Nhậm Doanh Doanh một mực đứng ở bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ, ôm Tiểu Tinh Tinh ở trong ngực, không có nói nhiều.
Coi như vừa rồi Đỗ Thiếu Phủ đáp ứng đi Sở Giang Thành, Nhậm Doanh Doanh cũng không nói thêm cái gì.
Chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua đám người Sở Giang Thành, trong mắt hơi mang lãnh ý.
Một lát sau, trên lưng Bạch Ngọc Thiên Nhạn, Cốc Tâm Nhan, Quỷ Oa, Quách Thiếu Phong, Vu Tước, Đường Ngũ ngồi xếp bằng thổ nạp điều tức dưỡng thương.
Tần Quan vẫn nhiệt tình cùng Đỗ Thiếu Phủ, Nhậm Doanh Doanh trò chuyện, tựa hồ muốn từ trong miệng hai người moi ra quan hệ với đám người Cốc Tâm Nhan, càng hy vọng có thể moi ra lai lịch của hai người.
Chỉ tiếc Nhậm Doanh Doanh không để ý tới Tần Quan, thánh khiết lạnh lùng, cùng hình tượng nữ thổ phỉ hung hãn mấy tháng trước tưởng như hai người.
Còn muốn từ trong miệng Đỗ Thiếu Phủ moi ra tin tức, hiển nhiên là không có khả năng.
Cuối cùng Tần Quan không khỏi không từ bỏ, thần sắc có chút khác thường.
Theo đám người Đỗ Thiếu Phủ, Nhậm Doanh Doanh, Tần Quan rời đi, trong thung lũng kia mới có người dám đặt chân thăm dò.
Cảm giác trong không khí làn tràn uy áp cùng tàn thi trên đất, từng ánh mắt run rẩy kịch liệt, lưng chảy mồ hôi lạnh.
Nếu lúc trước bọn họ tham dự ngăn chặn, sợ là kết cục sẽ giống nhau như đúc.
Sở Giang Thành, đại thành mênh mông vô bờ.
Rất xa nhìn qua, tường thành như không thấy cuối.
Thanh âm huyên náo, xa xa từ trong không khí khuếch tán truyền đến.
Trong thành cực kỳ náo nhiệt, vô số thân ảnh nhốn nháo ồn ào.
Sở Giang Thành so với Đế Đô Long Thành của Thạch Long Đế Quốc, trình độ náo nhiệt chỉ có hơn chứ không kém, diện tích tựa hồ càng lớn hơn không ít.
- Thiếu thành chủ trở lại rồi!
- Hẳn là bắt được năm người kia, đây chính là Thiếu thành chủ tự mình xuất mã.
- Vì bắt năm người kia, nghe nói không ít Vũ Vương cảnh xuất động, năm người kia là giá trị năm Đạo Khí hạ phẩm nha.
Bạch Ngọc Thiên Nhạn xẹt qua giữa không trung, vô số thân ảnh ngẩng đầu nhìn, không ít ánh mắt nhìn thanh niên bạch y kia, trong mắt ước ao kính sợ, vô số thiếu nữ phương tâm nhộn nhạo.
- Kiều Phong huynh đệ, chúng ta đến.
Sở Giang Hoàng Phủ, chiếm diện tích bao la trong Sở Giang Thành, xanh vàng rực rỡ, hùng vĩ đại khí.
Trên quảng trường ngoài Sở Giang Hoàng Phủ, Bạch Ngọc Thiên Nhạn xoay quanh ở tầng trời thấp, mọi người nhảy xuống.
- Không biết hai người ta muốn kia ở nơi nào?
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ đảo qua Sở Giang Hoàng Phủ, nhìn Tần Quan trực tiếp hỏi.
- Kiều Phong huynh đệ yên tâm, ta sẽ mau chóng an bài, chư vị trước vào Sở Giang Hoàng Phủ nghỉ ngơi đi.
Tần Quan vui vẻ, ôn hòa khiêm nhượng, phong độ hơn người, trong mắt không có chút ba động.
- Được.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, cũng không cự tuyệt, theo Tần Quan đi vào Sở Giang Hoàng Phủ.
Trạm khắc tinh xảo, đình đài lâu các, trong Sở Giang Hoàng Phủ hùng vĩ đồ sộ, đại khí huy hoàng, thể hiện hết xa hoa cao quý.
Đỗ Thiếu Phủ theo Tần Quan đến một tiểu viện trong Sở Giang Hoàng Phủ, trang trí cổ xưa, có chút an tĩnh.
Nơi này, tựa hồ cách trung tâm Sở Giang Hoàng Phủ không gần.
- Kiều Phong huynh đệ, các ngươi một đường vất vả, không bằng ta trước an bài chư vị vào biệt viện nghỉ ngơi được không?
Trong thiên thính, Tần Quan nhìn đám người Đỗ Thiếu Phủ nói, ánh mắt một mực hữu ý vô ý rơi vào trên người Nhậm Doanh Doanh, Cốc Tâm Nhan, Vu Tước.
- Không cần, chúng ta ở đây chờ là tốt rồi.
Nhậm Doanh Doanh mở miệng nói, nhưng không có nhìn Tần Quan một cái.
- Được, vậy chư vị trước chờ một chút, có gì cần phân phó hạ nhân ở phía ngoài là tốt rồi, ta cáo từ đi an bài.
Tần Quan mỉm cười, trong mắt thầm cất dấu một chút ba động, sau đó liền cáo từ rời đi.
- Xùy...
Theo Tần Quan rời đi, Nhậm Doanh Doanh hơi ngước mắt, đầu ngón tay vung lên, phù văn lan tràn, sau đó bao phủ cả thiên thính.
Ánh mắt đám người Cốc Tâm Nhan, Vu Tước, Quỷ Oa ba động, biết ý nghĩa, nhất định là bên tường có tai.
- Nơi này có Vũ Hoàng cảnh.
Bố trí xong phong ấn, Nhậm Doanh Doanh nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Ta chỉ có thể cảm giác được đại khái, khí tức vô cùng mịt mờ.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười nói:
- Ngươi nói trừ sau lưng Tần Quan kia, trong Sở Giang Hoàng Phủ còn có hai cái khác?
Nghe vậy, con mắt Đường Ngũ, Quỷ Oa, Quách Thiếu Phong run rẩy, không ngờ vừa rồi phía sau Tần Quan dĩ nhiên có Vũ Hoàng cảnh, bọn họ một đường đi theo lại không biết, còn không thể nhìn ra.
Càng để đám người Quách Thiếu Phong, Quỷ Oa, Đường Ngũ khiếp sợ là, trong Sở Giang Hoàng Phủ, lại còn có hai Vũ Hoàng cảnh khác.
Tổng cộng ba Vũ Hoàng cảnh, so với một Đế Quốc còn cường hãn hơn nhiều.
Ba Vũ Hoàng cảnh, nghĩ một chút cũng để đám người Quỷ Oa, Quách Thiếu Phong, Đường Ngũ sợ hãi.
- Một cái hẳn là Linh Phù Sư thất tinh Huyền Diệu cảnh, cái khác hẳn là Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh đỉnh phong, khí tức cực kỳ mịt mờ, nếu không phải vừa rồi bọn họ phóng ra khí tức muốn tới theo dõi, ta cũng không cách nào cảm giác được.
Nhậm Doanh Doanh nhìn Đỗ Thiếu Phủ, lông mày khẽ động nói:
- Ngươi nghĩ bọn họ sẽ thực sự thả người sao?
Nghe vậy, trong mắt Đỗ Thiếu Phủ có chút lạnh lẽo, sau đó cười nhạt nói:
- Thả người, làm sao sẽ đơn giản như vậy, Tần Quan kia để chúng ta tới, sợ đều là bởi vì ngươi, dọc theo đường đi luôn nhìn chằm chằm thân thể ngươi nha, ta xem không bằng ta giúp ngươi luyện chế một cái mặt nạ, ngươi xem coi thế nào?
- Bớt lắm mồm, nghiêm chỉnh chút đi.
Nhậm Doanh Doanh trừng Đỗ Thiếu Phủ một cái nói:
- Sao không trực tiếp bắt Tần Quan đổi người, tới chỗ này, đối với chúng ta càng thêm bất lợi, một Vũ Hoàng Sơ Đăng cảnh, đối với ngươi mà nói vấn đề cũng không lớn nha.
Nghe Kiều Phong cùng Nhậm Doanh Doanh nói chuyện, ba Vũ Hoàng cảnh vẫn không có quá nhiều để ý, tựa hồ còn định trực tiếp bắt Tần Quan, chỉnh đốn Vũ Hoàng Sơ Đăng cảnh kia một chút.
- Vù vù...
Điều này làm cho đám người Quỷ Oa, Cốc Tâm Nhan, Vu Tước không khỏi thầm hít khí lạnh.
- Vũ Hoàng Sơ Đăng cảnh kia vấn đề không lớn, ta lo lắng chính là Tần Quan, người nọ không đơn giản, có lẽ trên người có lá bài tẩy, vạn nhất để hắn chạy trốn. Hậu quả không thể tính được...
Trong mắt có chút hàn ý, bắt Tần Quan đổi người, Đỗ Thiếu Phủ đã sớm nghĩ tới.
Tương Quân cùng Lý Vũ Tiêu rơi vào trong tay Sở Giang Thành, vạn nhất phát sinh ngoài ý muốn, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, Đỗ Thiếu Phủ không thể không cố kỵ.
- Vậy bây giờ ngươi định làm như thế nào?
Nhậm Doanh Doanh hội ý, mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, Tiểu Tinh Tinh ngẫng đầu nhỏ, hai mắt hữu ý vô ý ngắm nhìn hắn.
- Đi tới đâu hay tới đó, nếu bọn họ thành thật thả người, vậy hết thảy còn có thương lượng, nếu không, cũng chỉ có thể để bọn hắn giao người!
Nói xong, trong mắt Đỗ Thiếu Phủ bắn ra hàn ý, khí tức lạnh lẽo từ trong cơ thể lan tràn ra, làm cho đám người Cốc Tâm Nhan ở bên người sợ hãi.
- Đa tạ hai vị xuất thủ, bọn ta trước đa tạ hai vị, đại ân sau này tất sẽ báo đáp.
Cốc Tâm Nhan đi ra, nhìn Đỗ Thiếu Phủ cùng Nhậm Doanh Doanh hành lễ, tròng mắt như thu thuỷ, cúi đầu, lông mi thật dài, trên khuôn mặt đã khôi phục chút hồng hào, hình thành một độ cong mê hoặc.
- Đa tạ hai vị, đại ân sau này tất nhiên tương báo.
Quỷ Oa, Vu Tước, Quách Thiếu Phong, Đường Ngũ cũng tiến lên, ôm quyền hành lễ, mình không nhận thức hai người trước mắt, nhưng tương trợ bọn họ như vậy, để năm người tâm sinh cảm kích.
Đỗ Thiếu Phủ năm người, đều đã đến Vũ Vương cảnh, Cốc Tâm Nhan càng đến Vũ Vương Sơ Đăng cảnh đỉnh phong, còn có tu vi Linh Phù Sư lục tinh.
Nói vậy hai năm qua, năm người ở Trung Châu cũng có cơ duyên không nhỏ.
- Không cần phải khách khí, chờ lát nữa vạn nhất có sự tình, nhớ kỹ không nên cách ta quá xa.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn năm người nói, lúc này còn chưa phải là thời điểm báo thân phận.
Biết hiện tại mọi người đã không còn gì đáng ngại, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ có chút lo lắng cũng buông xuống không ít.
Đám người Cốc Tâm Nhan, Quỷ Oa, Quách Thiếu Phong nhìn nhau, nhìn thanh niên thần bí cùng nữ tử thánh khiết kia, đều có một loại giống như đã từng quen biết.
Thậm chí năm người có một loại cảm giác, nhưng lại nghĩ không ra, chỉ có thể thầm nghi hoặc.
Lúc này bọn hắn đã cực kỳ tín nhiệm hai người kia.
Có thể cứu đám người Lý Vũ Tiêu hay không, hi vọng đang ở trên người thanh niên thần bí cùng cô gái thánh khiết kia.
- Tần Quan là đệ tử nội điện của Ngọc Hành điện, lai lịch không nhỏ, Ngọc Hành điện còn là một trong Thất Tinh Điện.
Nhậm Doanh Doanh vô tình hay cố ý nói với Đỗ Thiếu Phủ, biết lúc này Đỗ Thiếu Phủ muốn đi Thất Tinh Điện.
- Ngọc Hành điện!
Trong miệng Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói, sư phụ Khí Tôn có lời, hơn một ngàn ba trăm năm trước, chính là bạn tri kỉ của hắn Ngọc Hành điện Điện chủ nhân cơ hội đánh lén, cho nên mới làm sư phụ Nguyên Thần ly thể trốn vào Hắc Ám Sâm Lâm, thân thể hơn phân nửa bây giờ còn đang ở Ngọc Hành điện.
- Ngọc Hành điện, cuối cùng cũng sẽ đối mặt, chỉ là không nghĩ tới gặp nhanh như vậy mà thôi.
Đỗ Thiếu Phủ như có thâm ý nói, trong lòng có dự cảm, có lẽ sau này cùng Ngọc Hành điện sẽ có không ít qua lại.
Sau đó nhìn đám người Cốc Tâm Nhan, Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Trước nghỉ ngơi một lúc đi, ta phỏng chừng coi như bọn họ thả người, cũng sẽ không nhanh như vậy.
Trong Sở Giang Hoàng Phủ, bầu không khí có chút âm hàn, trong phòng ngồi mấy người.
Khí tức mấy người này ẩn nấp, trong đó hơn phân nửa khí tức đều có chút âm hàn, so với khí tức trên người Quỷ Oa thì như đồng tông đồng nguyên.