Trong sát na này, nhuyễn giáp màu tím trên người Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên nở rộ phù văn, trong lúc mơ hồ có thú hống rít gào.
- Xùy!
Cùng lúc đó, thậm chí thời điểm quyền ấn còn chưa rơi xuống, trong hai mắt Đỗ Thiếu Phủ như có quang mang vạn trượng lướt ra, phù văn trùng điệp, cuối cùng bao phủ đối phương.
Hào quang bao phủ, làm cho tâm hồn người nhộn nhạo, trong sát na ngắn ngủi này, người trước đột nhiên cảm thấy cái gì, ánh mắt biến hóa, hai mắt mơ hồ ngây dại.
- Vũ Hoàng cảnh, không gì hơn cái này!
Đỗ Thiếu Phủ than nhẹ một tiếng, trong hai con ngươi có sát ý phun trào, cũng vung ra một đạo quyền ấn.
Ầm!
Trên nắm đấm có lôi quang nổ vang, làm cho không gian run rẩy kịch liệt, phảng phất như không gian này bị một quyền khinh khủng kia oanh bạo.
Oanh ra một quyền, vô kiên bất tồi, như hủy diệt cấp tốc rơi vào trước người lão giả áo bào rộng.
Mà giờ khắc này, lão giả áo bào rộng kia ngây dại, trong điện quang hỏa thạch ấy, căn bản còn không có tĩnh thần lại.
- Bành!
Hết thảy quá nhanh, nhanh đến thời khắc này trong ngoài cả Thạch Thành, vô số người vây xem đều lộ ra chấn động, nắm đấm kia trực tiếp rơi vào trên ngực lão giả áo bào rộng.
Đột nhiên, điện mang bắn ra bốn phía, không gian rung động.
Giờ khắc này, vô số đệ tử Đỗ gia, huyết dịch trong cơ thể rung động, vô cớ ba động.
Ở dưới lôi quang kia, bọn họ bị dắt dẫn, ánh mắt biến sắc.
- Phanh phanh!
Lôi quang kích bắn, một Vũ Hoàng Sơ Đăng cảnh, trong điện quang hỏa thạch, liền bị đánh thành thịt vụn, huyết vụ vung vãi, tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp hô lên, đã thần hồn câu diệt.
Năm Vũ Vương cảnh nguyên bản còn cười lạnh kia, ánh mắt như gặp quỷ, thần sắc cứng ngắc ở trên mặt, ánh mắt trống xuất, kinh hãi hoảng hốt.
- Không tốt, nhìn lầm rồi...
Lão giả đầu trọc đang muốn ra tay với Nhậm Doanh Doanh ngẩn ra, nhìn lão giả áo bào rộng dĩ nhiên một chiêu đã bị đánh giết, kinh sợ đến mức hồn phi phách tán, nơi nào còn dám ra tay với Nhậm Doanh Doanh, quay người bỏ chạy.
- Hiện tại mới trốn, không thấy đã muộn sao!
Hai mắt Đỗ Thiếu Phủ lóe ra sát ý, dưới chân phiêu hốt như thần, thân ảnh lướt ra, giống như thiểm điện, phất tay, phù văn ngưng tụ thành một cây cỏ.
Cây cỏ này óng ánh sáng long lanh, hình nấm, giống như vật thật.
Theo cây cỏ này lướt ra, uy áp hàng lâm bốn phía, khiến ánh mắt người ta run rẩy, Mạch Hồn trong cơ thể rung động, vô cớ sợ hãi, thậm chí khiến người ta cảm thấy sinh cơ trong cơ thể bị rút ra.
Cây cỏ này, tựa hồ có thể phá diệt tinh thần, hủy diệt sinh linh!
Này là Bất Tử Thảo, phù văn bốn phía hóa thành vòng xoáy khuếch tán, nháy mắt liền bao quanh Bàn Đà Hoàng muốn chạy trốn kia vào.
Uy năng của Bất Tử Thảo đáng sợ, làm cho Bàn Đà Hoàng kia hoảng sợ thất sắc, sợ hãi từ sâu trong Linh Hồn lan mà ra.
Bàn Đà Hoàng hoảng sợ biến sắc, huyền khí trong cơ thể phun trào, kích hoạt Võ Hồn, cuối cùng thân thể hư ảo, hóa thành một Yêu thú giống như thằng lằn.
Thân thể thằng lằn có quang mang bắn ra bốn phía, bạo phát uy năng đáng sợ, muốn tránh thoát uy áp của Bất Tử Thảo.
- Tên kia Yêu Hóa rồi.
Ở ngoài Đỗ gia, Y Vô Mệnh chấn động, nhìn đám người Đỗ Vân Long nói:
- Nếu ta đoán không sai, đó là Bàn Đà Hoàng, Vũ Hoàng Sơ Đăng cảnh thành danh thật lâu, Mạch Hồn là Sát Linh Yêu Tích, đến Vũ Hoàng cảnh, có thể cùng Mạch Hồn tương đồng, để cho mình Yêu Hóa cùng Mạch Hồn hình thành nhất thể, đối với Võ giả mà nói, này là thời điểm thực lực mạnh nhất!
- Ngao...o...o!
Bàn Đà Hoàng Yêu Hóa, như hóa thân thành một con Sát Linh Yêu Tích chân chính, bạo phát Thú Năng chống đỡ Bất Tử Thảo.
Nhưng mặc kệ chống đỡ như thế nào, Bất Tử Thảo trấn áp, phù văn vòng xoáy khuếch tán không có chậm lại chút nào, ngược lại càng ngày càng mạnh, sinh cơ trong cả không gian này đều bị cắn nuốt.
- Phần phật!
Bất Tử Thảo xoay tròn, một cây cỏ có thể hủy diệt hết thảy, khủng bố vô biên, thân thể Yêu Hóa bị đánh về nguyên hình.
- Giết không tha!
Thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện, ở dưới vô số ánh mắt Thạch Thành nhìn soi mói, trong tay có một đạo trảo ấn lăng không đưa ra, lôi quang tàn phá bừa bãi.
- Không...
Bàn Đà Hoàng sợ hãi, trảo ấn kèm theo lôi đình lóe ra, trực tiếp rơi vào trên người.
- Ta...
Hai mắt Bàn Đà Hoàng run rẩy, hai mắt tuyệt vọng, hắn chưa từng nghĩ, người mang mặt nạ quỷ dị trước mắt kia nhìn như trẻ tuổi, thực lực lại cường đại như vậy.
Hắn là Vũ Hoàng Sơ Đăng cảnh chân chính, cũng không đỡ nổi một đòn.
- Phanh phanh!
Thanh âm vang vọng bầu trời, ở dưới vô số ánh mắt run rẩy, thân thể của Bàn Đà Hoàng ở dưới trảo ấn, cơ hồ là nháy mắt, liền kêu rên thảm thiết, máu thịt be bét.
Thân thể Vũ Hoàng cảnh như đậu hũ, cuối cùng hóa thành huyết vụ vung vãi trời cao.
Thấy một Vũ Hoàng cảnh khác hóa thành huyết vụ, cả Thạch Thành run rẩy kịch liệt.
Cả Thạch Thành lâm vào trong yên tĩnh, hít vào khí lạnh.
- Nếu các ngươi muốn tìm cái chết, vậy thì giết!
Thanh âm nhàn nhạt lần thứ hai từ trong miệng Đỗ Thiếu Phủ truyền ra, vang vọng ở trên bầu trời đêm.
- Trốn, chạy mau!
Năm Vũ Vương cảnh theo lão giả áo bào rộng kia, từng cái hoảng sợ chạy trốn, không dám dừng lại nữa, hối hận không thôi.
- Giết!
Thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ bước ra, trong khi xuất thủ, lôi quang bạo phát, từng Vũ Vương cảnh như con kiến hôi tạc nổ rơi xuống.
- Càn Khôn Đại của ta, ngươi chừa cho ta một chút...
Có thanh âm khẽ kêu quanh quẩn ở trong bầu trời đêm, nữ tử Trích Tiên kia vội vàng nói.
Cô gái tuyệt sắc kia, rõ ràng thánh khiết uy nghiêm, giống như Trích Tiên, nhưng lại như Ma Nữ cùng thổ phỉ.
Nữ Ma Đầu kia xuất thủ, Vũ Vương cảnh cũng giống như con kiến hôi, không đỡ nổi một đòn, sau đó nhanh chóng cướp đoạt Càn Khôn Đại.
- Phanh phanh phanh...
Đêm, trong dãy núi, âm bạo vang vọng trời cao, tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn.
- Trốn, chạy mau!
- Cứu mệnh, cứu ta!
Thanh âm kêu rên thảm thiết không dứt, trên trời dưới đất, từng Vũ Vương cảnh bị tiêu diệt.
Đồ Vương, đây là đang tàn sát Vương giả!
Vũ Vương cảnh, từng cái ở Trung Châu cũng coi như là cường giả.
Lúc này ở ngoài Thạch Thành, lại như con kiến hôi!
Ngoài Đỗ gia, đám người Y Vô Mệnh, Đỗ Vân Long, Ngân Dực Ma Điêu, Huyền Giao Vương… hai mặt nhìn nhau, trong yết hầu đều truyền ra thanh âm nuốt nước bọt.
Những Vũ Vương chiếm giữ ở ngoài Thạch Thành, ngấp nghé bảo vật, lúc này như rau cải trắng, hoàn toàn chỉ có phần bị tàn sát.
- Nhị đệ, ngươi có cảm giác đến hay không, thanh niên nhuyễn giáp màu tím kia, hắn...
Đỗ Tiểu Mạn nhìn màn đêm, nghe tiếng kêu rên thảm thiết truyền tới, ánh mắt khẽ run, nhìn Đỗ Vân Long nói.
- Ta còn tưởng chỉ có ta mới có loại cảm giác này, xem ra...
Ánh mắt Đỗ Vân Long rung động, nhìn Đỗ Tiểu Mạn, hai mắt hiện lên kinh hỉ nói:
- Hắn làm như thế, nhất định là có lý do, chúng ta tận lực phong tỏa tin tức.
...
Bình minh, nghìn dặm xung quanh Thạch Thành, động tĩnh đáng sợ mới hoàn toàn dẹp loạn.
Thiên địa yên tĩnh, chỉ có sát khí phiêu tán ở trên bầu trời, làm cho một đêm đáng sợ kia lưu lại dấu vết không tiêu tan.
Sau đó có người đại khái tính toán, lúc này đây, Vương giả ở bên ngoài Thạch Thành bị tàn sát không dưới 40 vị, tương đương với Vương giả của vài Đế Quốc rồi, còn có hai Vũ Hoàng cảnh, bị tru diệt dễ như trở bàn tay.
Này quá chấn động, khiếp sợ bốn phía, nghe nói Hoàng thất của Thạch Long Đế Quốc khiếp sợ đến mức không ngủ được.
Trước tờ mờ sáng, ánh trăng mông lung, không gian thoáng đãng.
Sơn phong yên lặng như tờ, phảng phất như không có chuyện gì xảy ra.
- 19 cái, ta mới có 19 cái Càn Khôn Đại, Đỗ Thiếu Phủ, ngươi lại cho ta mấy cái Càn Khôn Đại được không?
Trên núi, Nhậm Doanh Doanh đếm Càn Khôn Đại trong tay.
Tiểu Tinh Tinh ở trong ngực Nhậm Doanh Doanh không ngừng nhai Linh Dược, miệng đầy hào quang, ánh mắt thoả mãn.
- Ta là của ta, ngươi bỏ đi cái ý nghĩ hảo huyền ấy đi.
Đỗ Thiếu Phủ vội vã lắc đầu, thu Càn Khôn Đại vào trong ngực mình, sợ nha đầu Nhậm Doanh Doanh kia sẽ trực tiếp tới đoạt.
- Ngươi là quỷ hẹp hòi, Tiểu Tinh Tinh ăn quá nhiều, nếu không ngươi cho ta một chút Linh Dược được không?
Nhậm Doanh Doanh nhìn Đỗ Thiếu Phủ, siêu phàm thoát tục, lại giống như ma nữ, nói chung không có rụt rè của thiếu nữ.
- Cho Bạch Nhãn Lang kia Linh Dược?
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Tiểu Tinh Tinh ở trong ngực Nhậm Doanh Doanh, ánh mắt khinh bỉ thêm một chút thống hận cùng đố kị nói:
- Mơ tưởng, ta có Linh Dược không bằng tự mình ăn.
- Ngao...o...o!
Tiểu Tinh Tinh tựa hồ có thể nghe hiểu Đỗ Thiếu Phủ đang nói nó, hai mắt ngập nước đầy ủy khuất nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hơi ngẩng đầu, trong miệng phát ra âm thanh ngao...o...o.
- Chính là một con Bạch Nhãn Lang.
Đỗ Thiếu Phủ không để ý tới Tiểu Tinh Tinh, dầu gì cũng là mình ấp ra, nhưng Bạch Nhãn Lang này suốt ngày quấn ở trên người nữ thổ phỉ kia, điều này làm cho trong lòng Đỗ Thiếu Phủ rất khó chịu, có một loại cảm giác bị thất bại.
- Không cho thì thôi.