này, bên ngoài phòng khách quý có âm thanh truyền đến, sau đó có hai bóng người cất bước mà vào.
Người tới chính là hai người Đỗ Thiếu Phủ và Bách Lý Hú.
Thời điểm ở bên ngoài phòng khách quý vừa vặn nghe được lời nói này, làm cho ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhất thời dâng lên một chút dao động.
Bên trong phòng khách quý, mọi người ngẩng đầu, ánh mắt quan sát Đỗ Thiếu Phủ và Bách Lý Hú.
Lão nhân bị Thượng Quan Hách gọi là Khí Vương, cũng liếc mắt nhìn, ánh mắt hắn đảo qua trên người của Đỗ thiếu và Bách Lý Hú đảo qua.
Trong cổ họng khẽ hừ một tiếng, chỉ có điều lão nhân này ngược lại không nói gì thêm, nhưng bộ dạng có chút thần thái tự giữ thân phận.
- Kiều Phong tiểu huynh đệ tới rồi sao?
Thượng Quan Hách đứng dậy, lấy tu vi thực lực hắn mà nói, thái độ như vậy đã cực kỳ lễ kính, sau đó trong mắt hắn lại hữu ý vô ý nhìn tới trên người của Bách Lý Hú.
- Đã đáp ứng Thượng Quan Các chủ, dĩ nhiên sẽ tới.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, đối với Thượng Quan Hách hắn ngược lại có không ít thiện cảm, người khác kính mình một thước, hắn sẽ đáp lễ một trượng, Đỗ Thiếu Phủ chính là tính cách như vậy, bởi vậy đối với Thượng Quan Hách ngược lại hắn cũng có chút khách sáo.
- Tiểu huynh đệ để mắt tới ta, lại gọi ta một tiếng huynh trưởng là được rồi, không cần khách khí.
Thượng Quan Hách nói:
- Hiện tại, tiểu huynh đệ đã đến, vậy chúng ta lên đường đi. Chúng ta đến Đại Khí thành cần phải tốn một ít thời gian, sớm xuất phát thì tốt hơn.
- Thượng Quan huynh, ta dẫn theo một người hầu tùy thân đi vào, cũng không có vấn đề gì chứ?
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu hỏi.
- Người hầu...
Ánh mắt của Thượng Quan Hách và mấy người bên trong phòng khách quý đều có chút bất ngờ giật mình. Sau đó Thượng Quan Hách gật đầu, nói:
- Đương nhiên không có vấn đề.
Một lát sau, bên trong Thiên Bảo các, mọi người ngồi trên một con yêu thú Thú Vương Sơ Đăng cảnh bên trong Thiên Bảo các xuất phát bay qua ngàn vạn tới Đại Khí thành.
Ngoại trừ Đỗ Thiếu Phủ và Bách Lý Hú, Thượng Quan Hách và bốn Linh Phù sư khác ra, bên trong Thiên Bảo các cũng còn có hơn mười người đi cùng.
Trong đó có hai người Vũ Vương cảnh, bốn người Vũ Hầu cảnh và hai Linh Phù sư ngũ tinh, mấy người khác cũng là tu vi Mạch Linh cảnh, đội hình như vậy coi như đã không kém.
Dọc đường đi, theo Thượng Quan Hách giới thiệu, Đỗ Thiếu Phủ biết được bốn Khí Phù sư khác lần lượt là Hoắc Tung, Ôn Tín, còn có Đoàn Chính Tự và Nhạc Chính Hàn.
Mấy người này đều do Thiên Bảo các mời đi tham gia Vạn Khí đại hội, chỉ vì có thể có cơ hội tiến vào trong trước mười của Vạn Khí đại hội, đến lúc đó Thiên Bảo các lại có thể nước lên thì thuyền lên.
Trong đó Nhạc Chính Hàn này dường như là còn có danh hiệu là Khí Vương.
Theo Thượng Quan Hách giới thiệu, Nhạc Chính Hàn chính là Khí Phù sư đã chế luyện qua bán đạo khí, tu vi lại sớm đến lục tinh viên mãn đỉnh phong, bất cứ lúc nào có cơ hội cũng sẽ đặt chân vào thất tinh.
Khí Vương Nhạc Chính Hàn này ở bên trong Linh vực cũng danh tiếng vô cùng lớn, đã tham gia hai lần Vạn Khí đại hội, mặc dù không có đạt được thành tích trước mười, nhưng coi như là thành tích không tầm thường.
Nghe Thượng Quan Hách giới thiệu, Nhạc Chính Hàn này cực kỳ cao ngạo, ánh mắt còn hờ hững đảo qua Đỗ Thiếu Phủ.
Nhạc Chính Hàn này ngạo nghễ, rơi vào trong mắt Bách Lý Hú vốn tâm tình có chút không tốt, thiếu chút nữa lại muốn nổi giận.
Nếu không phải là Đỗ Thiếu Phủ âm thầm ra hiệu, sợ rằng Bách Lý Hú sớm đã một cái tát đánh qua.
- Khí Vương chó má, chế luyện ra bán đạo khí cũng dám xưng vương.
Có áp chế của Đỗ Thiếu Phủ, Bách Lý Hú cũng chỉ có thể chịu đựng, trong lòng cũng chỉ có thể là thay Nhạc Chính Hàn này cầu nguyện, coi thường thầm mắng vài câu.
- Ở trên Vạn Khí đại hội, quan trọng nhất chính là phải tâm bình khí hòa, mới có thể phát huy ra trình độ bình thường, khẩn trương là tối kỵ. Mặt khác thành tựu luyện khí tất nhiên là quan trọng nhất, hơn vạn Khí Phù sư cùng tranh đấu, muốn trổ hết tài năng, đây lại không thể là chuyện dễ dàng như vậy, nghĩ tới lần trước, lão phu cũng tiếc nuối ở cuối cùng trong ba trăm, phải rời khỏi trận.
Trên lưng yêu thú bay, Nhạc Chính Hàn mở miệng nói, có một chút ngạo nghễ kèm theo một loại cảm giác về sự ưu việt.