Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 799: Linh châm diệt hồn.

Chương Trước Chương Tiếp

Ở trong ánh mắt chấn động kinh ngạc của lão nhân này, mây đen trên bầu trời dần dần biến hóa, giống như sóng nước dâng lên dao động, cuối cùng ở trên khoảng không ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng mây đen cực lớn.

- Ầm!

Khi quả cầu ánh sáng mây đen này tập trung lại, trên không trung của toàn bộ sơn cốc thoáng cái tự nhiên rung lên, trong lúc mơ hồ có những tiếng ấm ầm ầm vang vọng, còn có phù văn quỷ dị màu đen lan tràn dao động.

Trong thời gian ngắn ngủi, trên không trung xuất hiện thêm đám mây đen thứ hai.

Luồng khí tức làm cho lòng người khiếp sợ này càng nồng đậm dồi dào.

Sau đó, ở trong ánh mắt kinh hãi lão nhân kia nghẹn họng nhìn trân trối, quả cầu ánh sáng đen xì thứ hai lại một lần nữa ngưng tụ ra.

- Nhị tinh lôi kiếp, đạo khí trung phẩm.

Nhìn từng quả lôi cầu mầu đen đang chiếm giữ ở trên không trung này, con mắt của lão nhân run rẩy, trong ánh mắt dâng lên sự chấn động kinh ngạc.

Trên tảng đá trong sơn cốc, bên trong Linh Lô Phù đỉnh trước người của Đỗ Thiếu Phủ, loại sóng dao động kinh người này càng thêm mãnh liệt, giống như là khiến người ta vừa nhìn một chút, cũng sẽ thấy tim đập rộn lên.

- Ầm ầm ầm!

Lôi kiếp cuối cùng bắt đầu, mây đen tập trung, lôi cầu chiếm giữ, tiếng sấm trầm thấp vang vọng ở trên mảnh thiên địa này, giống như hủy diệt, làm cho lòng người sởn tóc gáy.

Dưới lôi kiếp, cả thiên địa của sơn cốc này đột nhiên run rẩy kịch liệt.

Lôi cầu ánh sáng đầu tiên biến thành đạo sấm sét thứ nhất, trực tiếp đánh vào trên Linh Lô Phù đỉnh trước người của Đỗ Thiếu Phủ, đột nhiên phát ra tiếng động như sấm.

- Vù vù vù...

Rắn bạc ngập trời, phù văn nghiền nát phóng ra, năng lượng khủng khiếp mang theo tất cả cuốn trời cao.

- Ầm!

Trong chớp mắt ngắn ngủi đó, không gian lại một lần nữa bị run lên, lôi cầu ánh sáng màu đen thứ hai gần như là cùng lúc điên cuồng phun ra.

Lôi uy đáng sợ tràn ngập phía chân trời, lôi cầu thứ hai hóa thành ánh sáng sấm sét xuyên thủng không gian, ngay sau đó lại ầm ầm một lần nữa rơi vào trên Linh Lô Phù đỉnh trước người của Đỗ Thiếu Phủ.

- Vù vù vù...

Sấm sét công kích, rắn bạc bao vây xuyên qua, không gian bị nổ tung, khiến cho người ta cảm thấy đinh tai nhức óc, trong đầu mê muội.

- Ầm ầm ầm...

Xung quanh sơn cốc có năng lượng giống như hủy diệt đang lan tràn, núi lở đất nứt, đất rung núi chuyển.

Khi hai đạo sấm sét hạ xuống, mây đen trên bầu trời tiêu tan.

Khí tức uy áp khủng khiếp đang lặng lẽ không một tiếng động, đều dần dần biến mất.

Thiên địa trong sơn cốc này lại một lần nữa khôi phục sáng.

Bên trong sơn cốc, tất cả bị phá hủy, khắp bầu trời bụi bặm cuốn lên.

Mấy ngọn núi xung quanh vỡ nát, mảng lớn mặt đất vết nứt vết nứt lan tràn đến phía xa.

- Ngao ngao...

Ở trong ánh mắt chấn động kinh ngạc của lão nhân, chỉ thấy bụi bặm bay lên, trong sơn cốc núi lở đất nứt, yêu thú dị chủng nho nhỏ này không ngờ toàn thân lan tràn lôi quang, trong miệng dường chưa thỏa mãn, hình như vừa rồi tự nhiên đang cắn nuốt lôi điện trong lôi kiếp.

Người thanh niên thần bí này đứng cao ngất, trên người mơ hồ có thể thấy được lôi quang tia chớp nhộn nhạo.

Như vậy lôi kiếp rơi vào trên người của người thanh niên thần bí này, hắn lại dường như là thờ ơ, cũng lại giống như chưa thỏa mãn.

Mà cho tới bây giờ, lão nhân mới nhìn có thể rõ ràng, trước người của người thanh niên thần bí này có lôi quang quanh quẩn ở, xuất hiện ba cái vật thật nhỏ như ngân châm.

Vật thật nhỏ như châm lan tràn phù văn, nhộn nhạo uy áp của đạo khí trung phẩm, nếu không nhìn kỹ, thậm chí khó có thể phát hiện.

- Vù...

Linh Lô Phù đỉnh trước người của Đỗ Thiếu Phủ thu lại, khí tức trên người cực kỳ suy yếu, hắn giơ tay lên một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện ba cái linh châm.

Linh châm nhộn nhạo uy năng của đạo khí trung phẩm, giống như dung nhập không gian, khiến người ta khó có thể phát hiện.

- Cuối cùng đã luyện chế thành linh châm diệt hồn này.

Trong mắt của Đỗ Thiếu Phủ lộ ra ý cười, hắn tìm Kim Cương Hắc Đồng này, chính là để chế luyện linh châm diệt hồn đạo khí trung phẩm này.

Linh châm diệt hồn là một loại đạo khí được ghi lại trong Bí Binh quyết của Khí Tôn.

Mà đạo khí này tương đối đặc biệt, tu võ giả không có cách nào dung hợp luyện hóa, chính là thuộc về Linh Phù sư, chuyên môn áp chế linh hồn, có thể lặng lẽ không một tiếng động xuyên thủng không gian, thay đổi thất thường, cực kỳ quỷ dị.

Dựa theo ghi chép trên Bí Binh quyết, linh châm diệt hồn này chính là thượng phẩm trong đánh bất ngờ, tập kích bất ngờ, một khi vào cơ thể, lại có thể đơn giản tan biến tinh thần linh hồn của đối phương, trực tiếp tiêu diệt nó.

Đối với Đỗ Thiếu Phủ mà nói, hiện tại mình ch giấu thân phận, phách ảnh và Đại Bằng kim cánh cũng không thể tùy ý lộ diện.

Bởi vậy Đỗ Thiếu Phủ vốn sớm có ý định chế luyện một đạo khí khác để mình tiện tay sử dụng. Cuối cùng nhìn thấy được linh châm diệt hồn này được ghi lại trong Bí Binh quyết, hắn lập tức lại động tâm.

Linh châm diệt hồn thay đổi liên tục, thượng phẩm xuất kỳ bất ý, khiến cho Đỗ Thiếu Phủ cực kỳ coi trọng.

Thu hồi linh châm trong tay, Đỗ Thiếu Phủ không có vội vàng lập tức dung hợp luyện hóa, nơi đây cũng không phải chỗ nên ở lâu.

Sau đó, Đỗ Thiếu Phủ nhìn Tiểu Tinh Tinh trước người không biết đã chui ra ngoài từ lúc nào, ánh mắt cũng lộ ra một chút vẻ chấn động.

Vừa rồi Đỗ Thiếu Phủ có thể thấy rõ ràng, lại thời điểm lôi kiếp hạ xuống, Tiểu Tinh Tinh không ngờ chủ động chui ra, há mồm liền ra cắn nuốt lôi điện.

Dưới lực lượng lôi kiếp như vậy, không ngờ là không có cách nào tổn thương được nó, trái lại nó cắn nuốt vài hớp lôi điện trên lôi kiếp, giống như là ăn đồ ăn vặt vậy, chưa thỏa mãn.

Nhìn thấy ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ, Tiểu Tinh Tinh liếc mắt một cái, sau đó tự mình chui vào trong lòng của Đỗ Thiếu Phủ, vô cùng thân thiết, lại lười để ý tới Đỗ Thiếu Phủ.

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ đảo qua xung quanh, sau khi thu hồi phù trận bố trí ra, hắn nhét mấy viên đan dược vào trong miệng, cầm theo lão nhân trên mặt đất bay lên không trung rời đi.

- Vèo vèo...

Sau một lát, ở xung quanh sơn cốc Đỗ Thiếu Phủ rời đi lúc trước, dần dần xuất hiện không ít bóng người, ánh mắt của từng người nhìn lướt qua xung quanh, tất cả đều có chút nghi ngờ.

Hoàng hôn, mặt trời lặn, dưới ánh tà dương chiếu xuống bao phủ sơn mạch.

Trong nham động tự nhiên, toàn thân Đỗ Thiếu Phủ có ánh sáng màu trắng bao phủ, giống như thần quang, có khí tức cổ kính nhộn nhạo, sau đó từ từ thu lại.

- Vù...

Trong miệng thở hắt ra một hơi, hai tròng mắt của Đỗ Thiếu Phủ mở ra, tinh quang chớp hiện, từ từ trở về dáng vẻ trong sáng thâm thúy, khí tức trên người đã khôi phục không ít.

Trong nham động, lão nhân bị cấm chế nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt liên tiếp chấn động kinh ngạc.

Thời gian một ngày ngắn ngủi, người thanh niên trước mắt này lại có thể khôi phục khí tức, loại tốc độ khôi phục này cũng đủ biến thái.

Cảm giác biến hóa trong cơ thể, trong mắt của Đỗ Thiếu Phủ cũng có chút thoả mãn, tu vi lục Linh Phù sư tinh viên mãn đỉnh phong, một khi gặp phải cơ hội, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá.

Mà ở võ đạo tu vi cũng vậy, chỉ cần cơ hội vừa đến, lại có thể đột phá.

Chỉ có điều này cơ hội lại không phải muốn có là có, chỉ có thể gặp không thể cầu, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

Mạnh mẽ đột phá, cũng không nhất định làm được.

- Hiện tại chúng ta có thể cố gắng trò chuyện một chút.

Đỗ Thiếu Phủ đi tới trước mặt lão nhân bị phong ấn cấm chế, mở ra một phần phong ấn cấm chế, khiến cho hắn có thể mở miệng thốt ra tiếng.

- Ngươi muốn trò chuyện cái gì?

Lão nhân mở miệng, sắc mặt vẫn trắng bệch, toàn thân chật vật, bị chà đạp rất thảm.

Trải qua mấy ngày này, lúc này lão nhân cũng tuyệt đối không dám xem thanh niên thần bí trước mắt, cho rằng là miệng còn hôi sữa cùng thế hệ, trong mắt hắn có chỉ là sự kiêng kỵ rất sâu và kinh hãi.

- Vì sao ngươi lại phải cướp yêu thú trong tay ta?

Đỗ Thiếu Phủ ngồi ở trên một khối nham thạch trước mặt lão nhân, nhìn lão nhân hỏi.

- Yêu thú trong tay ngươi giống như là một yêu thú dị chủng không tầm thường, ta chỉ là muốn cùng ngươi trao đổi mà thôi, nhưng ngươi không có nguyện ý, cho nên ta mới...

Lão nhân nói, ánh mắt có chút ủy khuất, nếu như sớm biết rằng người thanh niên trước mắt là tên biến thái, hắn nào dám nửa đường cướp đoạt, đi vòng đường còn không kịp.

- Ta không cùng ngươi giao dịch, ngươi lại dám cướp của bản thiếu?

Đỗ Thiếu Phủ trừng mắt với lão nhân, trong lòng có chút khó chịu, đưa chân chính là đạp một cước ở trên mông của lão nhân.

- A...

Lão nhân bị đau kêu to một tiếng, vẻ mặt ủy khuất nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Tiểu tử, tốt xấu ta cũng là người có thân phận, ngươi đúng ra nên tôn kính ta một chút.

- Ngươi có thân phận còn cướp của ta, còn muốn ta tôn kính ngươi!

Đỗ Thiếu Phủ không chút khách khí lại là một cước đá tới.

- Tiểu tử, ta sai rồi còn không được sao? Ngươi tha ta đi.

Lão nhân cầu xin tha thứ, trên khuôn mặt già nua ủy khuất, nước mắt cũng muốn chảy ra.

- Ta tại sao phải thả ngươi.

Đỗ Thiếu Phủ trừng mắt với lão nhân, sau đó thản nhiên nói:

- Ngươi nếu như muốn chết bây giờ, lại ít dùng tới mưu mẹo đi, ta bố trí cấm chế phong ấn, lại không phải là thứ các ngươi có thể dễ dàng giải ra được. Chỉ có điều ngươi trùng kích lâu như vậy, chắc hẳn cũng sắp được.

Nghe vậy, ánh mắt của lão nhân nhất thời run lên, ánh mắt có chút thâm ý nhìn Đỗ Thiếu Phủ.

Hắn thật sự vẫn luôn âm thầm trùng kích phá giải cấm chế phong ấn, nhưng cấm chế phong ấn này vô cùng đặc biệt, kỳ lạ, trùng kích lâu như vậy, cũng còn không ít.

Lão nhân cho rằng mình làm thần không biết quỷ không hay, lại không nghĩ tới tất cả đã sớm bị người thanh niên thần bí này cảm nhận được ở trong lòng.

Đỗ Thiếu Phủ không để ý đến lão nhân kia, lấy ra ba túi Càn Khôn của lão nhân kia, bắt đầu phá giải cấm chế.

Đoán chừng một Linh Phù sư thất tinh Huyền Diệu cảnh, sợ rằng giá trị tuyệt đối không thấp, điều này làm cho trong lòng Đỗ Thiếu Phủ có chút chờ mong.

Phải biết rằng trước đây Sở Giang Hoàng xuất thân cũng không nhỏ. Đỗ Thiếu Phủ cảm giác, xuất thân của lão nhân này, chắc hẳn cũng sẽ không kém hơn Sở Giang Hoàng này. Dù sao ai cũng biết, Linh Phù sư đều tương đối giàu có.

- Tiểu tử, túi Càn Khôn của ta không có khả năng giải ra được đâu. Chúng ta làm giao dịch, ngươi thả ta, vật trong ba túi Càn Khôn kia của ta đều cho ngươi, thế nào?

Lão nhân nhìn Đỗ Thiếu Phủ chủ động nói. Đến lúc này, bảo toàn tính mạng mới là quan trọng nhất.

- Ngược lại có chút thủ đoạn, lực tinh thần linh hồn ngược lại cũng không tệ.

Đỗ Thiếu Phủ khẽ thở dài, thử phá giải cấm chế phù văn trên ba túi Càn Khôn của lão nhân kia, phát hiện lão nhân này ngược lại có chút thủ đoạn, lực tinh thần linh hồn cũng không tệ. Túi Càn Khôn của lão nhân không có thể tùy ý phá vỡ.

Nhưng Đỗ Thiếu Phủ không có buông tha, tiếp tục phá giải.

Sau đó, lại ở trong ánh mắt liên tục chấn động kinh ngạc của lão nhân kia, không đến ba canh giờ, ba túi Càn Khôn của hắn đã trực tiếp bị Đỗ Thiếu Phủ phá giải.

- Phù!...

Lão nhân hít vào một hơi thật sâu. Hắn dù gì cũng là Linh Phù sư thất tinh, ở trong Trung Châu cũng coi như là có chút danh tiếng, cấm chế trên túi Càn Khôn không có khả năng dễ dàng phá giải.

Dù Linh Phù sư tu vi cao hơn hắn, cũng không nhất định có thể phá giải.

Nhưng bây giờ người thanh niên trước mắt này, lại ở trong chưa đầy ba canh giờ ngắn ngủi này ba, giải được ba túi Càn Khôn ra.

Thân là tu vi Linh Phù sư thất tinh Huyền Diệu cảnh, lão nhân này tự nhiên hiểu rõ ràng, người thanh niên thần bí trước mắt này có hiểu biết ở phương diện Linh Phù sư đáng sợ đến mức nào.

Đáng sợ nhất chính là, người thanh niên thần bí này vẫn chỉ là tu vi Linh Phù sư lục tinh viên mãn mà thôi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)