Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 793: Đại khai sát giới.

Chương Trước Chương Tiếp

- Ngươi trốn không thoát đâu!

Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt lời, xung quanh bốn phía hư không mờ mịt run lên, Ngân Xà Thiểm Điện trốn trong mây đen trên không trung, trực tiếp bao phủ không gian bên dưới.

- Vù vù vù...

Lôi quang bắn ra bốn phía, phát ra ánh sáng màu đen, không gian rung chuyển, bóng người Sở Giang Hoàng vừa biến mất để chạy trốn lại xuất hiện ở dưới lôi quang.

Lúc này, sắc mặt của Sở Giang Hoàng trắng bệch, trong ánh mắt tràn đầy kiêng kỵ và kinh hãi. Huyền khí màu đen bao trùm toàn thân hắn chống đỡ lôi quang, âm thanh uớt ách mỏng nhẹ quát:

- Tiểu tử, ngươi không giết được ta, ngươi chung quy chỉ là Vũ Vương cảnh, ngươi không giết được bản hoàng, không giết được!

Âm thanh Sở Giang Hoàng vừa hạ xuống, một giọng nói tràn ngập sát ý lạnh lùng trực tiếp truyền đến bên tai Sở Giang Hoàng, khiến lỗ chân lông toàn thân Sở Giang Hoàng đều dựng ngược:

- Vũ Hoàng cảnh như ngươi, ta đã từng giết qua!

Âm thanh truyền vào trong tai Sở Giang Hoàng, hai mắt của hắn lộ ra sự sợ hãi, hắn thậm chí còn không chú ý tới đối phương đã làm cách nào để xuất hiện ở bên người hắn.

Chật vật liếc mắt nhìn nhau, Sở Giang Hoàng chính là nhìn thấy thanh niên thần bí kia đeo mặt nạ xuất hiện ở trước người hắn. Trên toàn thân hắn có lôi quang bùa chú bí văn quỷ dị chớp hiện, Ngân Xà bừa bãi tàn sát, giống như Lôi Thần, đối với hắn chẳng khác gì tử thần.

Uy áp đáng sợ hạ xuống một mảnh thiên địa này. Lúc này, Sở Giang Hoàng là Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh đỉnh phong, đã hơi run rẩy.

- Nhân Vương... Không phải, là Nhân Hoàng... Cũng không phải...

Sở Giang Hoàng kinh hãi. Hắn cảm giác được người thanh niên mang mặt nạ này đang phát động một loại Lôi Đình Võ Mạch đáng sợ.

Hắn liền hiểu ra, người thanh niên trước mắt này, cũng không chỉ lĩnh ngộ Lôi Đình Áo Nghĩa, mà còn có một loại Lôi Đình Võ Mạch đáng sợ.

Loại khí tức võ mạch này, ở trên cả Nhân Vương, dường như còn muốn vượt qua cả Nhân Hoàng...

- Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh, cũng nên kết thúc thôi!

Hai mắt lộ ra từng tia sát ý không gì sánh được. Trong tay của Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện một quả cầu sấm sét, lớn chừng bàn tay, hơi xoay tròn, khiến sấm chớp rền vang trên trời cao, mảng lớn đọng lại trên không trung, khí tức hủy diệt lan tràn khắp nơi, sau đó trực tiếp đánh tới Sở Giang Hoàng.

Một thoáng này, lôi quang đáng sợ trong quả cầu sấm sét lan tràn, lực lượng tuyệt đối cuồng bạo phóng ra.

Giờ phút này, Sở Giang Hoàng căn bản đã không còn cách nào hữu hiệu để phòng ngự, sấm sét hủy diệt chi chít đáng sợ như vậy, chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi, trực tiếp bao vây lấy thân thể hắn.

- A...

Sở Giang Hoàng thê lương kêu lên, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong không trung. Lôi quang bạo phát, chỉ mấy giây giằng co đã nổ tung giữa không trung.

- Ầm ầm ầm...

Sấm sét vang vọng ra ngoài, lôi quang rực rỡ tàn sát bừa bãi. Trên bầu trời khắp nơi đều là Lôi Quang Ngân Xà, giống như thiên phạt, rung chuyển trời đất!

Tất cả biến mất, đường đường cường giả Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh đỉnh phong như Sở Giang Hoàng, vậy mà thân thể hoàn toàn biến mất ở giữa không trung.

- Ngươi trốn không thoát đâu!

Gần như là cùng lúc, Linh Nguyên Tử đang giao đấu với Nhậm Doanh Doanh cũng khẽ kêu lên. Bóng hình xinh đẹp bị bùa chú bí văn bao vây xung quanh, giống như khắp bầu trời đều là những ngôi sao dày đặc chớp hiện trong không trung.

Kèm theo một khí tức cực kỳ mênh mông cổ xưa, bóng hình xinh đẹp trong cơ thể uyển chuyển, giống như gió bão đột nhiên khuếch tán.

- Giết!

Nhậm Doanh Doanh khẽ kêu lên, bùa chú bí văn phóng ra khắp bầu trời, ba nghìn sợi tóc sau đầu nhảy múa. Chưởng ấn bạo phát, một loại uy năng đáng sợ dao động trực tiếp bao phủ trên ngưởi Linh Nguyên Tử đang muốn chạy trốn.

- Hihi...

Trong miệng Linh Nguyên Tử phun ra máu tươi, ánh mắt hoảng sợ, sợ hãi, thân thể bị chưởng ấn của Nhậm Doanh Doanh hóa thành máu tươi.

- Vèo!

Máu tươi vung vãi, một ánh sáng trốn chạy, phóng ra bùa chú bí văn.

Đó là nguyên thần của Linh Nguyên Tử, thất tinh Sơ Đăng cảnh. Là một Linh Phù sư, hắn đương nhiên đã ngưng tụ ra nguyên thần của chính mình.

Thân thể bị nghiền nát nhưng nếu nguyên thần bỏ chạy được, ngày khác có cơ hội, đương nhiên vẫn có thể tiếp tục sống sót.

- Ngươi đi chết đi!

Nhưng dường như Nhậm Doanh Doanh cũng không định buông tha cho nguyên thần của Linh Nguyên Tử này. Nàng đã sớm có chuẩn bị, một cỗ ánh sáng mênh mông trực tiếp bao phủ toàn bộ không gian.

Ánh sáng mênh mông như ngôi sao trên trời cao, trực tiếp giam cầm nguyên thần bỏ chạy của Linh Nguyên Tử ở bên trong, sau đó trực tiếp nghiền nát nó, không cho nó sinh sôi, hoàn toàn thần hồn câu diệt!

Sau khi giết chết Linh Nguyên Tử, sắc mặt của Nhậm Doanh Doanh cũng chỉ hơi tái nhợt nhưng vẫn ung dung, thoải mái.

So với Đỗ Thiếu Phủ thì thiếu đi vài phần bá đạo, điên cuồng mãnh liệt, nhưng lại có thêm vài phần thản nhiên và uy nghiêm thánh khiết.

Một Linh Phù Sư thất tinh, một Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh đỉnh phong, cứ như thế bị giết chết, muốn trốn cũng không trốn thoát.

- Ừng ực...

Lý Vũ Tiêu, Cốc Tâm Nhan, Quách Thiếu Phong,… đều ‘ừng ực’ nuốt nước bọt trong cổ họng.

Ngược lại lúc này, ở bốn phía xung quanh phủ của Sở Giang Hoàng chỉ còn dư lại mấy Vũ Vương cảnh và không ít Vũ Hầu cảnh tụ tập lại cùng thị vệ. Trong đôi mắt của mỗi người đều lộ ra hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch giống như tro tàn.

Tần Quan ngây dại đứng giữa không trung. Hắn vốn cho là phụ thân và Linh Nguyên Tử đến đây liền có thể giết chết Kiều Phong này.

Nhưng Tần Quan lại tuyệt đối không nghĩ tới, kết quả cuối cùng sẽ là hắn trơ mắt nhìn phụ thân lập tức bị trấn áp giết chết tại chỗ.

- Ta không thể để ngươi tiếp tục sống nữa!

Trong chớp mắt khi Đỗ Thiếu Phủ vừa trấn áp giết chết Sở Giang Hoàng, căn bản không kịp nghỉ ngơi, hai mắt đã bắn ra sát ý đấu tranh, trực tiếp đánh về phía Tần Quan.

Tần Quan này âm hàn giả dối, giống như độc xà, quan trọng nhất vẫn là hắn vô cùng có thiên phú. Điều này khiến Đỗ Thiếu Phủ hiểu ngày hôm nay tuyệt đối không thể để người này rời đi, bằng không hậu hoạn vô cùng.

- Kiều Phong, Tần Quan ta xin thề, cuộc đời này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi. Thù giết cha này ta sẽ trả lại ngươi gấp trăm lần!

Tần Quan hét lớn, bên trong đôi mắt hẹp dài là oán độc ngập trời, bùa chú bí văn lập tức lướt qua toàn thân, một cỗ khí tức biến hóa thất thường vô cùng đáng sợ, từ trong cơ thể lập tức bắn lên trời cao. Đây là đang phát động một loại Võ Mạch cực kỳ cường hãn.

- Ác quả ác báo, tự làm bậy, không thể sống!

Đỗ Thiếu Phủ trầm quát, một đạo quyền ấn bao quanh lôi quang, xuyên thủng không gian, chấn nát không gian gợn sóng, phóng ra tia chớpchói mắt rực rỡ, sau đó trực tiếp rơi vào trên người Tần Quan.

- Vù vù vù...

Bóng người Tần Quan lập tức bị đánh nổ sinh sôi, nhưng không có máu vung vãi, không có sinh cơ bị phá hủy.

- Vèo vèo...

Trong một chớp mắt này, bóng người Tần Quan vừa hóa thành mảnh nhỏ bên trong không gian, bên trong bốn phương tám hướng, tổng cộng tám bóng người lướt qua, sau đó bay về tám phương hướng khác nhau, xẹt qua trời cao.

Tám bóng người của Tần Quan lúc ẩn lúc hiện, lại nhanh chóng ẩn vào khoảng không, biến mất không thấy.

Đó không phải là tàn ảnh, là từng bóng dáng giống nhau như đúc, khí tức dao động cũng giống nhau như đúc, lao về bốn phương tám hướng.

Biến hóa như vậy, khiến Đỗ Thiếu Phủ cũng hơi sửng sốt, trơ mắt nhìn mấy bóng người này, từng người từng người biến mất trong trời cao.

- Tần Quan này là Nhân Vương, trên người chắc là Ảo ảnh võ mạch. Nếu chúng ta sớm biết trước, mới có thể trấn áp giết chết nó, hiện giờ có làm gì cũng đã muộn.

Nhậm Doanh Doanh tiến lên nói với Đỗ Thiếu Phủ. Chân mày to của nàng thoáng ngưng trọng, để cho Tần Quan này trốn thoát được, sau này sợ là sẽ có một chút phiền phức.

- Cứ để hắn chạy trốn đi.

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ đảo qua xung quanh, nhìn không ít Vũ Vương cảnh và Vũ Hầu cảnh phía dưới, sát ý trong mắt vẫn chưa thu lại, nói với bọn Quách Thiếu Phong, Đường Ngũ Đẳng:

- Trước đây gây khó dễ cho các ngươi, cũng có phần bọn họ chứ?

- Đúng vậy, không ít người trong số bọn họ đều từng truy sát từng chúng ta.

Hắc Ưng Đường Ngũ nói, nhìn từng người Vũ Vương cảnh và tu vi Vũ Hầu cảnh còn dư lại, trong lòng rất hả hê.

- Nếu đã như vậy, vậy đều đi tìm chết đi!

Lời nói thì thào buông xuống, một cỗ dao động khó có thể phát giác từ trong cơ thể hắn khuếch tán ra ngoài.

- Không tốt, chạy mau!

Lúc này, những người Vũ Vương cảnh và tu vi Vũ Hầu cảnh còn sót lại, cùng với chi chít thị vệ, sau khi trấn tĩnh lại liền không dám dừng chạy. Từng người từng người hoảng hốt chạy trốn.

Sở Giang Hoàng đều bị trấn áp giết chết, bọn họ cũng chỉ là con kiến hôi so với người ta.

Nhưng từng bóng người nhanh chóng chạy trốn, bỗng nhiên bị đóng băng lại.

Trên từng gương mặt, đôi mắt đều hiện lên vẻ hoảng sợ, tóc gáy trên người dựng thẳng.

- Vù vù vù...

Trên không trung, khí tức lôi quang kinh khủng đọng lại trong không gian, sau đó ùn ùn kéo đến hạ xuống phía dưới.

Lôi quang mang theo tất cả cuốn bay, từng bóng người bao quanh lôi quang.

Trong chớp mắt ngắn ngủi đó, từng bóng người ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp hô lên, đã trực tiếp hóa thành tro tàn.

- Ầm! Ầm! Ầm...

Sau khi đạo sấm sét thứ nhất nổ vang, từng đạo sấm sét cũng theo sát nổ vang , âm thanh vang vọng không trung. Từng bóng người bị phá hủy dưới lôi quang, đột ngột nổ tung thành tro tàn trải khắp mặt đất.

Trong Sở Giang thành, tất cả mọi người nhìn bên trong phủ của Sở Giang Hoàng đều kinh hãi chấn động.

Nơi có sấm sét hạ xuống, tòa phủ khổng lồ tráng lệ của Sở Giang Hoàng, vào ngày đó bị thiên lôi đánh cho sụp đổ, mặt đất rạn nứt.

Trong khoảnh khắc, núi lở đất nứt, phủ của Sở Giang Hoàng lại hóa thành đống đổ nát, bị san thành bình địa!

Có người nhìn thấy giữa không trung có một thanh niên thần bí đeo mặt nạ đứng đó, lôi quang bao vây trên nhuyễn giáp màu tím, chấn động lòng người.

Chính là người đáng sợ này đã trấn áp giết chết Sở Giang Hoàng!

Tất cả chỉ diễn ra trong giây lát, toàn bộ phủ của Sở Giang Hoàng đã hóa thành tro tàn.

Bên trong phủ của Sở Giang Hoàng, gần như tất cả người có tu vi không tầm thường đều bị trấn áp giết chết.

Chỉ có một số người già yếu, phụ nữ và trẻ em cùng người có tu vi nhỏ yếu, mới có thể run rẩy chạy thoát.

Nhìn cảnh tượng chấn động như vậy, Tương Quân và Lý Vũ Tiêu, Quách Thiếu Phong,…… cũng chỉ có thể ở sau lưng người này mà hít vào một hơi thật sâu.

Thu lại khí tức, bàn tay đảo qua đống đổ nát phía dưới, không ít túi Càn Khôn xuất hiện trong tay của Đỗ Thiếu Phủ.

Sấm chớp mưa bão vừa nãy cũng mang theo tất cả cuốn đi, thậm chí không ít túi Càn Khôn đều bị phá hủy trong đó.

- Nơi đây không phải chỗ có thể ở lâu, chúng ta trước rời đi rồi nói sau.

Thu được không ít túi Càn Khôn, Đỗ Thiếu Phủ nói với Nhậm Doanh Doanh ở bên cạnh.

Đây là bên trong Linh vực, động tĩnh như vậy, khó tránh khỏi sẽ khiến không ít người chú ý, hơn nữa Tần Quan kia cũng đã chạy trốn.

- Vèo vèo...

Sau đó mấy bóng người nhanh chóng lướt qua khoảng không, ở trong Sở Giang thành không ít ánh mắt ngạc nhiên nhìn chăm chú bọn họ rời đi.

- Thật đáng sợ, Sở Giang Hoàng bị trấn áp giết chết, Sở Giang Hoàng Phủ cũng bị san thành bình địa!

Trong Sở Giang thành, vô số người thật lâu sau cũng không có cách nào phục hồi lại tinh thần.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)