- Kiều Phong huynh đệ này là cường giả, có chút quan hệ với Thiên Vũ Học Viện chúng ta, nói rất dài dòng, sau này sẽ nói tỉ mỉ.
Quách Thiếu Phong nhìn Tương Quân cùng Lý Vũ Tiêu nói:
- Chúng ta là tới mang bọn ngươi đi, vừa rồi người Sở Giang Thành không có nói với các ngươi sao?
- Không có, bọn họ mang chúng ta từ trong địa lao đến đây liền rời đi, chúng ta không biết bọn họ muốn gì, còn tưởng rằng các ngươi cũng bị giam giữ ở đây.
Lý Vũ Tiêu kinh ngạc nói.
- Không có nói?
Nghe vậy, Quỷ Oa cảm thấy một tia dự cảm bất hảo, ánh mắt lập tức nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ .
- Các ngươi không sao chứ?
Đỗ Thiếu Phủ nhìn bốn phía, sau đó nhìn Tương Quân cùng Lý Vũ Tiêu, trong tay ngưng kết thủ ấn, một chỉ ấn nương theo phù văn, nhanh như thiểm điện rơi vào trên thân hai người.
- Phốc xuy...
Theo chỉ ấn của Đỗ Thiếu Phủ hạ xuống, trong miệng Tương Quân cùng Lý Vũ Tiêu phun ra máu bầm, huyền khí trên người bắt đầu ba động, phong ấn nguyên bản áp chế hai người bị phá giải.
- Chúng ta không sao, chỉ là ở trong địa lao ăn chút khổ sở.
Ánh mắt của Tương Quân vô cùng kinh ngạc, phong ấn trong cơ thể hai người bọn họ không thể trùng kích phá giải, nhưng người thần bí trước mắt này có thể phá giải dễ như trở bàn tay, thực lực không giống tầm thường.
- Không tốt, không thấy Tần Quan kia?
Đột nhiên, Quách Thiếu Phong kinh ngạc lên tiếng, Tần Quan kia không biết khi nào đã không thấy tung tích.
Mọi người vui vẻ lo lắng khi nhìn thấy Tương Quân cùng Lý Vũ Tiêu, lại quên mất Tần Quan, không biết khi nào đã tiêu thất.
- Chúng ta bị nhốt rồi, bốn phía đã sớm bị bố trí Phù Trận!
Tựa hồ Đỗ Thiếu Phủ không có quá nhiều kinh ngạc, ánh mắt quan sát bốn phía.
Ngoài đình viện, Tần Quan xa xa mà đứng, phía sau xuất hiện mấy đạo thân ảnh, từng cỗ khí tức ba động, đều là Vũ Vương cảnh.
- Mở Phù Trận ra, trấn áp mấy người kia, bắt sống rồi hãy nói!
Trong mắt Tần Quan lướt ra hàn ý, vẻ phong khinh vân đạm đã tiêu thất, chỉ còn lại có cười lạnh âm hàn.
Ầm ầm!
Có người bắt đầu kích hoạt Phù Trận, nhất thời bốn phía đình viện có phù văn rậm rạp chói mắt lóe ra, khí tức cường hãn lan tràn.
Cả đình viện lung lay, không gian bốn phía như muốn vặn vẹo.
Cả đình viện hóa thành một Phù Trận to lớn, đủ để trấn áp Vũ Hoàng cảnh!
Đường đường Sở Giang Hoàng Phủ, Sở Giang Hoàng kinh doanh nhiều năm, tuyệt đối sẽ không đơn giản, Phù Trận ở bên trong không biết có bao nhiêu.
Người bình thường xông tới, đừng nói trong Sở Giang Hoàng Phủ có vô số cường giả, chỉ là Phù Trận, còn không có nhìn thấy Sở Giang Hoàng, cũng đã bị trấn áp.
Tần Quan thiết kế, hắn không phí công phu, cũng có thể trực tiếp trấn áp Kiều Phong.
Ở trong núi, Tần Quan từng muốn trực tiếp xuất thủ.
Thế nhưng cố kỵ nữ tử thánh khiết kia, hắn muốn người, còn muốn tâm.
Mặt khác Tần Quan cảm giác hai người Kiều Phong không tầm thường, coi như giao thủ, vạn nhất chạy thoát, sẽ hậu hoạn vô cùng.
Nếu mang đến Sở Giang Hoàng Phủ, vậy không sơ hở tý nào rồi.
Nguyên bản Tần Quan còn nghĩ phải tốn chút lời lẽ, mới có thể đưa người vào Sở Giang Hoàng Phủ.
Nhưng Tần Quan không nghĩ đến, lại dễ dàng dẫn mấy người này tới Sở Giang Hoàng Phủ.
Càng thuận lợi mang vào Phù Trận đã sớm an bài, thời khắc này đã không sơ hở tý nào.
Chờ trấn áp mấy người kia, đạt được Diêm Vương Kinh cùng Thú Năng Cửu U Quỷ Giao, tu vi của phụ thân có thể tiến thêm một bước, hắn cũng có thể ôm mỹ nhân quy.
Đặc biệt còn có hai nữ tử khác, tuy hơi kém nữ tử thánh khiết kia một chút, nhưng cũng là nhân gian tuyệt sắc, một cái như tiên tử, một cái như ma quỷ.
Nghĩ đến đây, mắt Tần Quan lộ ra vui vẻ, hết thảy đều ở trong hắn điều khiển, không có người nào có thể tránh được hắn chưởng khống.
Ầm ầm...
Phù Trận mở ra, phù văn lóe sáng, cả đình viện như sống lại.
Lực lượng trấn áp đáng sợ đè ép, làm cho Lý Vũ Tiêu, Tương Quân, Quỷ Oa, Quách Thiếu Phong, Đường Ngũ bị đọng lại.
Lấy thực lực của bọn họ, căn bản là khó chống đỡ Phù Trận này trấn áp, bọn họ bất phàm, nhưng tu vi còn kém quá nhiều.
Phù Trận này sợ là có thể trấn áp Vũ Hoàng cảnh, không thể không nói vì đối phó Đỗ Thiếu Phủ, Sở Giang Hoàng Phủ cực kỳ cẩn thận, tự nhiên còn chưa phải là đám người Tương Quân có thể đối kháng.
- Các ngươi cẩn thận theo ta.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn phù văn bốn phía, sau đó ngưng kết thủ ấn, từng đạo phù văn trực tiếp xuất hiện ở trong tay.
Về Phù Trận, từ khi Đỗ Thiếu Phủ tân sinh tới bây giờ, cộng thêm trong Hoang Cổ Không Gian gần ba năm... trong đoạn thời gian này, Đỗ Thiếu Phủ ở trên tu vi vẫn là Vũ Vương cảnh viên mãn đỉnh phong cùng Linh Phù Sư lục tinh viên mãn đỉnh phong.
Nhưng ở các loại áo nghĩa lĩnh ngộ, Đỗ Thiếu Phủ tuyệt đối là tiến bộ to lớn.
Tuy thúc giục Mạch Hồn, có thể không nhìn Phù Trận, nhưng lúc này có tâm che giấu mình, Đỗ Thiếu Phủ không tính toán tùy ý bạo lộ.
Trong tay lướt ra phù văn, Đỗ Thiếu Phủ tính toán trực tiếp phá vỡ Phù Trận.
Tuy Phù Trận này không yếu, nhưng Đỗ Thiếu Phủ sớm đã phát giác, cũng không cảm thấy không thể phá giải.
Ầm ầm...
Thúc giục Phù Trận, trấn áp hết thảy, mắt Tần Quan hiện ra vui vẻ, động tác này cơ hồ là không sơ hở tý nào.
Chỉ là không đến bao lâu, tựa hồ cảm thấy cái gì, trong ánh mắt Tần Quan hiện ra kinh ngạc.
Phù Trận vô cùng cường hãn, tự bên ngoài đình viện có gợn sóng nhộn nhạo tràn ra, sau đó lan tràn bốn phía, tựa hồ muốn phân giải.
- Thiếu thành chủ, tựa hồ có chút không ổn.
Phía sau Tần Quan, mọi người có chút biến sắc, cảm giác Phù Trận không ổn.
- Ken két...
Phù Trận nhộn nhạo, sau đó có năng lượng kinh người lướt ra.
Phù Trận lung lay, cuối cùng ở trong ánh mắt kinh ngạc của đám người Tần Quan, trực tiếp vỡ vụn.
- Phần phật!
Năng lượng càn quét trời cao, phù văn vỡ vụn, làm cho không gian xung quanh run rẩy kịch liệt, bốn phía cát bay đá chạy.
Ba động cũng không phải quá lớn, bởi vì này không phải cưỡng ép phá vỡ Phù Trận, mà là Phù Trận bị hóa giải, từ trong ra ngoài hóa giải phá hủy.
- Xùy xùy...
Bên ngoài đình viện, theo Phù Trận vỡ vụn, sáu bóng người đi ra.
Chính là đám người Đỗ Thiếu Phủ, Tương Quân, Lý Vũ Tiêu, Quỷ Oa.
Sắc mặt của Tần Quan vô cùng kinh ngạc, trong mắt hiện lên hàn ý.
Nhìn đám người Đỗ Thiếu Phủ đi ra ngoài, trên khuôn mặt Tần Quan nhất thời chuyển thành vẻ xin lỗi, vội vàng chạy tới nói:
- Kiều Phong huynh đệ, các ngươi không sao chứ, Phù Trận trong này không biết vì sao lại khởi động, thật là lo lắng chết ta rồi, các ngươi không sao là tốt rồi.
- Vậy sao...
Nhìn vẻ mặt xin lỗi cùng lo lắng của Tần Quan, Đỗ Thiếu Phủ khẽ lắc đầu, thân ảnh nhanh như tia chớp lướt ra, phất tay run lên, một đạo quyền ấn trực tiếp bao quanh lôi quang, hung hăng oanh kích tới Tần Quan.
Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp trở mặt, không chút khách khí xuất thủ, Tần Quan muốn đánh chủ ý gì, Đỗ Thiếu Phủ làm sao sẽ không biết.
Chỉ là Tương Quân cùng Lý Vũ Tiêu bị bắt, Đỗ Thiếu Phủ vẫn có cố kỵ, lúc này hai người Tương Quân đã ở bên người, không cần cố kỵ gì nữa.
Đỗ Thiếu Phủ không cố kỵ nữa, chỉ có tức giận!
Đối với Kiều Phong đột nhiên trở mặt xuất thủ, Tần Quan cũng biến sắc, cảm giác lúc này một quyền của Đỗ Thiếu Phủ khí tức đáng sợ, không dám có bất kỳ coi thường.
- Kiều Phong huynh đệ, ngươi làm gì vậy?
Tần Quan còn không muốn trực tiếp trở mặt, nhất thời dừng bước, thân ảnh cấp tốc lui về phía sau.
Tốc độ cực nhanh, phù văn bao vây toàn thân, hiển nhiên Tần Quan này cũng ở trong bóng tối đề phòng Đỗ Thiếu Phủ.
Ầm!
Sau đó một đạo quyền ấn gây nên không gian rung động, trực tiếp đối kháng về phía Đỗ Thiếu Phủ .
Tần Quan xuất thủ, trên nắm đấm lóe ra phù văn, có cảm giác biến hoá thất thường, cấp tốc chống đỡ một quyền của Đỗ Thiếu Phủ, tựa hồ cũng muốn thừa dịp này nhìn ra thực lực của Đỗ Thiếu Phủ.
Ầm!
Thanh âm trầm đục tạc nổ, phù văn kích đãng, bốn phía cát bay đá chạy, càng có lôi quang tàn phá bừa bãi.
- Xì xì xì...
Lôi quang kích bắn bốn phía, lấy một loại phương thức kỳ lạ, có thể hủy diệt hết thảy, ăn mòn phòng ngự của Tần Quan.
- Đạp đạp!
Thanh âm Trầm đục, năng lượng kích đãng, chỉ thấy Tần Quan lui nhanh mười mấy bước mới cưỡng ép ổn định thân thể, thần sắc đã vô cùng tả tơi, tóc phiêu tán.
Ánh mắt đám người Tương Quân, Lý Vũ Tiêu hơi híp.
Thân là người đứng xem, bọn họ đều có thể cảm giác được, vừa rồi đối kháng kia đáng sợ.
Thanh niên thần bí tên Kiều Phong kia, thực lực dĩ nhiên cường hãn đến tình trạng như vậy, khó trách dám vào Sở Giang Hoàng Phủ cứu bọn họ.
Lúc này trong một phòng nhỏ của Sở Giang Hoàng Phủ, Nhậm Doanh Doanh, Cốc Tâm Nhan, Vu Tước đều đứng dậy.
Cốc Tâm Nhan cùng Vu Tước đều lộ ra lo lắng khẩn trương.
- Chúng ta đi thôi, nói vậy đã có kết quả.
Đột nhiên, Nhậm Doanh Doanh khẽ ngẩng đầu, bóng hình xinh đẹp đi ra đình viện, sợi tóc theo gió nhẹ nhàng quất vào mặt, thánh khiết uy nghiêm.
Tam nữ đi ra đình viện, có mấy đạo thân ảnh xuất hiện, khí tức Vũ Vương cảnh ba động.
Một Vũ Vương Bỉ Ngạn cảnh tiến lên, nhìn Nhậm Doanh Doanh cùng Cốc Tâm Nhan, Vu Tước, lập tức ngăn trở nói:
- Ba vị cô nương, nơi này là Sở Giang Hoàng Phủ, xin chớ đi loạn.