Lúc này cuối hạ đầu thu, tựa hồ hoàng hôn mùa thu luôn tới rất nhanh, mặt trời chiều ngã về tây, mây mù nồng đậm lạnh lẽo, bắt đầu xua đuổi vụ khí bạch sắc du đãng xuống dưới chân núi.
Sau một lát, trên quần sơn, chính là nơi đồn đãi có địa đảo trong Thạch Thành, bóng mờ kéo càng ngày càng đậm, từ từ cùng bóng đêm hòa làm một thể.
Hạo Nguyệt trên không, đêm nay trăng sáng sao thưa, quần sơn bị ánh trăng soi sáng thành ngân sắc.
- Xùy...
Không gian hiện lên ba động, ánh trăng chiếu rọi, trên một ngọn núi nổi lên ba động, sau đó ba bóng người vô thanh vô tức xuất hiện.
Ba người hai thực một ảo, chính là Nhậm Doanh Doanh, Chân Thanh Thuần.
Mà người ở trước nhất, thì mặc nhuyễn giáp tử sắc, sau vai vác một cái hộp hình chữ nhật.
Cái hộp kia như bảo vật đúc thành, khắc hoạ phù văn, tỉ mỉ nhìn xem, phù văn tựa hồ phác thảo một Kim Sí Đại Bàng.
Kỳ lạ nhất là, mái tóc dài màu đen của hắn rối tung, trên khuôn mặt mang mặt nạ nhuyễn giáp màu tím, chỉ lộ ra hai mắt sáng sủa thâm thúy.
- Ngươi biến thành như vậy, thật là rất khó nhận ra ngươi, bất quá một khi ngươi vận dụng Thú Năng của Kim Sí Đại Bàng Điểu cùng Mạch Hồn, sợ là muốn giấu cũng không giấu được.
Chân Thanh Thuần nhìn người mang mặt nạ nhuyễn giáp màu tím nói, ánh mắt đánh giá, có chút chấn động nói:
- Không hổ là Bí Binh Quyết của Khí Tôn luyện chế gia trì, nhuyễn giáp Phù Khí thượng phẩm, uy năng lại còn mạnh hơn Đạo Khí.
- Khí Tôn, cái tên này thật quen thuộc.
Nhậm Doanh Doanh nghe vậy suy nghĩ, tựa hồ là từ đâu nghe nói qua danh hào của Khí Tôn.
Mặc nhuyễn giáp màu tím, mang mặc nạ màu tím tự nhiên chính là Đỗ Thiếu Phủ, vì phòng ngừa có người ở bên ngoài nhận ra mình, bất đắc dĩ cũng chỉ đành cải trang thành như vậy.
Nghe vậy, Đỗ Thiếu Phủ cười, nhìn đại ca Chân Thanh Thuần nói:
- Không đến thời điểm sống còn sẽ không dùng, hiện tại cũng không cần vận dùng Thú Năng của Kim Sí Đại Bàng và Mạch Hồn nha.
- Vậy cũng phải, ta dạy cho ngươi lá bài tẩy kia, lúc rãnh rỗi ngươi tìm hiểu một chút, đây chính là tuyệt chiêu thành danh của ta lúc còn trẻ.
Chân Thanh Thuần nói với Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý, vừa rồi ở trong Hoang Cổ Không Gian, loại thủ đoạn Đỗ Thiếu Phủ ngấp nghé đã lâu kia rốt cục cũng moi ra được.
- Ta hiểu rồi.
Đỗ Thiếu Phủ cười nói, rốt cục lại từ trên người đại ca Chân Thanh Thuần đào ra được thứ tốt.
Nhìn Minh Nguyệt trên trời, Đỗ Thiếu Phủ dãn người, hai mắt khép hờ, tinh thần lực khuếch tán bốn phía.
Một lát sau, Đỗ Thiếu Phủ mở hai mắt ra, trong mắt có hàn ý, lạnh nhạt nói:
- Xem ra người tới Thạch Thành còn không ít nha.
- Không chỉ không ít, còn rất không kém, có muốn ta trợ giúp hay không?
Chân Thanh Thuần nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi, lúc này bốn phía Thạch Thành có bao nhiêu người, trong lòng hắn rõ ràng, đặc biệt trong đó thậm chí có Vũ Hoàng cảnh.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Chân Thanh Thuần lắc đầu nói:
- Chỉ có hai Vũ Hoàng cảnh, cũng chỉ là Sơ Đăng cảnh, vấn đề không lớn.
Nhậm Doanh Doanh khinh bỉ nhìn Đỗ Thiếu Phủ, người này thật đúng là không biết hàm súc, mình chỉ là Vũ Vương cảnh, lại không để Vũ Hoàng cảnh ở trong mắt.
Bất quá trong lòng Nhậm Doanh Doanh làm sao không rõ, lấy thực lực của người này bây giờ, Vũ Vương cảnh viên mãn đỉnh phong, trong đồng cấp khó có đối thủ.
Những thứ Vũ Hoàng Sơ Đăng cảnh bên ngoài kia, đối với Vũ Vương cảnh tự nhiên là có khác nhau trên trời dưới đất, nhưng gặp gỡ tồn tại biến thái như Đỗ Thiếu Phủ, lại chỉ có thể tự cầu phúc.
- Được rồi, ngươi muốn mai danh ẩn tích, giấu diếm những người kia, có cần lấy cái giả danh không?
Nhậm Doanh Doanh khinh bỉ nhìn Đỗ Thiếu Phủ, đột nhiên rất tò mò hỏi.
- Giả danh, thực là cần một cái.
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ khẽ động, lóe ra quang hoa, sau đó nói:
- Gọi Du Thản Chi đi.
...
Đêm, gió lạnh quét qua đại địa.
Lúc này bốn sơn vô cùng yên tĩnh, tựa hồ ngay cả hô hấp nhỏ bé cũng có thể nghe.
Không biết vì sao, hung cầm mãnh thú bình thường trong núi thẳm, gần đây toàn bộ lại ẩn núp không thấy tung tích.
- Trong phương viên nghìn dặm, Vũ Vương cảnh ngoại lai của Hoang Quốc, hạn định trong vòng một khắc tán đi, bằng không… giết không tha!
Màn đêm, đột nhiên trên bầu trời có tiếng gầm truyền ra.
Thanh âm này không lớn, nhưng đủ để cho phương viên nghìn dặm nghe rõ ràng.
- Bá bá...
Theo tiếng gầm này truyền ra, ngoài Thạch Thành, vô số khí tức ẩn nấp nhất thời nổi lên ba động, chung quanh có tinh thần lực ba động.
- Chẳng lẽ là Y Vô Mệnh?
Trên một ngọn núi, mấy đạo thân ảnh đồng thời mà đứng, khí tức cường đại, có thể ảnh hưởng không gian.
- Tuy nói Y Vô Mệnh kia đã đến Linh Phù Sư thất tinh, bất quá khẩu khí này tựa hồ hơi lớn một chút.
Một lão giả áo bào rộng nói, trong ánh mắt hiện lên quang mang ác liệt, lộ ra hàn ý.
- Khẩu khí thật lớn, coi phương viên nghìn dặm là tư gia của ngươi sao!
Trong sơn cốc, một lão giả đầu trọc ngồi xếp bằng, hai mắt kích xạ phù văn, thân thể mập mạp như một quả cầu thịt.
Trước Đỗ gia, Y Vô Mệnh, Đỗ Vân Long, Đỗ Chấn Vũ, Đỗ Chí Hùng, Đỗ Tiểu Mạn, Huyền Giao Vương, Ngân Dực Ma Điêu… đều quan sát núi hoang.
Gần đây Thạch Thành có nguy cơ, làm cho đám người Y Vô Mệnh, Ngân Dực Ma Điêu, Huyền Giao Vương phải ở Thạch Thành trấn thủ.
- Vừa rồi là ai, Ngân Hoa bà bà, hay Thanh Thuần tiền bối?
Con mắt của Đỗ Vân Long ngưng tụ, vừa rồi thanh âm kia bọn họ rõ ràng nghe vào tai.
- Không giống như thanh âm của Ngân Hoa bà bà, cũng không như thanh âm của Thanh Thuần ca.
Đỗ Tiểu Mạn nói.
- Bất kể là ai, chúng ta đều phải cảnh giác, còn không biết địch hay bạn.
Con mắt của Y Vô Mệnh ngưng tụ, loại thời điểm này, hắn không thể không gia tăng chú ý.
Thời gian từ từ đi qua, vùng thế giới này lâm vào trong yên tĩnh tuyệt đối.
Không gian đột nhiên căng thẳng, bốn phía Thạch Thành không ai rời đi, đều đang ngắm nhìn.
Rốt cục, một khắc đi qua.
Bốn phía vẫn bình tĩnh như cũ, không có vang lên động tĩnh đặc biệt gì.
- Vù vù...
Không gian căng thẳng đột nhiên thả lỏng, không ít khí tức ba động, cảm giác tựa hồ là bị trêu đùa rồi.
- Tên khốn kiếp nào trêu chọc đại gia ta, nhất định là có người muốn nuốt chỗ tốt, muốn người khác kinh sợ rời đi.
- Nằm mơ, nhiều người như vậy, há có thể bị dọa sợ.
...
Ngoài Thạch Thành, tới gần Man Thú Sơn Mạch có một đỉnh núi.
Dưới đỉnh núi, có một thung lũng sâu.
Thâm cốc hẹp dài, nhìn xa giống như bầu trời rũ xuống một sợi dây thừng, nhìn gần thì hai bên là vực sâu, nhìn không thấy đáy.
Trên đỉnh núi, lúc này có bốn bóng người yên tĩnh mà đứng.
Khí tức bốn người ba động, đều là Vũ Vương cảnh.
- Vẫn chưa có người nào động thủ, thật là có thể nhịn a.
Một lão giả áo xám nói, khoảng 50 tuổi, khí tức hùng hồn.
- Đều cố kỵ Y Vô Mệnh cùng Ngân Dực Ma Điêu, Huyền Vân Xích Giao, bằng không sợ là sớm đã động thủ.
Một lão giả tóc xám nói, tuổi khoảng lục tuần, hình thể cường tráng.
- Chờ bọn hắn động thủ trước đi, đến lúc đó chúng ta đục nước béo cò, Y Vô Mệnh, Ngân Dực Ma Điêu, Huyền Vân Xích Giao không dễ đối phó.
Một tráng hán nói, khí tức ác liệt cuồng bạo, trên cánh tay có phù văn lóe ra.
- Xùy...
Theo tráng hán này nói xong, bầu trời trên đỉnh núi, nổi lên ba động mãnh liệt, xuất hiện tiếng xé gió.
Bốn người ngẩng đầu cảnh giác, hai bóng người đạp hư không xuất hiện ở trên đỉnh đầu của bọn họ.
Hai người kia một nam một nữ, nam tử mặc nhuyễn giáp màu tím, mang mặt nạ, sau lưng vác chiếc hộp tử kim sắc, không khó nhìn ra niên kỷ cũng không lớn.
Nữ khoảng 17 - 18 tuổi, lộ ra ngây ngô, nhưng như Trích Tiên, bất nhiễm khói lửa, rung động lòng người.
- Tiểu quỷ ở đâu ra!
Khi một nam một nữ này xuất hiện ở trên hư không, bốn người kia càng thêm cảnh giác.
Bọn họ không khó phát hiện, tuy hai người kia trẻ tuổi, nhưng khí tức trên người sâu không lường được.
- Ta đã thông tri, các ngươi muốn tự tìm đường chết, vậy cũng chỉ có thể giết, vật của Thạch Thành, không phải mấy Vũ Vương nho nhỏ các ngươi có thể mơ ước!
Thanh âm lãnh ý vang lên, trong hai con ngươi, hàn ý kích xạ, ánh mắt có chút âm trầm, trên người không có bất kỳ khí tức gì ba động, nhưng lại làm cho không gian xung quanh rung động.
- Ngươi chính là người vừa rồi nói chuyện sao, Thạch Thành cũng không phải của ngươi, bảo vật người gặp có phần, các hạ muốn nuốt một mình sao?
Trong bốn người, ánh mắt tráng hán nhìn chằm chằm người mặc nhuyễn giáp màu tím, đối phương nhất định là muốn cướp đoạt bảo vật, người gặp có phần, hắn cũng không muốn dễ dàng buông tha.
- Vũ Vương Bỉ Ngạn cảnh, làm nô bộc của ta, ta có thể suy nghĩ tha cho ngươi một mạng.
Người mặc nhuyễn giáp màu tím nhìn tráng hán kia từ tốn nói.
- Ta xem tiểu tử ngươi miệng còn hôi sữa, muốn chết!
Tráng hán giận dữ, một cước giẫm mặt đất, thân ảnh bỗng dưng bay lên trời, trong tay ngưng tụ quyền ấn, bạo phát ra quyền mang đáng sợ.
Một cỗ khí thế cuồng bạo ác liệt như núi lửa tạc nổ, đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Ai...
Nhậm Doanh Doanh đứng ở trên hư không, ánh mắt liếc nhìn tráng hán Vũ Vương Bỉ Ngạn cảnh kia, trong mắt có chút tiếc hận.
Ầm!
Quyền ấn đáng sợ, giống như lôi đình, trực tiếp đánh vào trên ngực người mặc nhuyễn giáp màu tím.
Trên nắm đấm phù văn trùng kích, làm cho không gian xung quanh bị oanh kích không ngừng rung động!
Một quyền đáng sợ cuồng bạo, nhưng ngay cả thân thể của người mặc nhuyễn giáp màu tím cũng không rung động nửa phần.
- Sao có thể...
Biến hóa này làm hai mắt tráng hán co rút, ba người còn lại trên đỉnh núi cũng ngạc nhiên.