Hoàng hôn, mặt trời chiều ngả về phía tây.
Ngọn núi thật sự tuyệt đẹp, ngọn núi xanh trong ánh chiều, chiếu qua các ngọn cây, có dòng nước róc rách chảy qua.
- Cảm ơn hai vị giúp đỡ
Trên ngọn núi, bảy người Tương Quân, Cốc Tâm Nhan, Quỷ Oa, Vu Tước lại lần nữa chắp tay nói lời cảm ơn.
- Không cần khách khí, Linh vực hiện tại đã không phải là nơi các ngươi nên ở lại lâu. Tần Quan đã trốn thoát, phía sau là Ngọc Hành điện, các ngươi phải mau chóng rời khỏi Linh vực.
Đỗ Thiếu Phủ nói với bẩy người Tương Quân, Cốc Tâm Nhan. Sau đó, trong tay hắn có một quyển kinh thư tràn ngập sát khí âm sát và một khối ngọc giản phong ấn đưa cho Quỷ Oa, nói
- Đây là bí văn thú năng của Âm Minh Quỷ Giao và Âm La Kinh. Đối với ngươi chắc hẳn có không ít tác dụng.
Âm La Kinh là do Đỗ Thiếu Phủ tìm thấy từ trong túi Càn Khôn trên người Sở Giang Hoàng.
Bí văn thú năng của Âm Minh Quỷ Giao lại bị Đỗ Thiếu Phủ lấy Bất Tử thảo mạnh mẽ phong ấn thu thập.
Sở Giang Hoàng muốn đuổi giết Quỷ Oa cần Diêm Vương kinh và mạch hồn Cửu U Quỷ Giao. Đỗ Thiếu Phủ đã suy đoán ra, có thể vật trên người Sở Giang Hoàng này cũng có tác dụng tương tự với Quỷ Oa.
Trên thực tế, Đỗ Thiếu Phủ suy đoán không sai. Sau khi nhận được Âm La Kinh, có thể khiến cho công pháp Diêm Vương kinh của Quỷ Oa trực tiếp tiến vào Địa cấp đỉnh phong.
Sau khi nhận được bí pháp thú năng của Âm Minh Quỷ Giao, Quỷ Oa cũng có thể khiến cho trình độ mạch hồn Cửu U Quỷ Giao tiến thêm một bước.
Ngay lập tức, Đỗ Thiếu Phủ lấy từ trong túi Càn Khôn ra không ít đan dược, bí kíp võ công và nguyên liệu tu luyện, tất cả đều giao cho đám người Tương Quân và Cốc Tâm Nhan. Hắn dặn mọi người mau chóng rời khỏi Linh vực.
- Vèo vèo...
Sau một hồi dặn dò, Đỗ Thiếu Phủ và Nhậm Doanh Doanh dùng ánh mắt ra hiệu, bóng dáng hai người lướt qua khoảng không rời đi.
- Bọn họ rốt cuộc là ai, khí tức kia quá mức quen thuộc.
Nhìn bóng dáng hai người biến mất ở giữa không trung, ánh mắt Tương Quân, Cốc Tâm Nhan, Vu Tước dừng lại thật lâu ở giữa không trung.
- Ta nhớ ra hai người kia. Khí tức và phong vận thật sự rất giống nhau.
Con mắt của Tương Quân thoáng động. Hắn thấy hai người này thật giống với Kiều Phong và Nhậm Doanh Doanh.
- Lẽ nào ngươi nói tới bọn họ...?
Cốc Tâm Nhan nhìn Tương Quân, trong đôi mắt xinh đẹp phóng ra ánh sáng.
Trong lòng nàng cũng nghĩ tới hai người kia. Khí tức và phong vận thật sự đặc biệt giống nhau.
…
- Ngươi còn chưa có vào Thất Tinh điện, đã gặp phải phiền phức rồi. Xem ra đoạn đường tiếp theo sẽ không dễ đi.
Màn đêm buông xuống, một sơn động bên trong thung lũng, Nhậm Doanh Doanh vừa nói chuyện với Đỗ Thiếu Phủ, vừa cầm linh dược trong tay đùa với Tiểu Tinh Tinh, chơi vui vẻ tới quên cả trời đất.
- Chuyện nên đến cũng sẽ đến.
Đôi mắt của Đỗ Thiếu Phủ hơi dao động, sau đó nói nhỏ:
- Ta sẽ nghỉ ngơi trước một lúc, có chuyện gì ngày mai lại xem tiếp.
Nói xong, Đỗ Thiếu Phủ ngồi xếp bằng trên đất, bắt đầu hít thở điều tức, toàn thân hắn lập tức được bao quanh bởi một thần quang màu trắng.
- Ngao ngao.
Tiểu Tinh Tinh ngẩng đầu suy nghĩ, trong cổ họng khẽ phát ra những tiếng ngao ngao. Hai con mắt màu vàng kim chuyển động xoay tròn nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, sau đó lại nhai linh dược trong miệng mình một.
Nhậm Doanh Doanh nhìn ánh sáng màu trắng bao phủ Đỗ Thiếu Phủ, ánh sáng bên trong đôi mắt có chút dao động.
Sau đó, Nhậm Doanh Doanh cũng bắt đầu ngồi điều tức. Trong màn đêm, ánh sáng rực rỡ của ngôi sao bên ngoài sơn động chiếu vào.
Ngôi sao đó rực rỡ giống như tấm màn ánh sáng tràn vào trong động, giống như nước chui vào trong thân thể mềm mại này.
Thời gian từ từ trôi qua, những ngọn núi xung quanh thỉnh thoảng có tiếng gầm gừ của dã thú vang vọng ở sâu bên trong dãy nũi, từng tiếng từng tiếng lại.
- Vèo vèo...
Một ngọn núi, tinh quang dao động, có hơn mười bóng người xuất hiện lặng lẽ không một tiếng động.
Nọn họ có hơn mười người, đi phía trước chính là một lão nhân có diện mạo xấu xí, dáng đi tập tễnh, nhìn qua dường như bình thường. Nhưng sau khi hắn xuất hiện, trong không khí dường như tràn ngập một khí tức vô hình khiến cho linh hồn người ta run rẩy.
Từng bóng người xuất hiện, không khiến cho không gian có bất kỳ dao động nào.
Chỉ là sau khi hơn mười người này xuất hiện, một mảnh ngân hà trên vòm trời kia cũng theo đó bỗng dưng run lên một cái.
- Xuy xuy...
Trong hang động, Nhậm Doanh Doanh bỗng nhiên mở to đôi mắt. Đôi mắt sáng ngời, ánh sáng xung quanh thân thể đều thu lại.
Gần như là đồng thời, ánh sáng màu trắng quanh thân thể Đỗ Thiếu Phủ cũng đều thu lại. Dưới chiếc mặt nạ, đôi mắt của hắn mở ra, rõ ràng và thâm thúy, giống như những ngôi sao, và sau đó chớp động điện quang màu vàng nhạt.
- Có người đến, là đến vì chúng ta.
Nhậm Doanh Doanh nhìn Đỗ Thiếu Phủ, đôi mắt lặng lẽ dao động, hàm răng khẽ cắn vào đôi môi anh đào nhỏ nhắn...
- Lẽ nào người của Ngọc Hành điện lại tìm tới nhanh như vậy sao?
Đỗ Thiếu Phủ thoáng biến sắc, bóng náng nhất thời lướt ra khỏi sơn động.
- Ôi, tìm đến thật mau...
Nhậm Doanh Doanh đứng dậy, nhẹ nhàng vươn người một cái, dáng người lả lướt nhất thời vẽ ra những độ cong quyến rũ tinh tế, trong vẻ thánh khiết lại có phần quyến rũ.
Xuy!
Bên ngoài sơn động, Đỗ Thiếu Phủ đưa mắt nhìn về phía hơn mười người trong đêm tối dưới ánh trăng phía trước.
Tuy rằng, hơn mười bóng người này đều thu lại khí tức quanh thân, nhưng khiến cho trong lòng Đỗ Thiếu Phủ dâng lên một loại cảm giác không ổn.
Khí tức đó khiến cho Đỗ Thiếu Phủ lúc này cảm thấy dường như ở đây hoàn toàn không có người nào.
Đỗ Thiếu Phủ vừa xuất hiện, hơn mười ánh mắt cũng dâng lên chút dao động, trong sự yên tĩnh lại có chút kinh ngạc, tập trung ở trên người của Đỗ Thiếu Phủ.
Đi theo phía sau Đỗ Thiếu Phủ, chính là nữ tử thánh khiết uy nghiêm xuất hiện ở bên cạnh hắn lúc ở trong sơn động, không ít ánh mắt nhất thời dao động.
- Bọn họ đến là vì ta, thực lực rất mạnh, ngươi đi trước.
Hàm răng của Nhậm Doanh Doanh khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Ngươi đi trước, ta tới ngăn cản bọn họ!
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, đôi mày nhíu lại, cũng lập tức bước đến phía trước người Nhậm Doanh Doanh, khí tức trên người thoáng động, bảo Nhậm Doanh Doanh đi trước.
Nhậm Doanh Doanh nhìn bóng lưng của người phía trước, trong đôi mắt có một loại ánh sáng chấn động kỳ lạ.
Loại chấn động này hình như có thể làm cho tâm hồn thiếu nữ rung động.
- Đám kiến hôi ở bên ngoài, cút cho ta!
Theo Đỗ Thiếu Phủ bước ra, trong hơn mười bóng người phía trước, có một người thanh niên đi ra, lời nói chứa lực lượng âm vang, nhìn Đỗ Thiếu Phủ không che giấu sự giễu cợt và xem thường.
Người thanh niên này chỉ khoảng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, dáng người cao gầy cường tráng, nhưng cũng không có vẻ khôi ngô.
Hai tròng mắt của người thanh niên bất phàm giống như thần, cẩn thận nhìn lại, dường như là có phù văn thoáng động ở bên trong hai tròng mắt.
Người thanh niên bất phàm này tiến lên mấy bước, khí chất toàn thân nhất thời lộ ra rõ ràng, là Hoàng giả trong cùng thế hệ, thần thái siêu phàm!
- Ngươi tính là thứ gì!
Nghe vậy, Đỗ Thiếu Phủ nhìn thẳng người thanh niên kia, sắc mặt nhất thời âm trầm, hai mắt hiện lên ánh sáng bá đạo, nhìn người thanh niên kia quát.
- Ngươi tự tìm chỗ chết!
Người thanh niên kia sửng sốt, giống như là không nghĩ tới đối phương cũng dám quát hắn, sau đó hét lớn, hai tròng mắt phát ra tinh quang, khí tức kiêu ngạo nhìn quần hùng, khiến người khác phải khiếp sợ!
- Thực lực ngươi còn chưa đủ!
Đỗ Thiếu Phủ không nổi giận, nhưng trong lòng khó chịu, bá đạo lạnh lùng nhìn người thanh niên kia, không lùi bước, ngạo nghễ nhìn lại!
- Xem ra, ngươi thật sự muốn tìm chết, vậy ta sẽ thanh toàn cho ngươi!
Ánh mắt của người thanh niên bất phàm đó vô cùng lạnh lẽo, đôi mắt hiện lên hàn ý, vừa dứt lời, toàn thân bắn ra một tia sáng chói mắt, bạo phát ra khí tức khủng khiếp ngập trời
- Ầm!
Trong chớp mắt ngắn ngủi đó, người thanh niên bất phàm trực tiếp ra tay, bóng người giống như xuyên qua hư không, một chưởng đã trực tiếp đánh tới chỗ Đỗ Thiếu Phủ.
Trong chưởng ấn có tia sáng chói mắt tàn sát tứ phương, giống như là sao rơi, có thể trấn áp tất cả.
Trong nháy mắt, ánh sáng phù văn chói mắt phát ra, nhấn chìm Đỗ Thiếu Phủ ở bên trong đó.
- Ầm!
Trong ánh quang chớp giật, Đỗ Thiếu Phủ tập trung đánh ra một quyền.
Trên nắm đấm có lôi quang nổ lớn, bên trong không gian không ngừng truyền ra tiếng nổ vang, làm cho không gian run rẩy kịch liệt.
Dường như không gian này cũng trực tiếp bị một quyền khủng khiếp này đánh nổ.
Một quyền khủng khiếp đánh ra với sức mạnh vô địch, dẫn theo khí tức mênh mông khủng khiếp, giống như nhanh chóng hủy diệt nơi này, lại chống đỡ chưởng ấn của người thanh niên trước mặt!
- Ầm!
Tiếng động trầm thấp truyền ra, trong ánh mắt kinh ngạc của không ít người nơi đây, không ngờ thân thể người thanh niên kia lảo đảo, liên tiếp bị đẩy lùi về phía sau ba bước.
- Bịch bịch...
Thân thể Đỗ Thiếu Phủ cũng đang lùi về phía sau, phải lùi lại ba bước mới ổn định thân thể, toàn thân có điện quang chói mắt điên cuồng phun ra, ánh sáng lôi điện chớp hiện, làm cho không gian xung quanh dâng lên một loại dao động khó có thể nói nên lời, khí thế khủng khiếp quét ngang khoảng không xung quanh.
- A!
Người thanh niên kia kinh ngạc nghi ngờ, dường như không ngờ tới kết quả sẽ là như vậy, trên khuôn mặt tuấn lãng hiện lên vẻ khó chịu.
Một chiêu này của hắn không ngờ là không thể làm gì được một người bên này, người này thậm chí có vẻ còn nhỏ hơn hắn mấy tuổi, điều này làm cho hắn bị mất mặt!
- Có chút bản lĩnh, nhưng chỉ là con kiến hôi!
Người thanh niên lại một lần nữa ra tay, khí tức trên người tăng lên, khí tức hoàn toàn không giữ lại phóng ra ngoài, ánh sáng bao phủ, giống như ngôi sao hạ xuống.
- Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh đỉnh phong!
Cảm giác được khí tức này trên thân của thanh niên, Đỗ Thiếu Phủ chấn động, người thanh niên này mới hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, không ngờ tu vi đã là Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh đỉnh phong.
Mà ở trong khí tức hắn phóng ra, Đỗ Thiếu Phủ cũng không khó để nhận thấy được, người thanh niên này có tu vi giống như Sở Giang Hoàng, nhưng mức độ uy áp phát ra, so với Sở Giang Hoàng lại khác biệt một trời một vực, Sở Giang Hoàng khó có thể đánh đồng.
- Con kiến hôi, chung quy không thoát khỏi cái chết!
Người thanh niên lại một lần nữa ra tay, trong tay ngưng kết thủ ấn, bùa chú bí văn trong cơ thể phóng ra, ảo ảnh giống như một ngôi sao đáng sợ ép xuống, trực tiếp trấn áp về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Sự sống chết của ta nằm ở trong tay của ta, ngươi không có tư cách hỏi đến!
Đỗ Thiếu Phủ trầm giọng quát, đôi mắt chớp hiện ánh sáng bá đạo, hắn phất tay, bùa chú bí văn ngưng tụ ra một gốc cỏ hư ảo lướt qua.
Đây là Bất Tử thảo, toàn thân trong suốt lấp lánh, hình dáng giống như cây nấm, giống như thực vật.
Theo Bất Tử thảo lướt qua, một uy áp hạ xuống!
Đây chỉ là một bụi cỏ, lại giống như có thể khiên cho ngôi sao tan biến, hủy diệt sinh linh!
Bất Tử thảo vừa ra khỏi tay áo, mang theo những bùa chú bí văn chói mắt hóa thành vòng xoáy khuếch tán, trực tiếp chống đỡ thế tấn công của người thanh niên!
- Bất Tử thảo...
Theo Bất Tử thảo vừa xuất hiện, hơn mười ánh mắt lại một lần nữa kinh ngạc.