Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 786: Gặp lại tần quan.

Chương Trước Chương Tiếp

Một chiêu, chỉ một chiêu, Chất lão đạo liền hóa thành huyết vụ.

Này đối với tất cả mọi người ở đây mà nói, đều là một chuyện tình sợ hãi, toàn thân không khỏi lan tràn hàn ý!

Nam tử đeo mặt nạ khẽ ngẩng đầu, ánh mắt quét nhìn hư không trên sơn cốc, từ trong nhuyễn giáp màu tím, một cỗ hàn ý vô hình khuếch tán ra.

Ở dưới hàn ý này, không gian trên thung lũng hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả không khí cũng như đọng lại!

Thời khắc này, mọi người đều có thể cảm giác được, ở dưới hàn ý kia, có sát ý kinh khủng khuếch tán.

Sát ý kia, giống như thuỷ triều lan tràn, để cho toàn thân bọn họ rùng mình.

- Trốn, chạy mau!

Trên thung lũng, có Vương giả tĩnh thần lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn nhau, không hẹn mà cùng lựa chọn chạy trốn.

- Đều chết đi cho ta!

Thanh âm lãnh ý truyền ra, ở dưới nhuyễn giáp, có phù văn ba động, làm cho cả người giống như muốn lan tràn lôi quang, uy áp làm cho đám người Cốc Tâm Nhan muốn phủ phục.

Ầm ầm...

Trên thung lũng, đột nhiên gió nổi mây phun, bầu trời hôn ám, hắc vân che đỉnh, sấm vang chớp giật.

- Xì xì xì...

Vô số Ngân Xà tàn phá bừa bãi, Lôi uy đáng sợ phun trào, tràn ngập chân trời.

- Phanh phanh phanh...

Lôi đình lướt xuống giữa không trung, khuếch tán lan tràn.

Đám người Cốc Tâm Nhan, Quỷ Oa trợn mắt hốc mồm, từng Vũ Vương cảnh Vũ Hầu cảnh đang tứ tán chạy thục mạng, mấy trăm người bỗng nhiên bị lôi đình nổ nát thành tro bụi.

Từng đạo lôi đình tàn phá bừa bãi, làm cho Quỷ Oa, Quách Thiếu Phong, Đường Ngũ… lông tơ dựng thẳng.

Loại phương thức lôi đình giết người đáng sợ này, làm người ta kinh ngạc run sợ!

Ngân Xà tứ xạ, lần lượt từng đạo thân ảnh ở giữa không trung bị lôi đình nổ nát.

Đến lúc một bóng người cuối cùng hóa thành huyết vụ, lôi đình trên bầu trời mới biến mất.

Mấy trăm người, không dưới hai mươi Vũ Vương cảnh, đều bị tiêu diệt!

- Cô...cô......

Quách Thiếu Phong, Quỷ Oa, Vu Tước… nuốt nước bọt, hít vào khí lạnh, kinh hãi nhìn người mặc nhuyễn giáp màu tím thần bí kia.

- Thương thế của các ngươi rất nặng, dùng những đan dược này đi.

Nhậm Doanh Doanh đi đến bên cạnh Cốc Tâm Nhan, Vu Tước, trong tay có không ít Đan Dược Vương phẩm chữa thương, đưa cho đám người Cốc Tâm Nhan.

- Hai vị, các ngươi là...

Cốc Tâm Nhan nhìn Nhậm Doanh Doanh cùng Đỗ Thiếu Phủ, không có lập tức tiếp nhận Đan Dược của Nhậm Doanh Doanh, sau khi kinh hãi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Nhậm Doanh Doanh nói:

- Dùng đi, không phải thuốc độc đâu, chúng ta là bạn không phải địch.

- Dùng Đan Dược đi, tại sao các ngươi lại ở nơi này?

Thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ hạ xuống, trong lòng bàn tay cũng có huy hiệu của Thiên Vũ Học Viện lóe ra phù văn.

- Đa tạ hai vị tương trợ, dám hỏi hai vị là đệ tử của Thiên Vũ Học Viện?

Nhìn thấy huy hiệu trong lòng bàn tay của Đỗ Thiếu Phủ, U Minh Công Chúa Vu Tước yên tâm.

Mọi người nhận lấy Đan Dược trong tay Nhậm Doanh Doanh, huy hiệu Thiên Vũ Học Viện là không thể giả.

Nhưng mọi người rất nghi hoặc, nhìn niên kỷ của hai người, nếu là đệ tử của Thiên Vũ Học Viện, bọn họ tất nhiên sẽ biết.

Nhưng bây giờ hai người này, một cái thần bí, một cái rất xa lạ.

- Ta là Nhậm Doanh Doanh, hắn gọi Kiều Phong, cùng sư môn của các ngươi có chút quan hệ.

Nhậm Doanh Doanh nhìn đám người Cốc Tâm Nhan, Vu Tước nói:

- Csao các ngươi ở chỗ này?

- Chúng ta ở chỗ này tôi luyện, không nghĩ tới gặp một chút phiền toái, chọc tới Linh Vực Sở Giang Thành Thành chủ Sở Giang Hoàng, chúng ta không phải đối thủ, còn có hai người khác vì che chở chúng ta thoát đi, bây giờ còn rơi vào trong tay Sở Giang Thành Sở Giang Hoàng.

Quỷ Oa nhìn Đỗ Thiếu Phủ cùng Nhậm Doanh Doanh, gương mặt tái nhợt, trong mắt có ý khẩn cầu nói:

- Hai vị cùng sư môn của chúng ta có quan hệ, có thể nhờ hai vị cứu hai đồng học của chúng ta hay không, đại ân vô cùng cảm kích!

- Sở Giang Thành, còn có ai rơi vào trong tay Sở Giang Hoàng kia?

Nghe vậy, ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ run lên, nhìn Quỷ Oa hỏi.

Thấy trong mắt thanh niên thần bí kia hiện lên ba động, Quỷ Oa có chút kinh ngạc nói:

- Là học trưởng cùng học đệ của chúng ta, gọi Tương Quân cùng Lý Vũ Tiêu, hai người bọn họ vì che chở chúng ta thoát đi, cuối cùng rơi vào trong Sở Giang Thành.

Nghe vậy, ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ hơi nhấc, hàn khí bỗng nhiên phun trào ra.

Cảm giác nam tử mặc nhuyễn giáp màu tím lan tràn hàn ý, đám người Quỷ Oa, Cốc Tâm Nhan nhìn nhau, càng có vẻ rất nghi hoặc.

- Có người, người của Sở Giang Thành.

Bỗng dưng, Nhậm Doanh Doanh nói với Đỗ Thiếu Phủ.

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhìn không gian phía trước, một con Bạch Ngọc Thiên Nhạn khổng lồ lập tức xuất hiện ở trên bầu trời.

Bốn phía, còn có không ít thân ảnh đang cấp tốc lướt tới.

- Kỷ...

Bạch Ngọc Thiên Nhạn vỗ cánh xuất hiện giữa không trung, phía trên là đám người Tần Quan.

Tần Quan cùng đám cường giả sau lưng nhìn động tĩnh bốn phía sơn cốc, cảm giác trong không khí tràn ngập sát ý cùng uy áp lôi đình, sau đó ánh mắt nhìn bảy người trong sơn cốc, thầm biến sắc không thôi.

- Bọn họ hình như là người của Sở Giang Thành.

Nhìn thân ảnh từng cường giả trên lưng Bạch Ngọc Thiên Nhạn, ánh mắt của Cốc Tâm Nhan, Vu Tước, Quỷ Oa… ngưng trọng.

- Không nghĩ tới Kiều Phong huynh đệ quen biết với mấy vị này.

T=rên Bạch Ngọc Thiên Nhạn, thân ảnh của Tần Quan hạ xuống, áo trắng như tuyết, mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ cùng Nhậm Doanh Doanh, trong mắt có chút dị dạng, khuôn mặt khẽ cười, vô cùng khách sáo nói:

- Kiều Phong huynh đệ, chúng ta lại gặp mặt?

- Sưu sưu...

Phía sau Tần Quan, lần lượt từng đạo thân ảnh lập tức rơi vào sau lưng Tần Quan, từng cỗ khí tức âm thầm phun trào.

- Thiếu thành chủ, chúng ta lại gặp mặt, ta nghe nói bọn họ có người rơi vào trong Sở Giang Thành ngươi?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Tần Quan, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Nghe vậy, sắc mặt của Tần Quan hơi đổi, ánh mắt đảo qua Cốc Tâm Nhan, Vu Tước, sau đó nhìn Nhậm Doanh Doanh, khuôn mặt vẫn mỉm cười, nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Hiểu lầm, Kiều Phong huynh đệ, đây hết thảy đều là hiểu lầm, nếu sớm biết mấy vị này là bằng hữu của các ngươi, vậy sẽ không biến thành như vậy, lại nói tiếp, hiểu lầm kia còn rất sâu.

Hai mắt của Đỗ Thiếu Phủ khẽ động, nhìn về phía đám người Cốc Tâm Nhan, ý hỏi nguyên do.

- Sở Giang Thành Sở Giang Hoàng, công pháp tu luyện không sai biệt Diêm Vương Kinh của Quỷ Oa nhiều, Quỷ Oa cùng một đệ tử Vũ Vương Bỉ Ngạn cảnh của Sở Giang Hoàng giao thủ, đối phương nhận ra Diêm Vương Kinh của Quỷ Oa, còn muốn Mạch Hồn Cửu U Quỷ Giao của Quỷ Oa, nên một đường đuổi giết chúng ta.

Cốc Tâm Nhan nói, vừa rồi dùng Đan Dược của Doanh Doanh, sắc mặt trắng bệch hơi chút dễ nhìn, tóc dài sáng đến có thể soi gương, tự nhiên rối tung ở bên eo, làm cho Tần Quan nhìn không nháy mắt.

- Vị cô nương này nói không sai, là bởi vì công pháp và Cửu U Quỷ Giao kia gây ra, hiểu lầm này có chút sâu rồi.

Cốc Tâm Nhan nói xong, vẻ mặt Tần Quan bất đắc dĩ mang một chút tiếc hận nói:

- Ta cũng mới từ Ngọc Hành điện về Sở Giang Thành không lâu, theo ta được biết, cha ta Sở Giang Hoàng hiếu kỳ Diêm Vương Kinh cùng Cửu U Quỷ Giao Mạch Hồn, cho nên muốn đánh giá, để mấy vị đều hiểu lầm, hai vị tiểu huynh đệ rơi vào tay Sở Giang Thành kia, hiện tại cũng bình yên vô sự, hết thảy đều là hiểu lầm.

Hắc Ưng Đường Ngũ nghe vậy, vẻ mặt giận dữ quát lên:

- Chúng ta cũng không ngốc, tại sao có thể là hiểu lầm, các ngươi rõ ràng là muốn cướp đoạt Diêm Vương Kinh cùng Cửu U Quỷ Giao!

Ánh mắt Tần Quan liếc qua Hắc Ưng Đường Ngũ nói:

- Đoán chừng là thủ hạ làm việc bất lợi, mới có thể để chư vị hiểu lầm.

- Nếu hiểu lầm, vậy thì mời Thiếu thành chủ thả hai người kia ra đi.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Tần Quan nói.

- Đương nhiên, đó là đương nhiên.

Tần Quan mỉm cười gật đầu, sau đó sắc mặt hơi nhíu lại nói:

- Bất quá Kiều Phong huynh đệ, nơi này đến Sở Giang Thành, coi như là bằng vào tốc độ của Bạch Ngọc Thiên Nhạn, cũng cần một hai ngày, nếu qua lại, sợ là thời gian sẽ càng dài, huống chi hai vị bằng hữu kia sẽ không dễ dàng tin tưởng lời của ta.

Tiếng nói hơi dừng lại, ánh mắt Tần Quan lướt qua Đỗ Thiếu Phủ cùng Nhậm Doanh Doanh nói:

- Không bằng như vậy, mời chư vị theo ta đi Sở Giang Thành, thứ nhất trực tiếp hóa giải hiểu lầm, hơn nữa cũng cho ta bồi tội với chư vị, được không?

Nghe Tần Quan nói, đám người Cốc Tâm Nhan, Quỷ Oa, Vu Tước kinh ngạc, thần sắc tự nhiên là sẽ không tin tưởng Tần Quan nói.

Nhìn thần sắc của đám người Cốc Tâm Nhan, Tần Quan chắp tay nói:

- Chư vị còn trẻ anh hùng, để ta rất kính phục, cũng có ý cùng chư vị kết giao, vừa vặn có cơ hội này, xin chư vị yên tâm theo ta đi Sở Giang Thành, Tần Quan ta có thể bảo chứng, hai vị bằng hữu kia của chư vị ở Sở Giang Thành bình yên vô sự, tuyệt đối có thể yên tâm.

Nghe được lời này của Tần Quan, trong mắt Đỗ Thiếu Phủ có vẻ cổ quái khó mà phát giác, sau đó gật đầu nói:

- Được, nếu hiểu lầm, chúng ta cùng Thiếu thành chủ đi Sở Giang Thành là được.

Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, Tần Quan lộ ra vui vẻ, khí độ ôn hòa, phong độ nhẹ nhàng nói:

- Như vậy thật tốt quá, dọc theo đường đi có thể cùng chư vị kết giao nhiều hơn, thật là không đánh nhau thì không quen biết.

Đám người Chu Tước, Quỷ Oa hai mặt nhìn nhau, sau đó ánh mắt đều nhìn về phía Cốc Tâm Nhan.

Muốn đi theo Kiều Phong cùng Nhậm Doanh Doanh đột nhiên xuất hiện này, trước đó thật vất vả mới thoát ra Sở Giang Thành, đám người Quỷ Oa, Đường Ngũ cũng có chút do dự cùng không yên lòng.

Đỗ Thiếu Phủ quay đầu lại, nhìn đám người Quỷ Oa nói:

- Các ngươi theo ta là tốt rồi, không có việc gì.

Nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hai mắt Cốc Tâm Nhan như có điều suy nghĩ, sau đó khẽ cắn môi đỏ mọng, gật đầu.

Trong lòng Cốc Tâm Nhan rõ ràng, nếu Kiều Phong, Nhậm Doanh Doanh cùng Sở Giang Thành Thiếu thành chủ kia thông đồng một mạch, căn bản không cần phải ngụy trang như vậy.

Lấy thực lực của Kiều Phong này, đủ để dễ dàng bắt được các nàng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)