Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 795: Thánh cô rời đi

Chương Trước Chương Tiếp

Lão nhân dẫn đầu là một xấu xí vô cùng, trong đôi mắt cũng bắt đầu có chút dao động.

Từ lúc Đỗ Thiếu phủ và người thanh niên không tầm thường kia ra tay, Nhậm Doanh Doanh và hơn mười người kia đều không có mở miệng nói chuyện, đều chăm chú nhìn Đỗ Thiếu Phủ và người thanh niên không tầm thường kia giao đấu.

- Diệp Lâm, dừng tay lại cho ta.

Cuối cùng, Nhậm Doanh Doanh cũng lên tiếng, ánh mắt nhìn về người thanh niên không tầm thường đang ra tay kia nói.

- Thánh cô, chỉ là con kiến hôi bên ngoài, giết chết hắn thì có ngại gì?

Người thanh niên không tầm thường kia lên tiếng, khí tức đáng sợ tiếp tục trấn áp Đỗ Thiếu Phủ.

Chỉ là dưới sự chống đỡ Bất Tử Thảo của Đỗ Thiếu Phủ, người thanh niên không tầm thường kia muốn hoàn toàn trấn áp Đỗ Thiếu Phủ cũng không phải là chuyện dễ dàng. Hiện tại, hắn chỉ là chiếm thế thượng phong mà thôi.

- Ta nói rồi, dừng tay lại cho ta, cần ta phải nói lại một lần nữa sao?

Ánh mắt Nhậm Doanh Doanh sắc bén, khóe miệng dâng lên một nụ cười lạnh, khiến cho khí chất phát ra càng thánh khiết uy nghiêm.

- Ầm.

Người thanh niên không tầm thường nghe vậy, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ lộ ra hàn ý, hắn chợt đánh văng Đỗ Thiếu Phủ ra, bóng người bắt đầu lùi ra sau.

Đỗ Thiếu Phủ thừa cơ lui về phía sau một chút, cũng không dây dưa nữa, thu liễm khí tức. Ánh mặt hắn lại nhìn thật chăm chú vào trên người Nhậm Doanh Doanh.

Từ trong tiếng quát lúc nãy của Nhậm Doanh Doanh, Đỗ Thiếu Phủ không khó có thể biết được, những người tới này hình như có quan hệ không tầm thường với Nhậm Doanh Doanh, không giống với trong tưởng tượng của mình.

- Ra mắt Thánh cô.

Bóng của người thanh niên bất không tầm thường hạ xuống, sau đó liền lập tức cung kính hành lễ với Nhậm Doanh Doanh.

- Ra mắt thánh cô.

Mười mấy bóng dáng cúi người hành lễ, ánh mắt kính nể, e sợ. Từng khí thế vô hình đều có thể khiến không gian xung quanh trở nên vặn vẹo.

- Bọn họ là người của ngươi?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Nhậm Doanh Doanh, cho dù sớm đã đoán được người nữ tử trước mắt sâu không lường được, lai lịch không tầm thường.

Nhưng lúc này nhìn thấy những kẻ có hơi thở cường hãn kia, thái độ cung kính đối với Nhậm Doanh Doanh, Đỗ Thiếu Phủ vẫn là nén không được sự kinh ngạc.

Những người này thật không đơn giản, làm cho Đỗ Thiếu Phủ không khó biết được, lai lịch của Nhậm Doanh Doanh này so với trong tưởng tượng của mình còn sâu hơn một chút.

Nhậm Doanh Doanh gật gật đầu với Đỗ Thiếu Phủ, trong đôi mắt linh động có tia sáng hơi khác thường chợt lóe lên, nói:

- Xem ra, ta không thể đi cùng ngươi tới Thiên Quyền điện kia rồi. Ta phải về nhà.

Ánh mắt nhìn người nữ tử thánh khiết uy nghiêm kia, không biết tại sao trong lòng Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên lại dâng lên sự khó chịu, ánh mắt trợn trừng nói:

- Nàng phải trở về?

- Ừ.

Nhậm Doanh Doanh gật gật đầu, nhìn người thanh niên trước mặt, nói:

- Ta còn có chuyện phải làm, không thể thường xuyên chạy ra ngoài được.

Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ lóe lên một tia buồn bã, nói:

- Vậy thì trở về đi. Đợi ta làm xong chuyện của ta, ta sẽ đi tìm nàng.

- Ngươi đi tìm ta làm gì?

Nhậm Doanh Doanh nhìn sâu vào Đỗ Thiếu Phủ, đôi mắt linh động xẹt qua tia sáng lấp lánh.

- Chuyện này...

Đỗ Thiếu Phủ bị hỏi đến sửng sốt, nhưng sau đó nói:

- Ta hết bận rồi, có thể tìm nàng đi ăn thịt nướng, uống rượu.

- Hì hì...

Nghe vậy Nhậm Doanh Doanh nhịn không được cười hì hì, mà nụ cười này đủ để làm khuynh đảo chúng sinh, nói:

- Chỉ có những thứ này sao...

Nói xong, Nhậm Doanh Doanh nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khẽ cắn vào đôi môi đỏ nói:

- Thật ra cái tên Nhậm Doanh Doanh này là do ta bịa ra.

- Ta đã sớm biết, lần sau nếu muốn gạt người, chú ý thu liễm khi tức trên người lại, nếu không sẽ rất dễ bị phát hiện.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn người nữ tử thánh khiết uy nghiêm trước mắt cười. Trong lòng sớm đã biết rốt cuộc người nữ tử trước mắt này là ai rồi.

Ở chung lâu như vậy, hơi thở quen thuộc kia Đỗ Thiếu Phủ lại không phải là kẻ khờ, đương nhiên là có thể đoán ra được, chỉ là ít nhiều gì cũng có chỗ nghi ngờ.

- Nếu như ngươi đã biết rồi tại sao không nói cho ta biết?

Ngược lại sau khi Nhậm Doanh Doanh nghe xong, có vẻ rất kinh ngạc. Nàng ta tự cảm thấy mình đã che giấu rất tốt, cho rằng Đỗ Thiếu Phủ sẽ không hề phát hiện.

- Ngươi không nói, ta cũng lười hỏi. Còn có, hương thơm trên người ngươi cũng không có thay đổi, đi vào ngửi một chút là biết rồi.

Đỗ Thiếu Phủ cười, nữ tử trước mắt không phải là Thất Dạ Hi kia của Học viện Thiên Võ thì còn có thể là ai? Nhậm Doanh Doanh chỉ là cái tên bịa ra mà thôi.

- Ngươi...

Nghe vậy, Thất Dạ Hi giống như nhớ tới chuyện gì, hai má đỏ ửng, trừng mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ.

- Ha, ha...

Đỗ Thiếu Phủ cười ha ha. Không biết tại sao nữ tử này đột nhiên trừng mắt với mình. Sau đó, hắn nghi ngờ hỏi Thất Dạ Hi:

- Dáng vẻ của ngươi tại sao lại thay đổi rồi? Không nhìn ra được chút gì.

Sau khi Thất Dạ Hi bất đắc dĩ trừng mắt với Đỗ Thiếu Phủ, thì không vui vẻ nói:

- Đây mới là dáng vẻ vốn có của ta. Dáng vẻ ban đầu lúc ở học viện, là do trong nhà ta có chút pháp thuật đặc biệt có thể thay đổi dung mạo của mình, rất khó bị phát hiện.

- Thì ra là như vậy...

Đỗ Thiếu Phủ có một loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.

Ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong mắt giống như có thâm ý, tiếp theo đó Thất Dạ Hi đem Tiểu Tinh Tinh đang ôm trong lòng đưa cho Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Ta đi rồi, ngươi phải chăm sóc Tiểu Tinh Tinh thật tốt. Nếu như ngươi dám ức hiếp nó, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Nhận lấy Tiểu Tinh Tinh trong lòng Thất Dạ Hi, Đỗ Thiếu Phủ nhìn nữ tử trước mặt gật gật đầu.

- Ta đi rồi ngươi phải cố gắng bảo trọng, nâng cao thực lực, ta vẫn chờ ngươi trở thành nhân tài.

Thất Dạ Hi vừa dứt lời, thân thể mềm mại di chuyển, một chân điểm nhẹ trên mặt đất, thân thể mềm mại uyển chuyển đột nhiên đạp đất bay lên, lơ lửng giữa không trung.

Một bóng dáng xinh đẹp mái tóc tung bay, ánh trăng bao phủ, thánh khiết uy nghiêm.

- Vèo vèo...

Theo Thất Dạ Hi rời đi, từng bóng người phía sau cũng nhất thời đuổi theo.

Ánh mắt người thanh niên không tầm thường được gọi là Diệp Lâm kia giận dữ nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Tiểu tử, ta là Diệp Lâm, ngươi phải nhớ cho kỹ.

Vừa dứt lời, hắn cũng lập tức lao lên không trung, đuổi theo.

Đỗ Thiếu Phủ nói với bóng lưng của Diệp Lâm:

- Ta gọi là Kiều Phong.

Chỉ có lão nhân xấu xí cuối cùng kia vẫn ở lại trên ngọn núi, ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sau đó nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, mỉm cười. Bóng dáng tập tễnh cũng lập tức phóng người rời đi.

- Vèo vèo...

Từng bóng người trong nháy mắt lao vụt lên khoảng không phía trước, biến mất ở chỗ sâu trong bóng đêm.

- Ngao ngao...

Tiểu Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn về phía Thất Dạ Hi rời đi, trong cổ họng toàn là âm thanh ngao ngao. Hai mắt nó vẫn không di chuyển, nhìn theo bóng dáng xinh đẹp đã biến mất không thấy nữa, giống như có chút không nỡ.

- Bạch nhãn lang, nàng đi rồi giống như có chút cảm giác không quen...

Một lúc sau Đỗ Thiếu Phủ vuốt ve Tiểu Tinh Tinh trong lòng, ánh mắt cũng nhìn về phía xa, có chút phức tạp, lại có một chút cô đơn.

Bầu trời lúc này cũng hiện lên tia sáng rạng đông, một tia sáng mờ mờ xuyên qua bầu trời mông lung màu xám.

Tiếp theo đó mây đỏ đầy trời, mặt trời rực rỡ nhô lên, ánh sáng vàng chói mắt.

- Chúng ta cũng nên xuất phát rồi.

Sáng sớm, Đỗ Thiếu Phủ để Tiểu Tinh Tinh ở trên vai mình, người từ trên núi nhảy vọt lên. Mỗi lần nhảy vọt lên, đều có ngọn núi lướt qua phía dưới thân.

Mấy ngày sau, những dãy núi liên tiếp, xanh biếc, che dấu những tòa kiến trúc rộng lớn.

- Tìm cho ta. Bất kể thế nào, nhất định phải tìm được mấy người thanh niên nam nữ kia. Ngọc Hành điện tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ.

Trong dãy núi, bên trong một tòa đại điện có một giọng nói vang dội giống như tiếng sấm sét truyền ra.



Dòng người ồn ào náo nhiệt, đường phố huyên náo. Tiếng rao hàng liên tiếp ồn ào vang lên tận mây xanh.

Đây là một tòa thành lớn, gọi là Bạch Mã Thành, cách Sở Giang thành không biết bao xa.

Đỗ Thiếu Phủ đang đi trên phố, vừa ôm Tiểu Tinh Tinh trong lòng, vẻ mặt đau lòng, trong miệng lầm bầm:

- Cái đồ phá của, so với Đỗ Tiểu Yêu còn phá của hơn, ăn hết không chừa.

Tiểu Tinh Tinh giống như sớm đã quen với việc Đỗ Thiếu Phủ cằn nhằn. Căn bản, nó không thèm quan tâm đến ý tứ của Đỗ Thiếu Phủ, ngẩng đầu hờ hững liếc nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái, sau đó lại tiếp tục ăn linh dược trong miệng mình.

- Thiên Bảo Các.

Đột nhiên, Đỗ Thiếu Phủ dừng lại một bên ngoài cửa hàng nhỏ, khẽ nói:

- Vẫn còn thiếu một nguyên liệu cuối cùng. Đây là cửa hàng thứ ba rồi, hy vọng có thể mua được.

Nói xong, Đỗ Thiếu Phủ tiến vào bên trong Thiên Bảo Các. Đây là một cửa hàng rất lớn. Buôn bán toàn là nguồn tài nguyên tu luyện lung linh ngập mắt. Mùi thuốc xông vào mũi, có nguồn năng lượng dao động nhộn nhạo, hào quang lan tràn.

- Ực ực.

Cảm giác được mùi của linh dược, cổ họng của Tiểu Tinh Tinh lập tức vang lên tiếng ực ực, đôi mắt màu vàng kim chuyển động xoay tròn khắp nơi.

Trong Thiên Bảo Các này, lúc này cũng có không ít người tu luyện đang lựa chọn tài nguyên tu luyện. Thỉnh thoảng truyền ra tiếng cò kè mặc cả, mua bán rất chạy.

- Vị đại nhân này, có gì cần giúp đỡ sao?

Theo sau bước chân tiến vào Thiên Bảo Các của Đỗ Thiếu Phủ, một tiểu nhị nhiệt tình tiến lên chào đón, mỉm cười, dáng người cũng có chút thông minh cơ trí.

- Ta muốn tìm Kim Cương Hắc Đồng, các ngươi có không?

Đỗ Thiếu Phủ hỏi. Hắn đến Vạn Bảo Các này chính là muốn tìm một loại nguyên liệu luyện khí gọi là Kim Cương Hắc Đồng.

Mặc dù Kim Cương Hắc Đồng không phải là nguyên liệu luyện khí đỉnh cấp vô giá gì, nhưng lại cực kỳ hiếm.

Khí Phù sư muốn dùng tới Kim Cương Hắc Đồng cũng không nhiều. Bởi vì, phần lớn tình huống, bọn họ có thể dùng nguyên liệu không chênh lệch lắm để thay thế Kim Cương Hắc Đồng.

Vì thế trong cửa hàng bình thường, thật sự không chắc có thể tìm thấy Kim Cương Hắc Đồng này.

- Kim Cương Hắc Đồng.

Người bán hàng thông minh cơ trí kia suy nghĩ một chút, tiếp theo đó nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Xin đại nhân chờ một chút, Kim Cương Hắc Đồng này rất hiếm, để ta đi hỏi chưởng quỹ của chúng ta.

- Đi đi. Ta đợi ở đây được rồi.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, người bán hàng kia lập tức rời đi.

Tiếp theo sau đó Đỗ Thiếu Phủ ở trong Thiên Bảo Các này nhàn nhã nhìn ngắm. Không ít bảo vật đều ở cấp không thấp, giá cả xa xỉ. Có vài món cũng khiến cho Đỗ Thiếu Phủ hơi động lòng.

Bỗng nhiên, chính vào lúc Đỗ Thiếu Phủ nhàn nhã ngắm nhìn, lại cảm thấy có một ánh mắt nhìn qua, ánh mát này nhìn lại, giống như có chút dao động vi diệu.

Ngay lập tức, Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ nhìn thấy cách đó không xa có một lão nhân Linh Phù sư dáng vẻ khoảng sáu mươi tuổi đang nhìn chằm chằm vào Tiểu Tinh Tinh trong lòng mình.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)